Phượng Sắc Khuynh Thành


Long Ngự Tôn quả thực lợi hại, chỉ cần dùng một thủ đoạn nho nhỏ là đã có thể tiến hành một cuộc thay máu, đổi tất cả những kẻ đang giữ vị trí quan trọng thành người thân cận trong tổ chức “Ám”.
Vây cánh của Lý tướng còn chưa kịp phản ứng gì nên nhất thời bị chao đảo. Muốn làm cái gì đó nhưng đáng tiếc đã vuột mất thời cơ.
Lý Tương lấy cớ bệnh không lên triều. Vây cánh của lão như rắn mất đầu, như chim lạc đàn.
Mọi việc vô cùng tốt đẹp…
Phòng ngủ Cung Phượng Minh.
“Hoàng hậu nương nương! Chúng phi tần đang chờ ở ngoài để bái kiến!” một cung nữ mới nhậm chức tên Minh Thúy cúi đầu nói.
Ai…cuối cùng cũng đến rồi! Đúng là chạy trời không hết nắng!
Phượng Nhất Nhất lên tinh thần, mắt phượng khẽ chớp.
“Mời các nàng vào! Thay quần áo!”
“Vâng!”
Vài cung nữ vội vàng đến thay quần áo, trang sức cho nàng.
Tóc nàng như mây, trâm kim lóng lánh đen như mực được gài lên cẩn thận, tao nhã tuyệt đẹp. Nàng mặc một bộ xiêm y thêu hình phượng màu hồng, trang điểm kĩ càng, tay đeo vòng phỉ thúy.
“Nương nương, người thật đẹp!” Minh Thúy nhìn đến ngây người, không để ý để đầu
nhọn trâm sượt qua da đầu Phượng Nhất Nhất.
“Á!” Phượng Nhất Nhất mới hô một tiếng mà nha đầu đã vội vàng kêu to, “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!” Ý thức được mình vừa gây ra họa lớn, nha đầu run run quỳ dưới đất, nước mắt giàn dụa.
“Đứng lên đi!” Phượng Nhất Nhất bất đắc dĩ cười, xem ra, bản thân đã quá ghê gớm rồi!
Nhưng nhìn nàng rất hiền lương mà, đâu đến mức dọa người như thế!, “Bổn cung còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì!”
“Tạ hoàng hậu nương không giết, tạ nương nương đại ân!”
Minh Thúy vô cùng cảm kích, dập đầu lia lịa.

Tiền sảnh Cung Phượng Minh.
Phượng Nhất Nhất vừa đi vào tiền sảnh thì tất cả các phi tần quỳ xuống hành lễ.
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương! Nương nương vạn phúc kim an!”
Phượng Nhất Nhất ngồi chỉnh tề xuống ghế, tay giơ về phía trước, giọng nói đầy uy nghiêm, trông vô cùng đẹp mắt.
“Chư vị muội muội đứng cả lên đi! Đều là người nhà, không cần khách khí!”
"Tạ nương nương!"
Các phi tần đứng dậy ngồi xuống hai hàng ghế hai bên.
Minh Thúy bưng hương trà tới, Phượng Nhất Nhất uyển chuyển bưng chén lên, đưa đến bên miệng thổi nhẹ.
“Các muội muội cũng nếm thử trà của cung Phượng Minh ta đi!”
“Vâng!”
Cung Phượng Minh rơi vào bầu không khí trầm lắng, Phượng Nhất Nhất không nói lời nào khiến các phi tần cũng không dám nói.
“Hoàng hậu nương nương quả đúng là thiên tư ngọc cốt như trong truyền thuyết!”
Mãi sau Trương quý phi mới lên tiếng phá vỡ sự yên lăng. Khuôn mặt nàng tĩnh lặng như hồ nước, thân đã rời khỏi hàng ngũ tranh thủ tình cảm, những lời khen này là lời thực lòng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Lại một người nữa lên tiếng phụ họa, chỉ có điều không mấy thật tâm.
Phượng Nhất Nhất ngấm ngầm quan sát, quả nhiên bắt được mấy ánh mắt ghen tuông.
Phượng Nhất Nhất cẩn thận nhớ kĩ từng gương mặt.
“Ủa…mà sao không thấy Dung quý phi đâu?” một vị phi tử lên tiếng. Phượng Nhất Nhất nhìn về người vừa nói, người này mặc quần áo bằng tơ lụa màu xanh nhạt, đầu đầy châu ngọc kiều diễm như hoa. Chỉ tiếc ánh mắt quá mức kiêu ngạo, làm hỏng một thân thanh lệ.
“Vị muội muội này là…”
“Ta là Lý phi, con gái tả tướng!”

Nàng trả lời bất kính, không những xưng “ta” mà còn khoe khoang gia thế của bản
thân. Chưa biết hôm nay phụ thân mình đã cáo ốm trốn lên triều.
Hừ! Tưởng dìm được Dung quý phi xuống thì bản thân mình ngư ông đắc lợi à? Hừ! Phượng Nhất Nhất liếc mắt, bày ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ.
“Dung quý phi thân thể không khỏe có thể tha thứ cho việc không tới thỉnh an. Còn muội đường đường là con gái tả tướng mà ăn nói ngông cuồng, không có gia giáo như vậy là sao? Hôm nay bổn cung có nên tha cho tội dám xưng “ta” với bổn cung không đây!”
“Thần thiếp biết sai rồi!” Lý phi vội vàng nũng nịu nhận lỗi, nước mắt lưng tròng. Chẳng phải khi nãy rất kiêu ngạo hay sao?
“Được rồi, bổn cung hơi mệt! Các muội lui cả đi!” nàng xua tay, “Người đâu, mau mang đến cho các nương nương mỗi người hai trâm cài, hai đóa hoa châu!”
Đã nói rồi, chiêu vừa đánh vừa xoa của nàng luôn luôn thành công.
“Tạ ơn hoàng hậu!”
Quả nhiên, mọi người đều sung sướng tạ ơn.
Diễn trò với họ có một lúc mà nàng thấy mệt mỏi quá!
Sau khi người ra về hết, nàng nằm nhoài xuống ghế quý phi.
“Hoàng hậu nương nương, có một chuyện không biết nô tì có nên nói hay không?” Minh
Thúy cẩn thận tới bên nàng.
“Nói đi!” đôi mắt nàng lim dim.
“Là…là thế này!” nha đầu quanh co kể lể, “Nô tì vốn là cung nữ bên cung Lý phi nương nương, nhờ mua chuộc được thái giám tổng quản mà nô tì được đưa đến bên này…”
“Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại nữa!” đôi mắt nàng vẫn nhắm, khóe miệng khẽ cong lên, “Bổn cung chỉ cần biết, giờ ngươi là người của bổn cung!”
“Tạ nương nương nâng đỡ! Từ nay về sau, nô tỳ nhất định một lòng trung thành với nương nương! Lý phi bản tính cao ngạo, độc ác, chúng nô tì luôn bị nương nương ấy làm khó dễ. Khi nãy nếu đổi lại là làm nương nương ấy đau, có lẽ…có lẽ…cái mạng của nô tì đã…”
Đây cũng chính là lý do vì sao nha đầu phản bội chủ cũ. Con giun xéo mãi cũng quằn, huống chi là con người.
"Đứng lên đi!"

Phượng Nhất Nhất rời khỏi ghế đi đến đỡ Minh Thúy dậy. Hành động này làm Minh Thúy
cảm động vô cùng, đôi mắt rưng rưng.
“Nương nương, hôm nay trước mặt bao nhiêu người mà nương nương làm mất mặt Lý phi, sau này phải tuyệt đối cẩn thận! Thủ đoạn của nương nương ấy vô cùng độc…”
“Bổn cung biết rồi!”
Đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn về nơi xa xăm. Chờ đợi ngày Lý phi phản pháo.

Chưa hết một ngày, một đoàn thị vệ đã xông vào tẩm cung của hoàng hậu. Nghe đâu nhận được mật báo, có kẻ đang âm mưu gây rối. Tệ hơn là, họ tìm thấy trên giường ngủ của Phượng Nhất Nhất có một mảnh bùa chú.
Trên đó có ghi ngày sinh tháng đẻ của thái hậu!
Ở hoàng cung này, bùa nguyền rủa là thứ cực kì tối kị! Long Ngự Tôn nghe vậy tuy có chút hồ nghi nhưng vẫn ời thái hậu tới .
Nghe thị vệ bẩm báo xong, thái hậu thoải mái cười:
“Trễ như vậy rồi mà còn không cho ai gia ngủ, làm ai gia tưởng việc gì to tát lắm!”
“Thái hậu, việc này liên quan đến tính mạng của người mà!” Lý đại nhân cáo ốm đã ba ngày không biết ở đâu nhảy vào nói.
Dùng móng chân để suy nghĩ cũng biết ai đã ra lệnh cho đám quân lính này. Hừm, vẫn để vây cánh của lão hồ ly này lọt lưới sao?
“Nhất Nhất, chuyện là thế nào?” thái hậu nhìn nàng cười hòa ái.
“Con dâu không hề biết lá bùa này!” ánh mắt nàng quật cường, chuyện chưa làm bao giờ có chết cũng không nhận.
“Không biết? Bùa lấy từ trên giường người ra, không phải người làm thì chẳng lẽ có người vu khống cho?” giọng điệu Lý tướng đầy giận dữ, ý muốn đòi lại mặt mũi cho con gái yêu.
“Lý đại nhân! Sự việc còn chưa được làm rõ! Ngươi lấy quyền gì để chất vấn hoàng hậu của trẫm!” Long Ngự Tôn không muốn nàng phải chịu ấm ức, lập tức ra mặt.
“Thần là người có công khai quốc, chịu sự ủy thác của tiên đế! Loại nữ nhân tâm địa độc ác này sao đủ tư cách làm hoàng hậu Hiên Nguyệt quốc!” Lý tướng làm vẻ mặt
“chính trực nghiêm nghị”, “Thần cầu xin thái hậu hãy phế truất ngôi hậu của nữ nhân này!”
“Nhất Nhất à…con thừa nhận đi!” vẻ mặt thái hậu nghiêm nghị, “Ai gia biết là con làm!”
“Thái hậu!” Long Ngự Tôn khiếp sợ, đang định ngăn cản thì…
“Ai gia biết đây không phải bùa nguyền rủa mà là bùa bình an mới nhất của miếu Long
Ẩn, Nhất Nhất lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của ta mà tốn bao nhiêu công sức!”

Cái gì? Sao lại biến thành bùa bình an thế này?
Vẻ mặt Lý tướng sững sờ, khiếp sợ.
“Phải…đây đúng thật là bùa bình an của miếu Long Ẩn, nếu không tin có thể truyền ông từ của miếu tới chứng minh!” Phượng Nhất Nhất ưỡn ngực, tự tin nói.
Ha ha! Chỉ tiếc là ông từ lại là bạn lâu năm của nàng!
Sự kiện bùa nguyền rủa cũng kết thúc. Quân lính lui về.
“Chuyện này là sao?”
Long Ngự Tôn cảm thấy mình trở thành người thừa.
Hai người kia ăn ý truyền nhau một ánh mắt chỉ cười mà không đáp.
“Hoàng thượng, lần này thần thiếp may mắn thoát thân, ít nhiều là nhờ thái hậu giúp đỡ!” nàng đi đến cầm tay đế, kéo sang đặt lên tay thái hậu.
Là tay của mẫu thân!
Hồi còn nhỏ, đế lúc nào cũng chờ mong một ngày được nắm tay mẫu hậu, được làm nũng giống như bao đứa trẻ khác.
Lòng đế chấn động, khóe mắt hơi ươn ướt.
Khóe mắt thái hậu lúc này cũng rưng rưng.
“Trẫm…trẫm còn có việc phải làm…hai người cứ nói chuyện đi!” đế bỏ đi như chạy trốn.
“Ai…! Tiếc thật! Cứ nghĩ sẽ thành công chứ!” nhìn bóng dáng đế bỏ đi, Phượng Nhất Nhất ảo não.
“Không sao con ạ! Băng dày ba thước còn vỡ, nó đã có thể cầm tay ai gia là một bước tiến rất lớn rồi!” thái hậu vừa lòng mỉm cười, nước mắt nhỏ xuống, thì ra đứa con duy nhất của bà đã lớn như vậy rồi! Đôi bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng giờ đã đủ lớn để nắm giữ cả thiên hạ! Vậy mà bà không hề nhận ra!
“Được rồi thái hậu, mẫu thân mình cùng nói chuyện tiếp!” thấy thái hậu buồn bã, Phượng Nhất Nhất vội lái sang chuyện khác, “Cứ nghĩ tới vẻ mặt kia của Lý tướng mà con lại thấy buồn cười!”
“Đúng vậy! Lão còn tưởng ai gia sẽ giúp lão!” nghĩ đến khuôn mặt già nua kia hết xanh lại trắng, Thái hậu lại thấy buồn cười.
“Lão đâu ngờ, người đã bàn bạc trước Phượng Nhất Nhất!”
Phải! Vở kịch vừa rồi diễn là để mẫu tử Long Ngự Tôn làm hòa, ai ngờ cha con họ Lý lại diễn nhiệt tình như vậy!
“Ha ha ha…” Hai người đắc chí cười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận