Sính lễ và hôn thư đã được người của Trang vương phủ đưa đến phủ thị lang, ngày cưới cũng đã chọn được, đầu tháng tám.
Thời gian còn lại, Triển Nguyệt Dung vội vàng chuẩn bị đồ cưới. Lạc Tuyết
không có việc gì làm, trừ bỏ bị lôi kéo may đo y phục, còn chuẩn bị tâm
tình xuất giá. Nàng vui mừng kích động, ước mơ thật nhiều về cuộc sống
hạnh phúc sau khi gả cho hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đều không giống nhau,
trong lòng rất nhiều tư vị.
Cẩm nhi vừa nhìn thấy Lạc Tuyết bộ
dạng mất hồn mất vía, liền không nhịn được trêu đùa đôi câu, Lạc Tuyết
không biết nói gì, bỗng nhiên nhớ lại, chuyện của Cẩm nhi nàng còn chưa
hỏi!
Vội đi tìm Triển Nguyệt Dung, "Mẹ, Cẩm nhi đã đi theo con
nhiều năm, chúng ta tình thân như tỷ muội, con xuất giá xong, nhờ mẹ
giúp nàng đính hôn với con trai của Tôn quản gia trong phủ chúng ta! Hai người bọn họ đã sớm có tình ý với nhau, xin mẹ làm chủ thành toàn cho
họ!"
"Thật sao? Nếu thật là như vậy, mẹ nhất định giúp bọn họ tổ chức hôn sự. Con đừng lo lắng!" Triển Nguyệt Dung gật đầu một cái.
"Cám ơn mẹ!" Lạc Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào.
"Lạc nhi, con sắp phải xuất giá rồi, cha cùng mẹ cũng không thể lừa gạt con
nữa, ngày mai chúng ta dẫn con đi chùa Kim Hoa một chuyến! Cha mẹ ruột
của con, đều ở nơi đó!" Triển Nguyệt Dung vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lạc Tuyết nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lặng người một lúc
lâu, khó khăn lắm mới thốt ra một lời : "Cha mẹ ruột của con. . . . . . Ở chùa Kim Hoa?"
"Đúng vậy! Nên dẫn con đi đến lúc đó con có thấy bọn họ rồi !" Lê Sinh Niên đẩy cửa vào nói tiếp.
"Phụ thân? Bọn họ. . . . . . Bọn họ vẫn khỏe chứ?" Lạc Tuyết nghe được trong cổ họng mình phát ra âm thanh như đối với người lạ vậy.
Lê Sinh
Niên không khỏi nghĩ tới lúc hắn nhìn thấy Vân Thiên lần cuối cùng là
vào hoàn cảnh đó, cũng chính là vào đêm Lạc Tuyết được đưa tới, thống
khổ và bi thương vẫn y nguyên làm cho bản thân hắn cảm thấy bất lực .
Đó là chuyện mười lăm năm trước.
Tề Châu thành tuyết đã rơi liên tục ba ngày ba đêm, khắp nơi đều là một
mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng tuyết rơi vào cổ áo làm cho người ta lạnh
cóng khẽ run rẩy. Đêm đã khuya, vốn là bởi vì trời giá rét mà người ở
thưa thớt, trên đường Huyền Vũ lúc này lại càng thêm yên lặng không một
tiếng động, cả trời đất trắng xóa khiến người ta cảm giác nghiêm túc,
làm người ta hít thở không thông.
Lâu sau, "Cộc cộc lộc
cộc" tiếng vó ngựa vang lên, trên đường cái một nam tử khoảng chừng hai lăm tuổi cưỡi ngựa đi tới. Một tay nắm chặt dây cương một tay bảo
vệ bọc chăn đang buộc trước ngực.
Ngựa đến trước trạch viện
dừng lại, nam tử xuống ngựa, nặng nề gõ mạnh cửa, rất nhanh sau đó cửa
chính mở ra, nam tử được mời vào phòng chính.
"Vân đại ca? Đã hai năm không thấy, tiểu đệ rất nhớ ngươi! Không ngờ ngươi vào lúc này ,
lại mang đến cho đệ cùng vợ một niềm vui bất ngờ!" Chủ nhân viên trạch
Lê Sinh Niên mừng nói.
"Đệ muội, xin giúp một tay." Vân Thiên ca chỉ vào bọc chăn trong ngực nói.
Triển Nguyệt Dung tới cởi ra, bên trong bọc lại là một đứa bé! Vẫn còn ngủ
say ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng hào vẫn còn đọng lại dấu vết trước đó không lâu đã khóc.
"Đây là?" Vợ chồng hai người kinh ngạc hỏi.
Vân Thiên Ca nhẹ giọng nói: "Đây là con gái của ta."
"Vân đại ca đã thành thân rồi sao ?" Lê Sinh Niên bộ dáng vui mừng.
"Niên đệ, đệ muội, đại ca đến đây là có một quan trọng chuyện muốn nhờ ." Vân Thiên Ca vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Đại ca nói lời này
là quá khách khí rồi, huynh là ân nhân cứu mạng của hai vợ chồng chúng
ta , đại ca có chuyện, xin cứ việc phân phó là được, chỉ cần tiểu đệ có
thể làm được , nhất định không phụ sự nhờ vả của đại ca." Lê Sinh Niên
nghiêm túc nói, Triển Nguyệt Dung cũng gật đầu đồng ý.
"Đại ca
vẫn chưa thành thân, vì yêu một nữ tử, sau đó sinh hạ Lạc Tuyết. Lạc
Tuyết, năm ngoái lúc Hạ Tuyết sinh, sau khi sinh ra đại ca liền quyết
định đặt tên nàng là - Lạc Tuyết. Mẹ nàng, bỏ đi, ta tìm khắp mười châu
huyện gần đó, lúc tìm được nàng, nàng đã. . . . . . Đã chết. Đại ca mang theo nàng hành tẩu giang hồ có nhiều bất tiện, lại càng không thể cho
nàng một gia đình hoàn chỉnh, cho nên, đại ca cầu xin Niên đệ cùng đệ
muội có thể thu dưỡng Lạc Tuyết, từ nay về sau, nhận nàng làm con gái
của các ngươi." Vân Thiên Ca buồn bã thất sắc nói.
"Vân đại ca,
ngươi yên tâm, Lạc Tuyết là của con của ngươi, cũng chính là con gái
ruột của vợ chồng chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng, sẽ không để cho nàng chịu một chút uất ức nào . Chỉ là đại ca, người
ngàn vạn lần không nên đau lòng quá!" Lê Sinh Niên vỗ ngực bảo đảm nói.
Triển Nguyệt Dung nhận lấy đứa bé, ôm thật chặt, trong chốc lát hốc mắt đỏ,
"Lạc Tuyết thật đáng thương , mới một tuổi đã mất đi mẹ rồi, sau này, ta chính là mẹ ruột của con, được không?"
"Vân đại ca, chúng ta vợ
chồng trong nhà không có con, hiện tại có thêm Lạc Tuyết, mới giống như
là một gia đình. Huynh đây là đang giúp chúng ta nhé!" Lê Sinh Niên thấy Triển Nguyệt Dung cũng chấp nhận đứa nhỏ này, liền vui mừng nói.
"Cái chìa khóa này trên mặt là ngày sinh tháng đẻ của Lạc Tuyết, xin đệ
muội ngày sau cho nàng mang bên mình. Đại ca còn có một ít ân oán chưa
giải quyết xog, vì vậy xin từ biệt." Vân Thiên Ca nói xong nhìn thật lâu nữ nhi một chút, trong mắt nước mắt rơi xuống, vĩnh biệt! Lạc Tuyết,
kiếp sau chúng ta lại tiếp tục làm cha con được không? Khép chặt đôi
mắt, dừng lại một phút, sau đó xoay người bước nhanh khỏi phòng.
"Vân đại ca? Vân đại ca?" Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung nhìn về phía
bóng lưng kêu lớn, đáng tiếc Vân Thiên Ca không quay đầu lại nữa, "Tịch
Nhan, con gái của chúng ta, cuối cùng bởi vì ngươi kiên quyết rời đi mà
không cha không mẹ, cô độc cả đời. . . . . ."
"Thật là một nốt
ruồi hoa mai xinh đẹp, tướng công ngươi nhìn xem?" Triển Nguyệt Dung chỉ vào cổ tay phải đứa bé có một nốt màu hồng kêu lên.
"Ừ, Lạc Tuyết, con về sau là người nhà của chúng ta!"
Ba tháng sau.
Lê Sinh Năm từ ngoài cửa điên cuồng chạy vào, cực kỳ bi thương gọi lớn: "Phu nhân, Vân đại ca, Vân đại ca chết rồi. . . . . ."
"Ngươi...ngươi nói gì? Vân đại ca làm sao lại chết? Võ công của huynh ấy cao như vậy,
ai có thể giết được huynh ấy?" Đang cho Lạc Tuyết ăn cơm Triển Nguyệt
Dung kinh hãi cái thìa trong tay "Ầm" một tiếng rơi xuống đất, Tiểu Lạc
Tuyết hình như cảm nhận được điều gì đó, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
"Ta mới vừa ở trong quán rượu nghe nói, Vân đại ca chết trong tay "Mạc Bắc
Hắc Thất", hình như là trúng cực độc Hắc Phong tán mà chết." Lê Sinh
Niên cố nén bi thương nói, rồi ôm lấy Lạc Tuyết nhẹ ru.
"Vân đại
ca, năm đó ngươi đã cứu tính mạng hai vợ chông chúng ta trong tay của
cường đạo, hôm nay tiểu đệ còn chưa kịp báo đáp ân tình của ngươi, ngươi rời đi rồi, ngươi yên tâm, tiểu đệ nhất định bảo vệ con gái của ngươi
chu toàn!" Lê Sinh Niên rưng rưng hướng phía đông quỳ lạy, Triển Nguyệt
Dung cũng khóc quỳ xuống.
"Phu nhân, "Mạc Bắc Hắc Thất" này nghe nói là trong hắc đạo thủ đoạn giết người vô cùng sắc bén, ngộ nhỡ bọn
họ biết được Vân đại ca còn có con gái, mà nói giết cỏ tận gốc, đơi với
Lạc Tuyết rất nguy hiểm, ta nghĩ một nhà chúng ta nhanh lên rời khỏi
thành Tề Châu!" Lê Sinh Niên dường như nhớ tới cái gì, khẩn trương nói.
"Đi đâu bây giờ?" Triển Nguyệt Dung gấp hỏi.
"Phải đi Kinh Thành Uyển An, dưới chân thiên tử, bọn họ không dám tùy tiện
giết người. Ngươi nhanh đi dọn dẹp chuẩn bị một chút, chúng ta mau rời
khỏi." Lê Sinh Niên kiên định nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...