Phượng Tần

Lạc Quân Tề giống như nhìn ra được vấn đề Lạc Quân Tường đang suy nghĩ trong lòng. “Hoàng Huynh, nếu lúc ấy người thích Tiểu Phượng, mẫu hậu tuyệt đối không có lý do lừa ngài, người đừng quên biểu muội của chúng ta – Cố Hải Lâm.” Lạc Quân tề vẫn có thói quen gọi Phượng Tần là Tiểu Phượng.

Ai, Mẫu hậu vẫn nghĩ muốn làm cho gia tộc Cố thị quyền khuynh thiên hạ. Lạc Quân Tường lắc lắc đầu, dường như nhớ tới điều gì đột nhiên nói: “Hứa Diệp, trong mấy người chúng ta, trẫm cùng Tần đều mất trí nhớ, Quân Tề lại chưa gặp qua Tần, cho nên nói cũng chỉ ngươi đối với y là có ấn tượng, trẫm rất ngạc nhiên vì cái gì mà ngươi không có nhận ra y?”

“Bẩm Hoàng Thượng, ách, vào thời điểm bốn năm trước nương nương lúc ấy khoảng mười lăm tuổi, nhưng hiện tại nương nương đã mười chín tuổi, dung mạo và dáng người đều có chút thay đổi, hơn nữa, ty chức nhớ rõ hồi ấy nương nương là người điềm đạm ít nói, lại là tài tử nổi tiếng Giang Nam, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Hoàng Thượng chính là vì tài học của nương nương mới cùng nương nương kết duyên, nhưng hiện tại nương nương.” Hứa Diệp ngượng ngùng nhìn Phượng Tần không biết có nên nói hay không.

Phượng Tần ngồi ở chỗ kia nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn lại Hứa Diệp. “Hứa Diệp, hiện tại ta như thế nào? Ngươi nói tiếp đi.”

“Điều này…” Hứa Diệp có điểm khó xử nhìn nhìn Lạc Quân Tường, dù sao hiện tại người mình đang nói lại là một vị hầu phi, một chút không cẩn thận thôi có thể đầu rơi xuống đất.”

Nhận thấy băn khoăn của Hứa Diệp, Lạc Quân Tường nói: “Hứa Diệp, ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra, bất luận ngươi nói cái gì, trẫm đều thứ ngươi vô tôi.”

Lạc Quân Tề chờ có chút không kiên nhẫn nói: “Hứa Diệp, ngươi đừng lề mề nữa, muốn nói gì thì cứ việc nói ra, dù sao hoàng huynh đã miễn tội trước cho ngươi rồi.”

Trong ngự thư phòng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Hứa Diệp, Hứa Diệp cũng tự biết đâm lao thì phải theo lai, đành phải ngạng đầu nói: “Hiện giờ nương nương tính cách hoạt bát vui vẻ, hơn nữa không nói đến thi từ ca phú, chính là ngay cả vài từ đơn giản dùng hàng ngày cũng khó lý giải, cho nên ty chức mới không nhận ra nương nương…” Hứa Diệp càng nói giọng lại càng nhỏ.


Hứa Diệp nói xong, trong ngự thư phòng không phát ra một âm thanh gì, yên tĩnh đến mức ngay cả thả cây kim xuống cũng có thể nghe thấy tiếng. Nghe Hứa Diệp nói như thế, trên mặt Phượng Tần bất giác hiện lên hai vệt ửng hồng thật lớn, Phượng Tần cảm thấy giờ phút này nhiệt độ trên mặt mình có thể dùng trực tiếp để rán trứng.

“Ha ha ha…” Cả ngự thư phòng nhất thời cười vang lên, hoàn toàn không có cấp Phượng Tần nửa phần mặt mũi.

Một lát sau, Phượng Tần thấy bọn họ vẫn không ngừng cười, hoàn toàn không có ý dừng lại, thế là đỏ mặt đứng bật dậy xấu hổ hỏi: “Xin hỏi, các người cười xong chưa? Thật sự đáng cười như vậy?”

“Khu!” Cuối cùng thân là vua của một nước đồng thời là trượng phu của Phượng Tần – Lạc Quân Tường ngừng lại trước. “Được rồi, mọi người không được cười nữa, cười nhạo ái phi của trẫm như thế các ngươi đáng bị tội gì!” Lúc nói câu này, Lạc Quân Tường hoàn toàn quên chính mình mới là người cười đầu tiên, lại là người cười lớn nhất, không còn cách nào a, ai bảo hắn là hoàng đế cao quý nhất đâu.

“Tiểu Tương, ngươi theo bên người Phượng Tần đã bao nhiêu năm?”

“Bẩm Hoàng Thượng, từ khi nương nương tiến cung nô tài liền theo bên người nương nương.”

“Vậy được rồi, nếu Tần đã quên chuyện trước kia, mà mấy năm qua chỉ có ngươi hầu hạ bên người y, giờ ngươi bắt đầu nói từ sau khi Tần tiến lãnh cung đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Tiểu Tương bắt đầu lên tiếng kể những chuyện cũ đau xót từ khi Phượng Tần tiến lãnh cung. “Mấy tháng sau khi nương nương bị đánh tiến lãnh cung liền phát hiện ra mình mang thai. Cho tới lúc tam hoàng tử được sinh ra, nương nương vì che giấu sự tồn tại của tam hoàng tử nên không cho nô tài đi thông tri ngự y, chỉ có nô tài giúp nương nương tiếp sinh, lúc ấy nương nương còn cấp nô tài một đạo di ngôn…”


“Di ngôn?” Mọi người tròn mắt kinh ngạc kêu lên.

Tiểu Tương gật gật đâu: “Đúng vậy, di ngôn của nương nương là nếu người khó sinh, liền đem hài tử ôm đến chỗ Thái Hậu, vì nói gì thì tam hoàng tử cũng là cốt nhục thân sinh của Hoàng Thượng, Thái Hậu sẽ không không thừa nhận, bất quá cuối cùng nương nương cũng bình an thuận sản, nhưng sau khi sinh, thân thể nương nương vô cùng suy yếu, chăm sóc hơn nửa năm mới hồi phục. Do không có sữa, nương nương cho Tiểu Tương một ít ngân lượng đến ngự thiện phòng mua lấy một chút gạo về nấu cháo loãng để nuôi lớn tam hoàng tử.”

Không thể tin được chủ nhân của cơ thể này lại sinh Vũ Nhi trong một hoàn cảnh nguy hiểm như thế, Phượng Tần trong lòng thầm nghĩ.

Cả ngự thư phòng một bầu không khí yên tĩnh, Lạc Quân Tường đi đến trước mặt phụ tử Phượng Tần ôm lấy Lạc Tử Vũ rồi ngồi bên người Phượng Tần tay phải vỗ vỗ y để an ủi, đem Lạc Tử Vũ đặt trên đùi mình. Không thể tưởng được phụ tử Phượng Tần lại sống trong một hoàn cảnh tồi tệ như vậy. Nếu lúc ấy Phượng Tần khó sanh qua đời, hoặc Tử Vũ vì không có nước chúc mà chết non, nghĩ đến đây Lạc Quân Tường không kìm được lạnh run.

Lạc Tử Vũ ngồi trên đùi hắn cảm nhận được rõ thân thế phụ hoàng đang ôm mình chấn động, thế là ngẩng đầu lên hỏi: “Phụ hoàng, ngài xảy ra chuyện gì?”

“Tử Vũ ngoan, Phụ hoàng không có việc gì. Tiểu Tương, ngươi tiếp tục nói đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng. Khoảng nửa năm trước, nương nương không cẩ̀n thẩn rơi xuống ao trong lãnh cung, chính là khi cứu lên nương nương chẳng những mất đi trí nhớ, tính cách lại đại biến. Hoàng Thượng, trên là tất cả mọi chuyện.”


“Rơi vào trong ao? Trẫm muốn sai người lập tức đi lấp cái ao kia.” Nghĩ đến Phượng Tần có thể xảy ra chuyện gì, Lạc Quân Tường lại kích động lên.

Phượng Tần vội vàng giữ chặt hắn nói: “Ấy, đừng, Quân Tường, ao kia rất đẹp, đừng lấp, lấp thì tiếc lắm.”

“Vậy được rồi, bất quá, sau này ngươi không được đến gần nơi đó năm, không, không thể tiến gần nơi đó mười bước.”

“Được, nghe lời ngươi.”

Lạc Quân Tường buông Lạc Tử Vũ trên ghế rồi mới đứng lên tuyên bố: “Giờ trẫm tuyên bố, tứ phong Phượng hầu phi làm nhất phẩm Phượng phi, tứ trụ Thần Hi cung, cung nữ thái giám 6 người, hoàng kim bạc ngân mỗi loại vạn lượng, châu báu hai rương, ngọn như ý sáu đối, lụa là gấm vóc trăm thất, tàng trân các trân bảo tự tuyển muời hai kiện. Mặt khác thái giám Tiểu Tương nhiều năm qua có công hộ chủ, quan thăng hai cấp.”

Tiểu Tương kinh hỉ quỳ xuống tạ ơn. “Tạ ơn Hoàng Thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiểu Tương chưa từng nghĩ rằng trong một chốc mình lại thăng hai cấp quan, ngay cả nội vụ tổng quan Tiêu công công mới là quan ngũ phẩm, mình một chốc từ cửu phẩm lên đến thất phẩm, nói như vậy là chỉ có thái giám hầu bên người Hoàng Thượng và Thái Hậu mới có thể được quan thất phẩm trở lên.

Phượng Tần cũng học theo Tiểu Tương tạ ơn như thế, chính là đến khi Lạc Quân Tường đỡ mình đứng lên xong Phượng Tần cũng không rõ ràng là Hoàng Thượng ban tưởng cho mình cái gì, chỉ nghe hiểu được có kim có ngân, có thái giám cùng cung nữ, bất quá những cái này dùng để làm gì? Nếu không ra cung căn bản là không cần tiền, hơn nữa cần nhiều cung nữ thái giám như thế để làm gì? Có điều dùng để lập đội bóng cũng không tồi, nghĩ đến đây Phượng Tần không thể không cảm thấy một tương lai tươi sáng trước mắt, trước kia chỉ có Vũ Nhi, Tiểu Tương chơi, vẫn là nhiều người đã mới vui.

“Được rồi, ta nghĩ mọi vấn đề đều đã có lời giải, ta đây phải về vương phủ nghỉ ngơi, không thể tưởng được hôm nay lại đứng đến tận hai canh giờ, thời gian qua đúng là nhanh.” Lạc Quân Tề xoa xoa thắt lưng nói.


Lạc Quân Tường nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đúng là không còn sớm, người bình thường đều đã đi vào giấc ngủ. “Tiểu Tương, người đưa nương nương và tam hoàng tử đến Thần Hi cung nghỉ ngơi, ngài mai có cần cái gì thì đi chỉnh lý lại, mai trước khi nương nương và tam hoàng tử rời giường thì ngươi đi chọn sáu cung nữ ̀ thái giám đến hầu hạ hai người họ.”

“Tiểu Tương tuân chỉ.”

Thấy được ý Lạc Quân Tường không có đi cùng mình, Phượng Tần hỏi: “Vậy…Hoàng Thượng thì sao?”

Lạc Quân Tường vuốt vuốt tóc Phượng Tần nói: “Trẫn còn một ít tấu chương cần phê duyệt, ngươi cùng Tử Vũ về nghỉ ngơi trước, ngày mai lâm triều xong trẫm qua tìm ngươi.”

“Nga, bất quá Hoàng Thượng, lâm triều là cái gì?” Lạc Quân Tường thiếu chút nữa té xỉu, ngay cả hai chữ lâm triều có ý nghĩa gì Phượng Tần cũng không biết.

Tiểu Tương vội vàng đi đến bên Phượng Tần giải thích: “Nương nương, lâm triều có nghĩa là hội nghị bắt đầu vào sáng sớm.”

“Nga, nguyên lai là như vậy, Hoàng Thượng nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta đi, ngủ ngon.” Phượng Tần ôm lấy Lạc Tử Vũ đã buồn ngủ cùng Tiểu Tương đi về phía Thần Hi cung.

Nhìn bóng dáng tiêm gầy của Phượng Tần, Lạc Quân Tường thấy mình rất may mắn có thể ở ngoài cung nhận thức được Phượng Tần thân ở lãnh cung, nếu bỏ lỡ hắn sẽ tiếc nuối cả đời. bất quá thị vệ canh phòng cửa cung đúng là phải hảo hảo chỉnh đốn lại một chút, hậu cung phi tử giả làm thái giám xuất cung cũng không biết!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận