Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Công chúa Bình Dao rất tức giận, nhưng mà lại không có lý do để phản bác
lại. Chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn công tử cụt tay đầy tuấn mỹ và
phúc hắc. Nam tử này toàn thân đều đầy tà khí và ngạo khí. Chính mình đã không đánh lại hắn, nói ra thân phận cũng không dọa được hắn. Mặc dù
nàng rất tức giận, nhưng mà người như vậy từ trước tới nay nàng chưa
thấy bao giờ. So với đám nam nhân suốt ngày vây quanh bên cạnh mình, a
du nịnh hót thì nam nhân này lại hoàn toàn khác so với bọn họ. Nam nhân
như vậy, không phải là ngươi mà nàng vẫn hằng khát vọng gặp được sao?

Tâm tư của các cô gái nhỏ rất kỳ lạ, mới vừa rồi còn có ý tưởng muốn giết
người cho sảng khoái, thì chỉ trông chốc lát, lại có thể nổi lên hứng
thú với nam nhân lạnh như băng ở trước mặt. Vì thế, công chúa Bình Dao
mỉm cười nói: "Ngươi nói đúng. Công chúa cũng không thể coi thường Quốc
Pháp. Nhưng mà bản công chúa cũng không muốn trộm ngựa của ngươi, chỉ là có ý nghĩ nông nỗi trong nhất thời, muốn thử con ngựa này thôi. Chuyện
vừa rồi, là ta sai, xin công tử thứ lỗi!"

Lạc Tuyết giật mình,
công chúa này không giống mấy nữ tử bình thường, rất thoải mái, có sai
liền nhận, không phách lối, không lấy quyền khinh người. Vì thế, Lạc
Tuyết mới giải huyệt đạo cho nàng, sau đó cũng nói: "Không sao, chỉ cần
công chúa nhận được sai lầm là tốt rồi." Nói xong, nàng định dắt ngựa
rời đi.

"Khoan, từ từ đã." Công chúa Bình Dao kêu lên, Lạc Tuyết
quay đầu lại, nhíu mày. Công chúa Bình Dao cười to, nói: "Hôm nay thua

trong tay công tử, Bình Dao phục! Nhưng mà xin công tử lưu lại họ tên,
ngày sau nếu có gặp lại, cũng không giống như người xa lạ!"

Lạc Tuyết im lặng một lúc mới nói: "Nàng và ta vốn là người xa lạ. Cần gì phải gặp lại?"

Công chúa Bình Dao bị lời cự tuyệt của Lạc Tuyết làm cho sặc, nhưng mà rất
nhanh liền khôi phục lại bình thường. "Ai nói? Dân gian không phải có
câu: 'Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ' (1) sao? Bình Dao và công tử
cũng coi như là không đánh không quen biết. Như vậy sao có thể gọi là
người xa lạ?"

Lạc Tuyết nhún vai, không đồng ý, "Đó là người tự cho. Ta không hề cảm thấy như vậy."

Gương mặt của công chúa Bình Dao co giật, "Cái người này làm sao vậy? Thế này không hợp tình hợp lý lắm? Nghe ý tứ của ngươi, không giống người Nam
Chiếu lắm? Chẳng lẻ ngươi... đến từ Đại Kim?"

Vốn dĩ Lạc Tuyết đã đi được vài bước, nhưng mà nghe thấy lời nàng nói thì dừng lại, "Đúng thì sao?"

"Ha ha..." Công chúa Bình Dao nhảy tới trước mặt Lạc Tuyết, hứng thú nói:
"Đã là người Đại Kim, vậy thì tới nước Nam Chiếu của ta nhất định là có
chuyện để làm. Ta là công chúa của Nam Chiếu, nói không chừng có thể
giúp đỡ ngươi đó!"

Những lời này của Bình Dao trái lại đã nhắc
nhở Lạc Tuyết, nếu như 'Mạc Bắc Hắc Thất' thực sự đã phục tùng dưới
trướng của Thái Tử Nam Chiếu, thì có lẽ vị công chúa này cũng biết được
một chút? Nhưng mà nếu đúng như vậy, có thể đối phương sẽ không giao
thuộc hạ của mình ra, nên làm gì bây giờ? Hỏi hay không hỏi?

Lạc
Tuyết suy xét một lúc, không muốn bỏ qua cơ hội này. Quyết định vẫn hỏi
thử một lần, nhân tiện nói: "Ta tới đây là muốn tìm người. Công chúa có
biết 'Mạc Bắc Hắc Thất Bắc' không?

Bình Dao nhìn người trước
mặt, vẻ mặt của hắn thâm trầm không rõ. Không biết là đang suy nghĩ cái
gì, đợi một lát, thì ra là tìm người. 'Mạc Hắc Thất Bắc'? Nàng chưa nghe cái tên này bao giờ, nhưng mà nếu đã hứa thì phải giúp, cũng không
mất thể diện của mình. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Giờ ngọ ngày mai ngươi tới tửu lầu ở đây chờ ta. Ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm."

"Lời công chúa nói là thật?" Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi, tại sao nàng ta lại không hỏi vì sao nàng lại tìm mấy người này?


"Ha ha, tuy Bình Dao là nữ nhi, nhưng mà lời nói ra cũng như quân tử. Tứ mã nan truy! Nếu không thì sẽ vũ nhục uy nghiêm của Hoàng Gia?" Gương mặt
lúm đồng tiền của Bình Dao như hoa, giơ tay nhấc chân cũng biểu lộ sự
cao quý. Từ trong nội tâm Lạc Tuyết cũng sinh ra một kính trọng.

"Nếu như vậy thì Vân Hận Thiên xin đa tạ công chúa!" Khóe miệng Lạc Tuyết khẽ nói ra một câu.

"Ha ha... Thì ra ngươi là Vân Hận Thiên? Rốt cuộc thì ngươi cũng nói ra
thân phận của mình rồi, làm cho bản công chúa vất vả một chút cũng cảm
thấy đáng." Bình Dao đắc ý cười, chuyển ánh mắt nhìn nha hoàn. Sau đó
hai người cười khẽ rồi rời đi, còn một mình Lạc Tuyết đứng đó tim đập
mạnh và loạn nhịp một lúc lâu.

Cô công chúa này cũng thực nghịch
ngợm! Dám trêu chọc nàng? Lạc Tuyết cười khổ, lắc đầu, hi vọng bây giờ
có thể tìm được bảy người đó. Tâm nguyện của nàng cũng chấm dứt rồi.

Cùng lúc đó, Phong Liệt Diễm ở lại mấy ngày tại thành Cảnh Châu. Vẫn không
có tin tức của Vân Hận Thiên, theo báo cáo của hạ nhân, Vân Hận Thiên
không có trở về Liệt Diễm Sơn Trang. Lăng Quân Diệp đã phái cả đám người đi tìm, nhưng mà không ai biết công tử cụt tay đang ở nơi nào?

Trên giang hồ truyền lại, lại càng xôn xao. Mọi người đều nói công tử cụt
tay tới vô hình, đi vô bóng. Một mình xông vào Vương phủ, cả người ngông cuồng liếc thiên hạ. Nhưng mà nhờ nhóm người càng kích động bàn luận mà mọi người lại biết, công tử thần bí nguy hiểm chính là truyền nhân của
'Quỷ Diện Thần Y'.

Cho nên không chỉ có Phong Liệt Diễm và Lăng
Quân Diệp đi tìm Vân Hận Thiên. Mà cải hai giới hắc bạch, chính tà hai
phái đều phái người đi tìm Vân Hận Thiên. Có người muốn yêu cầu trị
thương, có người thì muốn giải độc, còn như quan phủ thì muốn bắt về
Trang Vương phủ quy án, càng thêm Nam Cung Nhược Lan nhớ thương người

trong lòng, cũng muốn gặp mặt. Trong lúc này, trên dưới Đại Kim đều bàn
luận về Vân Hận Thiên.

Giữ cánh rừng, Phương Liệt Diễm điên cuồng múa kiếm, vừa sốt ruột vừa đau vừa hận. Không tìm được Vân Hận Thiên,
trong lòng hắn càng cảm thấy trống rỗng, hắn đang làm sao vậy? Tại sao
lại có tư tưởng với một.... nam nhân? Chẳng lẻ mấy năm gần đây hắn không thành thân, không nạp thiếp chính là vì chờ một nam nhân bị chặt đứt
cánh tay trái xuất hiện hay sao? Hắn căm hận chính mình, trong lòng
không ngừng nói với chính mình. Phong gia mấy đời đều chỉ có con một,
hắn nhất định phải cưới một nữ nhân để nói dỗi tông đường, tuyệt đối
không thể có ham mê đoạn tụ kia! Đúng là trong lòng hắn không tự chủ
được mà nhớ tới khuôn mặt đó, nhớ tới con ngươi lạnh lùng kia. Vân Hận
Thiên! Vì sao ngươi không phải là một nữ nhân!

Trong lúc Phong
Liệt Diễm đang đau khổ, thì Lăng Quân Diệp cũng trầm mặc nhiều ngày. Hắn vẫn phong tình vạn chủng ôm ấm yêu thương nữ nhân như cũ, nhưng không
hiểu sao lại buồn bực, không hề có nữa phần thích thú! Chết tiệt, đều là tại tên Phong Liệt Diễm bắt hắn tìm người, làm hại hắn không có hứng
thú với nữ nhân! Lăng Quân Diệp an ủi chính mình, sau khi chuyện này qua đi, toàn bộ đều trở lại như cũ!

Mà chính chủ Lê Lạc Tuyết thì cái gì cũng không biết, giờ này đang ở nước Chiêu Nam. Chờ đến hẹn ước vào ngày mai tại tửu lâu.

Chú thích:

(1) Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: Có duyên gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui