Người khác có thể không biết, nhưng với Lý Thái Phó, đệ tử do chính mình huấn luyện nên làm sao lại không hiểu rõ tâm tình. Đoạn Thủy mở miệng kêu là đùa giỡn nhưng chắc chắn đã thấy đươc không ít nội tình. “ Được rồi, các vị đại nhân, theo ý của hạ quan, Hoàng Thượng có ý riêng của Hoàng Thượng. Thời gian cũng không còn sớm, cũng giữa trưa rồi, chúng ta nên về thôi. Hoàng Thượng mà biết các quan vẫn ở đây bàn luận ra vào về Hoàng Hậu, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem."
Lí Thái Phó nói có lý, nghe hắn nói xong các quan tự động ra về. . . . . .
Sau khi về đến phủ, Cố Vệ Quốc phụ tử hai người nhanh chóng tiến vào thư phòng.
"Cha, thật sự không có vấn đề gì chứ? Hoàng Thượng tự nhiên lại phái Hoàng Hậu đi biên quan." Tiến vào thư phòng, Cố Hải Phong lập tức hỏi.
Tay vừa mới đóng cửa xong, Cố Vệ Quốc đã bịt miệng con trai: "Trông ngươi chưa gì đã bị dọa cho vãi cả linh hồn. Thế này thì làm sao làm nổi việc lớn?"
"Thực xin lỗi, cha, con quá lo lắng ."
"Sau này cẩn thận đi, phải biết sau này thành đại sự rồi thì thân phận của con cũng sẽ khác ."
"Vâng, con xin vâng lời cha." Cố Hải Phong vẫn băn khoăn về thánh chỉ hồi sáng của Hoàng Thượng, "Cha, cả triều văn võ đều biết Hoàng Hậu là người thế nào mà. Sao Hoàng Thượng lại có thể đem năm vạn tinh binh đặt vào tay hắn được?"
Nghe con nhắc thế, Cố Vệ Quốc chau mày. Đúng vậy, Hoàng Thượng sao lại giao binh cho Hoàng Hậu chứ? Cho dù là trước khi mất trí nhớ thì hắn cũng chỉ là một thư sinh nhu nhược. Mấy tháng nay có cố gắng luyện tập văn võ nhưng cũng không biết điều binh khiển tướng là gì. Mà cầm quân đâu phải chuyện đùa, kinh nghiệm là tối quan trọng. Với Hoàng Thượng mà nói, trận này là trận chiến sinh tử, sao lại giao vận mệnh vào tay Hoàng Hậu? Hoàng Thượng thật sự đặt ra một câu đố khó có lời giải."Hoàng Thượng có quyết định thật là ngoài dự liệu của nhiều người."
"Cha à, con nghĩ Hoàng Hậu không có kinh nghiệm. Có chút thông minh vặt thôi, làm gì có kinh nghiệm điều binh khiển tướng gì. Có tin tức chúng ta cung cấp, lại thêm Hồ Tướng Quân của Thần Kê Quốc lực lượng hùng mạnh, hắn có khác gì thiêu thân lao vào lửa. Nói không chừng còn có thể tử trận sa trường, đến lúc đó Hoàng Thượng thật là vọng hồn thê tử a." Nói xong, Cố Hải Phong cười ha ha. Thần Khê Quốc Hồ Tướng Quân là vị danh tướng duy nhất có thể sánh ngang với danh tiếng của Khanh Vương Gia.
Cố Vệ Quốc cũng nghĩ, "Cũng phải, phân tích tốt lắm. Cuối cùng Hải Phong cũng trưởng thành. Được! Hôm nay hai cha con ta đến Hạnh Hoa Lâu làm vài chén chúc mừng!"
Hạnh Hoa Lâu? Nhớ tới các cô nương sắc đẹp khuynh thành, thân tỏa mê hương mà nước miếng của Cố Hải Phong suýt chảy hết ra. Thế là, hai cha con vừa từ hoàng cung về đã lại hướng Hạnh Hoa Lâu mà tiến. . . . . .
Trong khoảng thời gian này, Lạc Quân Tường và Phượng Tần vẫn như hình với bóng. Chỉ cần nơi nào có Lạc Quân Tường, liền nhất định có bóng dáng Phượng Tần. . . . . .
Tối hôm đó, hai người chuẩn bị vào giường. Ngày mai Phượng Tần sẽ mang binh xuất chiến . Trong lòng hai người có vạn điều muốn nói nhưng cũng không biết nói gì, không biết bắt đầu từ đâu. Nói gì mới đúng đây.
Phượng Tần nằm nghiêng, bàn tay khẽ vuốt ngực Lạc Quân Tường, ánh mắt nhìn vào cái chăn đang phủ kín hai người nói: "Quân Tường, ngày mai. . . . . . Ta sẽ mang binh đi biên quan , chẳng lẽ. . . . . . Ngươi. . . . . . Không muốn sao?"
Lạc Quân Tường vừa mới nhắm mắt lại đã giật mình mà mở trừng trừng ra."Tần, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?"
Phượng Tần gật gật đầu, Lạc Quân Tường nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang mang theo thâm tình, đầu chậm rãi cúi thấp, hôn nhẹ lên bở môi mọng đỏ ngọt ngào. . . . . .
Hai người triền miên trong nụ hôn cháy bỏng, một sợi dãi nhỏ chảy xuống theo khóe miệng Phượng Tần. . . . . .
Phượng Tần xoay người, đè tình nhân xuống, "Ta hôm nay phải bính ngươi, không cho ngươi đi tìm người khác!" Cậu hùng hồn bá đạo tuyên bố. Tuy rằng Quân Tường vì cậu phân phát hậu cung , nhưng cũng không ít kẻ muốn đem mỹ nữ dâng lên Lạc Quân Tường. Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này là Phượng Tần tưởng tượng đến cảnh mình cầm cả bình dấm chua đứng một góc mà tu ừng ực.
Tần nổi cơn ghen rồi, Lạc Quân Tường trong lòng không khỏi mừng thầm, như vậy cũng là biểu hiện tình nhân đối với mình chiếm hữu."Bính Trẫm? Tần, chẳng lẽ ngươi quên mỗi lần đều là ai lao lực lăn ra ngủ trước đáy?"
Đang nói giữa chừng, Phượng Tần đã nhanh chóng cởi sạch y phục trên người mình, ngồi trên người Lạc Quân Tường mà cởi y phục tình nhân.
"Ta mặc kệ!"
Một suối tóc đen xõa xuống trước ngực Phượng Tần, bao trùm bờ ngực trắng nõn lõa lồ của cậu, như viên dạ minh châu phát quang trên da trắng thuần khiết, phát ra mê lực chết người.
Lạc Quân Tường say mê ngắm nhìn từ đầu tới cuối, xoay người mạnh một phát, đem Phượng Tần đè dưới thân, y phục rớt xuống giường.
Bàn tay lớn thô ráp phủ lấy dục vọng nóng hổi của hai người, chậm rãi dần động. . . . . .
"Ân. . . . . . A. . . . . ." Bị dục vọng nóng bỏng cọ xát vào hạ thân, tạo nên cảm giác mê người, lòng Phượng Tần có một cảm giác không nói nên lời.
Lạc Quân Tường một tay vuốt ve trên người cậu, đem môi mình khóa chặt lên môi cậu, nuốt lấy tiếng rên ri của tình nhân. . . . . .
Một lúc sau, cơ hồ là cùng lúc, hai người gầm nhẹ, dục vọng tiết ra.
Làm tình nồng hậu xong, Lạc Quân Tường ôm Phượng Tần vào lòng.
Đối với việc vừa xảy ra, Phượng Tần không khỏi thấy kỳ quái, "Quân Tường, ngươi. . . . . . Không có làm hết sao?"
Lạc Quân Tường khẽ vuốt mái tóc Phượng Tần nói: "Tần, làm tình không nhất định phải tiến vào đâu, chỉ cần phát tiết cũng ổn mà. Ngày mai ngươi sẽ mang binh xuất chinh , đường xá xa xôi, cần cưỡi ngựa nhiều. Nếu hôm nay làm từ đầu đến cuối, ngày mai người cưỡi ngựa sẽ khó khăn lắm." Với Lạc Quân Tường mà nói, sức khỏe của tình nhân mới là mối quan tâm, niềm khoái hoạt chính.
Phượng Tần cảm giác được từ lời nói của tình nhân tràn ngập yêu thương và coi trọng mình, nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
"Nhưng, Tần, ngươi yên tâm, ngươi ở biên quan, Trẫm sẽ chờ ngươi trở về, sẽ cùng ngươi tính toán lời lãi hết thảy." Lạc Quân Tường cúi đầu, dùng thanh âm khàn khàn nói bên tai Phượng Tần, nói xong còn nhẹ nhàng thổi luồng nhiệt khí, vừa lòng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của tình nhân.
"Quân Tường. . . . . . Ngươi!" Phượng Tần nhất thời không biết nói gì nữa.
Lạc Quân Tường xấu xa cười, "Trẫm gì chứ?"
Biết rõ người yêu đang giỡn mình, Phượng Tần mắt to mọng nước, sắc mặt biến đổi, dùng vẻ mặt dụ nhân nói: "Quân Tường, ta chờ ngươi tới tính toán sổ sách nhé." Nói xong, cậu còn dùng đầu lưỡi liếm vai Lạc Quân Tường một chút.
Lạc Quân Tường lập tức dùng hết sức bình sinh, công lực đạo mạo ngày thường của một Hoàng Đế cao cao tại thượng mà nén dục vọng trong lòng, "Tần, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ khởi hành ."
Lạc Quân Tường dùng sức ôm lấy Phượng Tần, không cho cậu chỗ mà nhích tới nhích lui, quyến rũ chính mình.
Cảm thấy được dục vọng nóng bỏng của tình nhân, cảm động lòng quý trọng, cảm thán sự tự chủ kiêu ngạo của vị Hoàng Đế, Phượng Tần môi nở nụ cười ấm áp mà tiến vào mộng đẹp. . . . . .
Sáng sớm hôm sau
Hoàng Hậu đích thân cầm binh xa trường. Điểm binh ở Vĩnh Thiên Môn.
Vĩnh Thiên Môn là quảng trường lớn có sức chứa 10 vạn quân cùng lúc, chuyên dụng để điểm binh.
Lạc Quân Tường đứng ở đài cao nhìn xuống, bao quát quá trình điểm binh, đứng ở hai bên là văn võ bá quan xếp hàng theo trật tự, và phía trước là tướng lĩnh cùng 5 vạn quân sắp theo Phượng Tần xuất chinh.
Phượng Tần mặc chiến giáp ánh vàng chỉ có người của Hoàng Tộc mới được phép dùng, cưỡi trên lưng bạch mã, lộ ra khí thế xưa nay chưa từng thấy nơi con người nhu thuần này.
Tiêu công công ngửa đầu nhìn một chút, thì thầm vào tai Lạc Quân Tường: "Hoàng Thượng, giờ đã điểm."
Lạc Quân Tường lưu luyến rời mắt khỏi người yêu, "Khởi hành đi."
Tiêu công công tiếp chỉ xong, lớn tiếng nói: "Giờ đã điểm, đại quân lên đường!"
Phải xuất phát, cho dù Phượng Tần trong lòng vạn phần không muốn, nhưng thời gian tới rồi. Nếu xuất phát muộn, sẽ làm trễ thời gian, buổi tối quân binh tìm địa điểm hạ trại sẽ cực kỳ khó khăn . Phượng Tần nhìn Lạc Quân Tường thật sâu lần cuối , hét lên "Giá!" , kéo dây quấn cổ ngựa mà hạ lệnh 5 vạn đại quân hướng cửa cung xuất phát.
Chúng quan lại nhất loạt quỳ xuống, "Kính tiễn Hoàng Hậu, chúc Hoàng Hậu sớm ngày chiến thắng trở về!"
Quân Tường, thật sự không muốn phải xa ngươi, nhưng vì tương lai của chúng ta, ta nhất định phải đánh thắng trận này. Đến khi ta trở về, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa.
Lạc Quân Tường dùng ánh mắt lạnh lùng mà ẩn vẻ tha thiết nhìn theo bóng dáng ngày càng khuất xa của Phượng Tần. Tần, ngươi nhất định phải bình an trở về.
Mặc dù có đại pháo tương trợ, trận này nhất định hội thắng lợi, nhưng chuyện trên chiến trường không lường trước nổi. Lạc Quân Tường thật sự không dám tưởng tượng một tương lai không có Phượng Tần ở bên rồi sẽ ra sao.
Chạng vạng tối
Phượng Tần thống lĩnh 5 vạn đại quân, vượt qua chặng đường thiên lý, một đường phong trần mệt mỏi, cuối cùng cũng tới nơi Lạc Quân Khanh hạ trại.
Hứa diệp xoay người xuống ngựa, từ trong áo xuất ra thánh chỉ nói: "Xin hãy báo với Khanh Vương Gia, Hoàng Hậu đã đưa 5 vạn đại quân đến tiếp ứng."
"Tuân lệnh" một binh sĩ tiếp nhận thánh chỉ, chạy vào bẩm báo.
Chỉ chốc lát sau, một hán tử đi tới, nói với quân đang giữ cổng trại: "Mở cửa."
Lạc Quân Khanh đi đến trước mặt Phượng Tần, hai tay ôm quyền, cung kính nói: "Thần đệ Lạc Quân Khanh cung nghênh Hoàng Tẩu."
Phượng Tần xoay người xuống ngựa. Tướng lĩnh ở phía sau thấy vậy cũng lập tức làm theo.
"Đệ chính là Quân Khanh a, lần đầu tiên gặp mặt, gặp được đệ thật vui quá, khỏe chứ, khỏe chứ?" Phượng Tần vươn tay phải giữ chặt tay của Khanh Vương Gia mà lay qua lay lại. Khanh Vương Gia này so với hai huynh trưởng Quân Tường và Quân Tề chiều cao cũng không mấy khác biệt, nhưng bộ dáng chẳng giống chút nào. Phượng Tần cảm thấy người này thậm chí có điểm giống Lâm Quý Phi. Vậy nhưng, cùng có nét diễm lệ mà Lâm Quý Phi lại có tư chất hồng trần nhi nữ của hoa hồng, còn Lạc Quân Khanh tựa như một nhành mai sinh trưởng chốn đoạn nhai, cao quay không với tới được, hồng trần không thể vấy bẩn.
Lạc Quân Khanh bị sự nhiệt tình có phần bất ngờ thái quá của Phượng Tần dọa hãi một tích tắc. Thân làm Nguyên soái thống lĩnh đại quân, Quân Khanh bèn lập tức trấn tĩnh, "Hoàng Tẩu, lều trại của người và 5 vạn đại quân đã chuẩn bị sẵn , xin hãy đi nghỉ ngơi trước đã, mai chúng ta sẽ thảo luận quân tình."
"Được, mời! "
Cùng lúc đó, Lạc Quân Tường đang miệt mài trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Người yêu không ở bên cạnh, tất cả nhung nhớ đều biến thành động lực để Hoàng Đế xử lý quốc sự cho ra hồn.
Bỗng thái giám tới trước mặt nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoạn Thừa tướng có việc cầu kiến."
Lạc Quân Tường nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Muộn thế này rồi mà còn cầu kiến? Nhất định là có sự tình trọng yếu gì, "Truyền."
"Vâng, nô tài tuân chỉ."
Lát sau, Đoạn Thụy bước vào ngự thư phòng, quỳ xuống hành lễ: "Thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lạc Quân Tường hạ bút, "Bình thân."
"Tạ ơn Hoàng Thượng."
"Đoạn khanh gia cầu kiến muộn như thế, không biết có chuyện gì?" Đoạn Thụy đứng lên rồi, Lạc Quân Tường hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, khoảng giữa trưa, thần đột nhiên muốn ăn bồ câu hầm trong bữa tối, nên đã sAi Gia nô bắn hạ vài con, ai ngờ bắn trúng một con đang chuyển phong thư này. Thần còn phát hiện phong thư này có nội dung thực đặc biệt, nên xin dâng lên Hoàng Thượng xem xét." Nói xong, Đoạn Thụy lấy ra một bức thư nhỏ từ tay áo thùng thình.
Kỳ thật, từ lần trước thấy được biểu hiện khác thường của cha con Cố Vệ Quốc, Đoạn Thụy liền sai người giám sát chặt chẽ động tĩnh của 2 người này, thậm chí còn sai vài tên khất cái phục trước nhà họ cẩn thận. Cuối cùng, trưa nay đã thấy bồ câu bay ra từ Cố Phủ, hắn lập tức sai người bắn hạ bồ câu, xem ra “hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm”, quả thực có thu hoạch lớn.
Lạc Quân Tường vừa xem thư, mặt liền biến sắc, "Tiêu công công, ngươi ra ngoài trước đi, đóng cửa trấn giữ bên ngoài. Còn nữa, lập tức tuyên Tề Vương Gia tiến cung gặp Trẫm."
"Vâng, lão nô tuân chỉ."
"Thần đệ khấu kiến Hoàng Huynh, không biết Hoàng Huynh triệu gấp như vậy là vì chuyện gì?" Lạc Quân Tường đứng lên mới phát hiện thì ra Đoạn Thụy đã đứng đó rồi.
"Là như vậy, vừa rồi đoạn khanh gia giao cho Trẫm một phong thư."
"Thư? Thư gì vậy?"
"Trước khi đệ tới, ta đã nói cho Đoạn khanh gia về chuyện gian tế."
Lạc Quân Tường vừa nghe, kinh hãi, "Hoàng Huynh! Chúng ta còn không biết ai là gian tế, huynh liền nói ra như thế. . . . . ."
Lạc Quân Tường giơ tay ngăn lời nói của Quân Tề, "Gian tế đã xác định được, phong thư này chính là Đoạn khanh gia đưa lên, đệ xem." Hắn đem thư đưa cho Lạc Quân Tường.
Lạc Quân Tề xem xong, phẫn nộ nghiến răng nói: "Không thể tưởng được người bán đứng ta lại chính là người thân của ta." Vừa thấy đã biết không thể nào giả được, tuy rằng bút tích có thể giả tạo, nhưng ấn triện của tiên hoàng ban tặng Quốc Cữu, không thể nào giả được.
Để chứng thực thư tín, Cố Vệ Quốc và Thừa tướng của Thần Khê Quốc đã quy định phải có ấn triện của cả hai bên làm bằng. Ai, cái này gọi là thông minh một đời, ngu trong một thoáng đó.
"Ai!" Lạc Quân Tường thất vọng thở dài, "Trẫm cũng mong là không phải vậy nhưng sự thật đã rành rành. Quân Tề, Đoạn khanh gia, các người lưu lại thư này, sau này làm chứng cớ. Trước mắt nên xử bọn họ luôn hay là đưa thư này gửi đến Thần Kê Quốc để tránh đả thảo kinh xà?
Đoạn Thụy nghĩ lại một chút nói: "Hoàng Thượng, thần thấy vẫn nên án binh bất động, đừng đả thảo kinh xà. Chỉ dựa vào phong thư này khó kết tội phản quốc cho Quốc Cữu. Chúng ta gửi thư này đến Thần Khê Quốc, chờ hồi âm, thu thập nhiều chứng cứ qua lại của bọn họ rồi mới quyết định cũng không muộn."
"Hoàng Huynh, thần đệ cũng tán thành kế hoạch của Đoạn Thừa Tướng. Chứng cứ này thật còn chưa đủ kết tội, hơn nữa bọn họ còn có mấy đồng đảng ta chưa biết được. Nhưng chúng ta gửi thư đi đâu đây, không biết chúng hẹn nhận thư chỗ nào, bồ câu của ta căn bản là không đi được." Bồ câu đưa tin của Cố Vệ Quốc đã bị Đoạn Thụy hạ mất rồi.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, bồ câu đưa tin cũng không bị bắn chết, để thu được thư này, thần chỉ sai hạ nhân bắn bị thương ở cánh chút đỉnh thôi, chăm sóc ít lâu là không ảnh hưởng tới lộ trình của nó."
Nghe Đoạn Thụy nói xong, Lạc Quân Tường vừa lòng gật đầu. Đoạn Thụy đã hành sự là tuyệt đối cẩn trọng. Có hắn giúp sức, việc chỉ có thuận lợi chứ chưa từng be bét."Việc thu thập vật chứng phản quốc giao cho hai người, tuyệt đối cẩn thận tránh đả thảo kinh xà."
"Thần ( thần đệ ) tuân chỉ."
Lạc Quân Tường phát hiện sắc trời đã tối đen, "Nếu không có việc gì nữa, các ngươi lui đi, Trẫm cũng muốn về tẩm cung ."
"Vâng, thần ( thần đệ ) cáo từ trước."
Ra đến cửa cung, Đoạn Thụy hỏi: "Quân tề, ngươi có việc quan trọng cần làm không?"
"Không có a, có chuyện gì à?" Từ thưở còn học ở Thư Viên, hai người đã là hảo bằng hữu, không có người ngoài vẫn gọi thẳng tên nhau.
"Ta tính toán mời ngươi đến Hạnh Hoa Lâu chơi một chuyến." Đoạn Thụy cười hì hì nói.
"Cái gì? Hạnh Hoa Lâu?" Cái này mới à nha, "Ta thì trong phủ không tình nhân rồi; nhưng ngươi thì khác nhá, tuy chưa vào cửa phủ của ngươi bao giờ nhưng trong triều ai mà chả biết, trong phủ Đoạn Thừa tướng hằng ngày luôn có một người Đoạn Thừa Tướng đây yêu tận xương tủy chờ đón chàng về. Chẳng lẽ tình cảm hai người lại trục trặc gì?"
"Ngươi đừng nói lung tung, ta hôm nay mời ngươi đến Hạnh Hoa Lâu đã có nói qua với nàng rồi." Đoạn Thụy nhìn trước ngó sau một chút, xác định chung quanh không có người, mới hạ giọng nói: "Ta biết gần đây Cố Hải Phong hay tới đó nên cũng muốn xem ở đó có cô nương hoặc vật gì ‘ hấp dẫn ’ không." Hắn còn rằn giọng nhấn mạnh hai từ “hấp dẫn”.
Nghe xong, Lạc Quân Tường lập tức hiểu ra , "Được! Nếu như vậy, chúng ta phải đi ‘ xem xét ’ một chuyến vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...