Phượng Sắc Khuynh Thành


Lý Ám Diệp tham lam thưởng thức thân hình nàng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nghĩ đến mỹ nhân có một không hai này chốc lát nữa thôi sẽ thuộc về hắn mà khiến hắn vô cùng vừa lòng!
Đây là báu vật trân quý của hắn, kẻ nào động tới giết không tha!
Đôi mắt hắn chớp động lóe lên tia sát khí làm người ta sợ hãi.
Năm ấy hắn mười lăm tuổi bị người khác lấy đi không biết bao nhiêu là thứ mà không có khả năng bảo vệ. Năm mười lăm tuổi ấy hắn cũng từng thề, một khi đã là đồ của hắn, hắn sẽ không cho người khác làm vấy bẩn!
Không biết là do da thịt đột nhiên bị lộ ra ngoài hay còn do sát khí của nam nhân kia mà trong lúc mơ ngủ, Phượng Nhị Nhị bỗng run run, hai luồng phấn bạch trước ngực cũng run run dựng lên theo, một đôi nhũ tiêm sắc hồng phấn như mời gọi hắn nhấm nháp…
Hắn không nhịn được đưa tay nắm lấy hai luồng ngưng tuyết, khẽ vân vê, cảm giác được nhũ tiêm của nàng dần dần đứng thẳng, thật đáng yêu.
Rồi sau đó…hắn cúi đầu ngậm lấy hai điểm đỏ bừng kia…
Tình dục như lửa cháy thiêu đốt lý trí hắn, một chỗ ngọt không đủ làm thỏa mãn hắn, hắn chuyển sang cắn lấy những nơi trắng mịn non mềm khác…
Thật thơm, thật ngọt…
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, cái gáy nhỏ, bộ ngực sữa đầy đặn, cái rốn nhỏ đáng yêu…
Chỉ một lát sau, da thịt trắng như tuyết của Phượng Nhị Nhị toàn những vết xanh tím...Trong lúc giai nhân mơ ngủ, tuy thần trí không tỉnh táo nhưng thân thể theo bản năng nhịn không được nhẹ nhàng “ưm…” một tiếng yêu kiều.
Tiếng ngân nga của nàng chính là thứ xuân dược công hiệu nhất, hoàn toàn phá hủy ý trí của hắn.
Sói tính của nam nhân bị nửa thân trần của tiểu yêu tinh trước mắt làm sổng ra, không chờ đợi thêm giây phút nào nữa, hắn thầm nghĩ muốn nhanh chóng được hòa quyện vào thân thể non mềm của nàng, phóng thích nhiệt tình của bản thân…
Cho nên…trận địa công kích bắt đầu dần dần di chuyển xuống dưới…
Tiết khố rơi xuống đất làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn, tay hắn đi xuống dần, bá đạo xoa bóp lấy đôi chân dài để lại biết bao là ấn kí.
Chính là lúc này!
Hắn dồn dập cởi bỏ y phục của mình, tay lại đưa lên phía trên hầu hạ nàng nhào nặn.
Bàn tay to ngăm đen lại bắt đầu ác ý hướng về nơi tối mật của nàng mà “dò hỏi”…
Bỗng nhiên…mặt hắn biến sắc! Cái gì thế này?!
Nơi tối mật của Phượng Nhị Nhị đang được bảo vệ bởi một loại vải gì đó bán trong suốt, dưới ánh nến, màu đen thần bí kia như ẩn như hiện yêu dã dụ hoặc.

Khó chịu nhất là, loại vải kia nhìn thì mềm mại nhưng lại vô cùng chắc chắn, hắn lấy kéo sắc bén để cắt cũng không đứt, lấy kiếm chém sắt như chém bùn mà hắn luôn mang theo người ra dùng cũng vô dụng, hắn dùng đủ mọi phương pháp mà mảnh vải chết tiệt kia vẫn không hề hấn gì.
Chết tiệt! Tiểu nữ nhân ở ngay trước mắt hắn, vậy mà hắn lại không thể tiến vào trọn vẹn!
Như vậy thật là sỉ nhục hắn sâu sắc!
Không được, không được!
Lý trí cùng thân thể hắn cùng kêu gào được giải phóng…giải phóng…giải phóng!!!
“Này! Tiểu nữ nhân chết tiệt kia! Mau tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại!”
Hắn muốn gọi nàng dậy để hỏi nàng cách gỡ bỏ mảnh vải chết tiệt kia, nhưng mà, bây giờ thì sao có thể…
(Vâng chúc mừng các nàng đã thành công bị tác giả troll )
Phượng Nhị Nhị của chúng ta nổi danh yêu ngủ như mạng, ban ngày ngủ còn có thể dùng phương pháp kịch liệt nhất để đánh thức. Nhưng mà…ban đêm thì…ha ha…quên đi! À, tặng kèm thêm một câu: ông giời xuống cũng không có cửa đâu!
Vì thế cho nên, đại tỉ nhà nàng sau một lần ra ngoài làm ăn, có được vật này liền dứt khoát…bán cho nàng (_ __”), đại tỉ nhà nàng nói, “Nhị Nhị, muội ban đêm ngủ say như chết, đừng có cười vật này thừa thãi, nó dùng để bảo vệ trinh tiết uội nếu không muốn bị người ta ăn sạch, khi cần chỉ cần theo hướng dẫn mà cởi bỏ là được.” Sau đó còn ca thêm, “Nhị Nhị ạ, không phải tỉ tham mấy lượng bạc này đâu, tỉ chỉ thương cho đứa cháu trai bé bỏng trong tương lai của tỉ đến cha mình là ai cũng không biết a…”
Lúc ấy, tuy bên ngoài Phượng Nhị Nhị vẫn duy trì vẻ bình tĩnh chỉ nhàn nhạt cười nhận lấy vật kia nhưng trong lòng lại xấu hổ vô cùng. Đại tỉ nhà nàng chẳng qua chỉ muốn lấy trêu chọc nàng làm vui, muốn nhìn xem đằng sau mặt nạ đạm mạc kia là cái bộ dáng gì!
Nếu đại tỉ mà biết mảnh vải này đang hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của nó, giúp Nhị Nhị bảo vệ trinh tiết, không biết tỉ ấy sẽ có cảm tưởng gì đây?
Chắc chắn, một khi Phượng Nhất Nhất biết tin này, nhất định sẽ vỗ ngực cười đắc ý “công lao to lớn” của mình. Thượng nhớ thượng nhất bút. "Xoẹt, xoẹt” (tiếng chém gió ấy mà).
Phượng Nhị Nhị ngủ càng lúc càng sâu, chép miệng thỏa mãn, lúm đồng tiền tràn ngập ma lực.
Nhưng trong mắt người nào đó, đẹp thì có đẹp nhưng cũng thật chướng mắt!
Nàng…nàng còn dám cười nhạo hắn!
Mặc kệ, mặc kệ!
Dục hỏa này nhìn qua cũng biết là không dễ dập tắt, hắn không muốn lại lần nữa mất đi “món ngon”, ôm chặt thân thể nàng một cái rồi hưởng thụ đứng lên.
Ăn không được đại tiệc thì đi gọi món khai vị vậy!
Nam nhân đáng thương mang trong mình “dục hỏa” thì không có cái gì gọi là ôn nhu. Đôi mắt rực lửa của hắn nhìn Phượng Nhị Nhị như thiêu đốt.
Một lúc sau…

Nam nhân tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, nhanh chóng hướng về phía Ngàn Hồng Uyển.
Trong đôi mắt của hắn lóe lên tia thèm khát của con sói đói, thật ra thì, món khai vị càng ăn càng thấy đói.
Nữ nhân, nữ nhân! Hắn chọn lấy gian phòng gần nhất, gian gần nhất là được rồi.
Hắn nhấc chân đá văng cửa phòng đi vào…

“Chủ nhân… ưm… ngài…ưm… ngài nhẹ một chút!” Âm thanh kiều lãng không ngừng phát ra, vừa thống khổ lại vừa cực lạc rên rỉ.
“Bớt nói nhảm!”
Thân thể cường tráng ngăm đen không ngừng nhấp nhô, thầm nghĩ muốn giải quyết nhu cầu mãnh liệt của mình, muốn nhanh chóng đạt tới đỉnh cao.
“Chủ nhân…ư…a…nô tì…nô tì…a…ngài nhẹ một chút…nô tì không…được!”
"Ít nói nhảm! Lại lần nữa!"
Nam nhân nhìn xuống, cố gắng ảo tưởng nữ nhân dưới thân là tiểu yêu tinh đang ngủ say kia.
Lúc rời đi, hắn còn mặc lại áo quần chỉnh tề cho nàng, ngụy tạo cảnh thái bình. Về sau, hắn sẽ chậm rãi chơi trò chơi này với nàng.
A?! Sao hôm nay chủ nhân lại mãnh liệt đến vậy, đừng nói…đừng nói là đối với mình…
“A…ư…” nữ nhân dưới thân vẫn phóng túng rên rỉ, trong lòng lại tính toán. Ngày mai có nên tới trung uyển mà khoe với mấy tiểu tiện nhân kia không?
Trên trời lúc này…không trăng không sao…
Có lẽ ánh trăng trộm ngắm đến đoạn uyên ương thoát y cũng ngượng ngùng đi trốn rồi.
...
Ngày hôm sau.
Phượng Nhị Nhị đã quen với việc tỉnh dậy trên giường ngủ của hắn. Nàng nhẹ nhàng xuống giường, bỗng cảm thấy làn da của mình có chút là lạ, vừa đau vừa chua xót, nàng bị sao thế này?
Không suy nghĩ nhiều, nàng nghi hoặc xốc vạt áo lên, lạnh người sợ hãi vì cảnh tượng trước mắt.

Sao thế này? Cả người xanh tím là sao?
Nàng chưa từng thấy dấu hôn ngân bao giờ nên chỉ nghĩ mình bị bệnh gì đó hoặc là…
“Bị trùng độc cắn ư?” nàng nhỏ giọng thì thầm.
"Cái gì?! Trùng độc?!"
Lý Ám Diệp vừa có việc bên ngoài trở về thì đúng lúc nghe được lời nói “đại bất kính”.
Tiểu nữ nhân này thật biết làm hắn nổi giận, dám so sánh dấu hôn của hắn với vết cắn của trùng độc sao, hừ!
Nhưng rồi nhận ra tình cảnh trong phòng, vẻ mặt hắn lập tức quay ngoắt 180 độ.
Tiểu nữ nhân của hắn, lộ ra phân nửa bộ ngực sau vạt áo, cái yếm đen nạm vàng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, trên da thịt nàng không chỗ nào không có “kiệt tác” tối qua hắn để lại, chứng minh nàng thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nữ nhân điềm đạm đáng yêu như vậy thật phù hợp với đại nam nhân kiêu ngạo như hắn.
Hắn bỗng có cảm giác vô cùng tự hào! Nữ nhân của hắn!
Chú ý tới tầm mắt nóng bỏng của hắn, Phượng Nhị Nhị nhảy dựng lên.
“Ai cho ngươi vào, mau cút ra!”
Nàng luống cuống kéo lại vạt áo, không cẩn thận cất tiếng ra lệnh.
“Hử…ta nhớ đây là phòng của ta!” âm thanh hắn ám ách, tựa như đang khống chế điều gì.
“Ối! Nô tì…nô tì xin lỗi…nô tì ra ngoài ngay!”
Bản năng nữ tính khiến nàng ý thức được sự nguy hiểm, nàng bối rối muốn nhanh chóng
tránh đi nam nhân đáng sợ trước mắt.
“Ai cho nàng ra ngoài!” hắn nổi cơn thịnh nộ vì nàng không biết tốt xấu.
“Xin chủ nhân ra lệnh!” nghe hắn nói như vậy, nàng chỉ có thể dừng lại.
“Không có gì ra lệnh cả, chẳng qua hôm nay, ta bỗng nổi hứng muốn ngâm thơ.”
“Hả?! Ngâm thơ?”
“Ngươi biết viết không?” đôi mắt hắn nheo lại hỏi.
“A…nô tì…nô tì…nô tì thuở nhỏ gia bần, chưa từng được đi học!” nàng cúi đầu che đi ánh mắt.
Nàng đang nói dối, tiểu lừa đảo này! Hắn giận lắm nhưng vẫn che giấu đi hoàn hảo.

“Hết cách, không biết chữ cũng không sao, ta đi trước đọc một câu ngươi đi sau đối lại là được!” khóe mắt hắn bắt đầu tính toán.
“Nô tì ngu dốt, sợ không hiểu được ý thơ…”
“Ít nói nhảm, ai cần ngươi hiểu ý thơ, theo ta học niệm, đây là mệnh lệnh!”
Nàng đành gật đầu nhận lệnh, “Nô tì xin vâng!”
"Thiển chước phong nguyệt ánh hoa ảnh,
Kiều diễm cảnh xuân ôn nhu hương.
Khởi la lưu màu đầy ngọc dung,
Hồng Tụ thêm hương tựa vưu vật."
Nam nhân này đâu phải đang ngâm thơ, rõ ràng là đang nói nàng.
Nhận ra hỏa diễm trong mắt hắn, nàng cho dù còn đang thắc mắc vẫn làm ra vẻ cả kinh khẩn trương nói:
“Nô tì quá ngu ngốc, vế đối của chủ nhân quá dài…”
“Vậy đổi câu ngắn hơn… nhị bát hoa điền, trước ngực như tuyết, sắc mặt như hoa.”
Hắn cố ý gằn từng tiếng, đôi mắt chằm chằm nhìn ngực nàng.
“Á!”
Nghĩ đến tình cảnh lộ ra một nửa bộ ngực sữa trước mặt hắn khi nãy, rồi lại nghĩ đến câu đối mang dâm ý kia… Mặt nàng không khỏi đỏ lựng lên.
Đáng giận, rõ ràng hắn đang ám chỉ nàng, muốn lấy nàng ra đùa giỡn…
“Sao thế? Còn không mau đối lại? Mau đối lại! Chậm thúc la bán lộ ngực…So le xấu hổ sát tuyết phù dung… Khởi la tiêm lũ gặp da thịt…” Nam nhân cười xấu xa, giọng điệu càng ngày càng ái muội, sợ nàng còn chưa đủ ngượng ngùng xấu hổ.
“Chủ nhân…nô tì…nô tì…lại có chuyện phải làm!”
Nhìn bóng dáng nàng chạy trối chết, hắn cười mỗi lúc một xấu xa…
“Yêu nô của ta, còn một câu nữa ta chưa đọc xong đâu!”
Nàng liều mạng che lỗ tai lại, ha ha, loại hành vi ngây thơ này, từ năm sáu tuổi nàng đã bỏ rồi, ấy vậy mà…
Nhưng mà dù làm gì thì âm thanh ghê tởm kia vẫn nhẹ nhàng bay đến tai nàng…
"Phấn ngực che đậy nghi ám tuyết, dài lưu tuyết trắng chiếm trước ngực!”
Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận