Sau khi Ngân Y Nhân biến mất, Lạc Tuyết lần thứ hai trở lại thành U Châu.
Vì để tránh phiền phức, nàng trực tiếp chờ lúc trời đã tối rồi sau đó
mới dùng kinh công nhảy vào.
Tùy tiện chọn đại một khách điếm lẻn vào, thì thấy ở phòng lớn có đám người tụm năm tụm ba lại bàn tán về chuyện ban ngày.
"Chậc chậc. Những người đó chết thực sự rất thảm! Gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, tay chân còn bị chặt đứt. Ai!"
"Nghe nói là người của nước Nam Chiếu làm. Chiến tranh giữa hai nước hết sức căng thẳng."
"Không thể như vậy được? Một khi đã đánh nhau, thì người chịu khổ không phải là thường dân chúng ta sao?"
"Nước Nam Chiếc thật âm hiểm. Dám làm nổ kho lúa ở U Châu của chúng ta! Ta
nghe nói... Đó là phần lương thực mà triều đình dự trữ!"
....
Lạc Tuyết nghe những lời nói chuyện này, trong lòng liền trầm xuống. Cái
người thần bí Ngân Y đó lại dám làm nổ kho lúa? Rốt cục dụng ý của hắn
là gì? Muốn chặt đứt nguồn chi viện của Đại Kim sao? Xem ra nước Nam
Chiếu và Đại Kim còn có thể xảy ra một trận chiến tranh! Bà nội của nàng không phải là chết trong tay đội quân tinh nhuệ của Nam Chiếu sao? Nghĩ tới chuyện này, Lạc Tuyết hối hận không kịp, thân là con dân Đại Kim,
nàng thực sự không nên buông tha cho tên Ngân Y Nhân đó. Tuy là người đó võ công tương đương vơi nàng, nhưng mà nếu như nàng sử dụng Hỏa Vân
Kiếm, chắc chắn sẽ gia tăng uy lực. Phần thắng sẽ nhiều lên, chỉ tiếc... Ai, cái này có tính là thả hổ về rừng không?
Lạc Tuyết nắm chạy
tay lại, vô tình đụng phải miếng kim bài. Nghĩ tới người nọ, hắn nói khi cần có thể sử dụng, có thể đi tới nước Nam Chiếu tìm hắn. Mà hắn còn có thể tới tìm nàng, nói như vậy, chẳng lẻ người đó có quan hệ gì rất lớn
với nước Nam Chiếu sao? Hắn ta tự xưng là "Yến Mỗ", cái tên này nghe rất quen tai?
Lạc Tuyết nhíu mày lại suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ
ra. Phụ thân Lê gia đã từng nói qua, Hoàng Tộc của Nam Chiếu họ Yến! Sau đó thì tâm tình của Lạc Tuyết này càng phức tạp, nếu như người đó thật
sự là là người trong Hoàng Thất Nam Chiếu, thì làm sao có thể lấy thân
mình ra mà làm chuyện nguy hiểm đến vậy, dám chạy tới đây làm nổ kho lúa của địch? Hắn còn hỏi nàng có phải từng có quan hệ với Trang phủ không? Hắn còn muốn hợp tác gì với mình để làm gì?
Sau khi ăn qua bữa
cơm đơn giản xong, Lạc Tuyết mang tâm trạng nghi ngờ chất chồng, tùy
tiện đi xuống đường dạo. Thuận tiện nhìn đủ loại hạng người xuất hiện
trên vỉa hè, trà lầu, tiệm sách, còn có người diễn trò hành tung "Mạc
Bắc Hắc Thất". Cũng nghĩ tới mình chưa tới kỹ viện, Phong Liệt Diễm cũng đã từng nói qua, kỹ viện là nơi mà có tin tức nhanh nhất. Bọn nam nhân
thường say mê hương phấn, bất kể họ muốn gì đều nói ra hết. Cho nên,
Lạc Tuyết quyết định đập nồi dìm thuyền chuẩn bị đi tới kỹ viện.
Nhưng mà mới đi được vài bước, thì lông mày của Lạc Tuyết nhăn lại. Có người
theo dõi nàng! Lạc Tuyết không để lại dấu vết tiếp tục đi về phía trước, người theo dõi nàng khinh công đã đạt tới mức cao thâm. Thậm chí ngay
cả bước chân cũng không có âm thanh, khinh công của Lạc Tuyết cũng cảm
thấy không bằng... Nhưng mà nàng đã luyện 'Thính tâm công', thính lực dĩ nhiên là không bình thường, trong lòng âm thầm cười. Bóng dáng nhanh
chóng biến mất, làm cho người nọ không bắt kịp.
Lạc Tuyết dừng
lại trong rừng, người nọ chỉ trong nháy mắt thì đã đuổi kịp theo nàng.
Nàng xoay người lại, tiêu ngọc trực tiếp chỉ vào cổ họng của đối phương, âm thanh cực kỳ lạnh lùng: "Ngươi là ai? Vì sao lại đi theo bản công
tử?"
Đối phương là một người nam nhân trung niên trên dưới năm
mươi tuổi, không cao lắm, cách ăn mặc lại quái dị. Gương mặt có một chòm râu cá trê, ánh mắt tuy nhỏ, nhưng lại sáng chói. Giờ phút này bị Lạc
Tuyết chất vấn, mà mặt lại không đổi sắc: "Ngươi chính là người trong
mấy tháng ngắn ngủi mà đã nổi danh trong thiên hạ - công tử cụt tay?"
"Thì sao?" Lạc Tuyết nhíu mày, “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của bản công tử.”
“Lão phu tên gọi là ‘Vua Bách Độc’!” Nam nhân trung niên nói ra tên mình,
sau đó tiếp tục nói: "Công từ từng luận võ kén rễ của Nam Cung thế gia.
Món nợ này, có nên tính hay không?”
“A....? Thì ra các hạ chính
là người đã lén lút đi theo Vân Mỗ. Chỉ vì muốn báo thù riêng?” Lạc
Tuyết âm thanh đầy trào phúng, đôi mắt cười nói.
“Hừ! Cũng được
có cái miệng! Cũng không biết y thuật và võ công của ngươi có giống như
cái miệng liều lĩnh của ngươi không?” Vua Bách Độc bị chọc giận, không
nói nhiều thì đã ra tay tấn công Lạc Tuyết. Chiêu thức này rất tàn nhẫn, thủ đoạn cực kỳ nhanh, Lạc Tuyết dùng tay chống trả lại. Chỉ trong nữa
khắc mà đã xuất ra tới hơn hai mươi chiêu, Vua Bách Độc càng đánh càng
kinh hãi, bản thân còn tưởng rằng giang hồ chỉ khuếch đại lời đồn, không nghĩ tới là thật. Bây giờ lão đã dần dần ở trạng thái hạ phong, chỉ cố
gắng chống đỡ mà không thể dùng thủ đoạn. Hai người đấu với nhau mà một
người dùng hai tay người còn lại chỉ dùng có một tay, nội lực của Vân
Hận Thiên cực kỳ hùng hậu, hơi thở rất thoải mái, cứ như muốn lấy hết
công lực của lão. Vua Bách Độc vội vàng né tránh, không dám dùng cứng
chọi cứng, miễn cưỡng dùng công lực hóa giải một chưởng kia. Sau đó
nhanh chóng chạy trốn, Lạc Tuyết cũng đuổi theo, hai người lại bắt đầu
tỷ thí khinh công.
Vua Bách Độc chuyện dùng độc, cho nên thừa dịp Lạc Tuyết đuổi tới gần, thì động tác rất nhanh phóng ra độc vô sắc vô
vị chính là ‘Bảy bước đoạn trường thảo’. Sau đó cười lớn: "Ngươi còn
không mau dừng lại? Ngươi đã trúng độc của lão phu, nếu không giải sẽ
không sống được. Lão phu nghe nói ngươi tự xưng là truyền nhân của ‘Quỷ
Diện Thần Y’. Hôm nay muốn nhìn xem y thuật của ngươi lợi hại hay là độc của lão phu lợi hại hơn?”
Lạc Tuyết nghe thấy, đành phải dừng lại. Căm hận nhìn Vua Bách Độc chạy trốn vào rừng sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...