Phượng Sắc Khuynh Thành


Sáng sớm hôm sau.
Lý phủ, Phượng các.
“Quận chúa, có người tên Hỉ Thước xin gặp ạ.”
Hỉ Thước?
(Hỉ Thước là nha hoàn làm việc cùng Nhị Nhị ở chương 2, chương đó ta edit thiếu nên không xuất hiện tên của nha đầu, thỉnh mọi người đọc lại chương 2 nếu không biết Hỉ Thước, ta cũng sẽ sửa lại chương 2 luôn, rất xin lỗi các nàng vì sơ suất này, cúi đầu)
Hỉ Thước? Đôi mắt Phượng Nhị Nhị chợt lóe.
“Mời nàng vào!”
“Nhị Nhị tỉ, muội nhớ tỉ quá!”
Hỉ Thước vẫn như cũ: huyên náo, líu lo không ngừng.
“…Nhị Nhị tỉ, muội nghe người ta nói tỉ là quận chúa, có phải không? Á, như vậy thì muội không thể gọi tỉ là Nhị Nhị tỉ nữa…Nhị Nhị tỉ, tỉ là quận chúa, sao lại tới Lý phủ làm nha hoàn?”
“Vì sao ấy hả?” Phượng Nhị Nhị cao giọng, “Bởi tỉ cần trộm một vật của Lý Ám Diệp!”
“Vật gì thế?” Hỉ Thước tò mò hỏi.
“Là viên ngọc trên cổ hắn. Trộm xong tỉ sẽ hồi phủ ngay tức khắc!”
“Thật không?”
“Thật! Sao, muội có muốn giúp tỉ không?”
“Tỉ cần muội giúp?”
“Nếu được thế thì tốt!”
Phượng Nhị Nhị cười tươi như hoa.
Đêm. Phượng các.
Lý Ám Diệp không ngừng đi đi lại lại ngoài cửa phòng, lưỡng lự không biết nên hạ mình xin gặp hay nên tiêu sái quay người bỏ đi.
Lòng tự tôn của hắn ra lệnh cho hắn phải bỏ đi, đường đường nam tử hán đại trượng phu sao có thể cúi đầu trước nữ nhân! Giờ mà cúi đầu, sau này hắn sao quản được nàng! Để nàng được thể lấn tới, trèo lên đầu hắn ngồi à!
Nhưng…tim hắn, người hắn, suy nghĩ của hắn, kể cả “chỗ đó” của hắn…đều khát khao cần nàng, thúc giục hắn từ bỏ tôn nghiêm, thuận theo “ý dân”.
Hắn phải làm gì bây giờ? Nam nhân cao cao tại thượng lại bị một tiểu nữ nhân…
Mà khoan…đây là chỗ của hắn, do hắn làm chủ, nàng là nữ nhân của hắn, dựa vào đâu mà không cho hắn gặp! Dựa vào đâu không cho hắn ôm nàng ngủ! Dựa vào đâu không cho hắn quấn quýt nàng!

Xông vào! Hắn muốn xông vào! Phải! Cứ xông vào đi!
“Chàng còn đứng đó làm gì? Còn không mau vào đi?”
Đúng lúc này âm thanh mềm mại đáng yêu của Phượng Nhị Nhị truyền ra.
“Nàng bằng lòng gặp ta chứ?”
Sao đột nhiên nàng lại thay đổi thái độ như vậy? Hắn ngạc nhiên.
“Ừm!” nàng mở cửa, miệng cười tươi, “Thiếp thật nhớ chàng! Không thấy chàng, thiếp rất khó chịu!”
“Ta cũng vậy!” hắn kích động ôm chầm lấy nàng.
“Thiếp rất yêu chàng!” nàng yếu ớt tựa vào lòng hắn, mềm mại như dòng nước chảy.
Ta cũng vậy! Trong lòng hắn nhủ thầm.
Vì lời yêu của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn nhưng hắn vẫn chưa nói ra ba chữ kia!
Con mắt Phượng Nhị Nhị sầm lại nhưng vẫn cẩn thận che dấu nỗi thất vọng đi.
Hôm nay nàng còn một việc quan trọng phải làm.
“Nàng…”
Hắn còn muốn nói gì đó thì đã bị đôi môi đỏ mọng của nàng chặn lại.
Nàng…nàng đang chủ động hôn hắn sao? Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn!
Hắn nhanh chóng biến bị động thành chủ động, hôn nàng mỗi lúc một sâu…
Chỉ trong giây lát, hai người đã cởi sạch quần áo, cùng nhau triền miên.
Hắn mạnh mẽ, nàng dịu dàng. Ngăm đen cùng trắng nõn. To lớn cùng nhỏ nhắn. Ái
tình nóng bỏng, nhiệt huyết tuôn trào…
Rồi đột nhiên nàng rên rỉ, vẻ mặt đau đớn không cho hắn xâm nhập.
“Sao vậy?” đôi mắt hắn hằn lên vệt máu, thân thể khó chiu, căng cứng.
“Ngọc của chàng làm thiếp đau!” nàng nhăn nhó.
Nhìn thân thể kiều mị của nàng, thần trí hắn đã bay đi chốn nào rồi!
Ngọc?! Ngọc nào?
Ý nghĩ duy nhất của hắn lúc này là nhanh chóng tiến vào thân thể tuyệt vời của nàng…

Hắn dứt viên ngọc đã ở trên cổ của hắn nhiều năm ra, vứt sang một bên..
“Giờ được chưa?”
“Ừ!” nàng xấu hổ gật đầu, đồng ý để hắn tiến vào.
Hắn vội vàng xâm nhập khiến nàng duyên dáng thét một tiếng.
Đêm. Chiếu rủ màn che. Chiếc giường cổ bằng gỗ lim tản mát ra không khí ái muội…
“Mệt không?” Lý Ám Diệp yêu chiều vuốt ve mái tóc của Phượng Nhị Nhị. Thương nàng
thân thể yếu ớt không chịu nổi mãnh liệt của hắn nên hắn đành nhịn ý nghĩ muốn nàng lần nữa xuống.
Nàng lười biếng nằm trong lòng hắn, vẻ mặt như con mèo nhỏ vừa được ăn no.
“Người ngợm cứ nhơm nhớp, mình đi tắm đi!”
Ở giữa Phượng các nơi nàng ở và phòng của hắn có một suối nước nóng.
“Được!”
Ánh mắt hắn rực lửa, vội ôm lấy nàng, ha ha, đi tắm rửa nào…
Nỗi buồn khi sắp ly biệt chợt vây hãm lòng nàng. Nàng đi rồi, hắn có nhớ nàng không?
Còn nàng, nàng sẽ rất nhớ hắn, rất, rất nhớ! Ngay lúc này đây nàng đã thấy nhớ hắn rồi…
Kế hoạch thành công, chỉ còn lại nỗi buồn ly biệt. Vì vậy, đêm nay nàng muốn gối đầu vào lòng hắn, muốn tạm thời quên đi rụt rè…
Nàng lặng lẽ vươn lưỡi hồng khẽ liếm lên làn da ngăm đen của hắn…
Hắn kinh hô, thân thể cứng ngắc.
“Yêu nữ! Lửa này là do nàng nhóm lên, đừng trách ta ba ngày không cho nàng xuống giường!”
“Chỉ sợ chàng không đủ “sức” thôi!” nàng cười yêu mị.
Những lời này là sỉ nhục nam nhân, đã thế, hắn không thèm thương hoa tiếc ngọc nữa,
hắn động thân một cái xuyên vào cơ thể nàng.
“Nhẹ chút!” nàng thở gấp.
Đáng tiếc, nam nhân vẫn mãnh liệt như cũ.
Hắn phải cho nàng biết, hậu quả của việc nghi ngờ thực lực nam nhân.

Đêm còn dài. Mà “sức” hắn thì quá, quá đủ!
Hừng đông. Phượng các.
“Thế nào? Lấy được chưa?” Chanh Nhi khẩn trương hỏi Hỉ Thước.
“Được…rồi!” giọng Hỉ Thước run run.
Nàng không biết hành động của mình là đúng hay sai. Nếu như bị chủ nhân phát hiện
thì phải đền bao nhiêu mạng cho hết tội đây?
“Nhanh đưa cho tôi!”
“Ban thị vệ này tôi có quen biết, tỉ mau gọi Nhị Nhị tỉ đi, thay trang phục nha hoàn rồi chúng ta cùng đi!”
“A…quận chúa tới rồi kìa!”
Phượng Nhị Nhị ôm thắt lưng khập khiễng bước đi. Hậu quả của việc miệt mài quá độ là
đây!
“Lấy được chưa?” nàng hỏi Hỉ Thước.
“Rồi!” Hỉ Thước gật đầu.
“Vậy còn chờ gì nữa!” đôi mắt nàng thâm trầm.
Việc chạy khỏi phủ Lý dễ dàng hơn nàng tưởng.
Nửa canh giờ sau các nàng đã yên vị trên xe ngựa.
Họ bỗng giật mình khi thấy trên xe còn có một người.
Một kẻ xa lạ, ánh nhìn dâm dật, tướng mạo dâm tà.
“Ngươi là ai?” Phượng Nhị Nhị bình tĩnh lại, ra dáng quận chúa sẵng giọng hỏi.
Nhưng hắn đã bị tình dục làm mờ mắt đâu còn sợ hãi khí chất tôn quý của nàng.
“Ta là ai hả?” hắn cười dâm đãng, “Ta là người giúp các nàng ra khỏi phủ thuận lợi đây!”
“Ý ngươi là sao?” nàng sửng sốt hỏi.
“Nếu không phải ta lén hạ thuốc mê với bọn thị vệ thì sao nàng có thể dễ dàng trộm
được bảo vật rồi trốn khỏi phủ?”
“Ý ngươi là…”
“Ý ta là…nàng hãy mau mau báo đáp ơn đức của ta đi!” hắn càng cười dâm đãng hơn, ái chà chà, nữ nhân xinh đẹp này thực đúng khẩu vị của hắn! Mà…bên cạnh nàng còn có hai bông hoa nhỏ nữa!
“Vậy ta phải báo đáp ngươi như thế nào?” giọng nàng lạnh nhạt.
“Ha ha ha, đương nhiên không thể báo đáp bằng lời nói, hay…mỹ nhân lớn nhỏ các nàng lấy thân ra cảm ơn đi, ta sẽ đối xử với cả ba thật công bằng…”
“Cả ba?” Hỉ Thước hét lớn, “Hà đại ca, huynh có nhầm không?”

“Hắn không nhầm đâu!” Phượng Nhị Nhị lên tiếng, “Hắn tính cả muội vào nữa đấy! Kể
cả trước kia hắn có đồng ý với muội cái gì cũng chỉ để lừa gạt!”
“Không hổ danh quận chúa, thông minh hơn tiểu nha đầu này!” hắn cười ác độc, “Đáng tiếc vẫn không thể thoát khỏi tay ta!”
“Không! Hà đại ca! Huynh để tôi trở về đi!” Hỉ Thước quỳ xuống, di bước đến bên người Hà thị vệ, ôm lấy chân hắn cầu xin, “Nhu chủ nhân đã thỏa thuận như vậy với tôi rồi mà!”
“Nha đầu ngốc, sao muội có thể tin lời ả đàn bà lòng dạ rắn rết đó?” Phượng Nhị Nhị cảm thông nhìn Hỉ Thước đang khóc lóc.
“Không khiến tỉ lo!” Hỉ Thước xấu xa nhìn nàng, “nếu không có tỉ, ta đã được chủ nhân lựa chọn, trở thành nha hoàn bên ngài! Tất cả chỉ tại tỉ! Ta một lòng tôn thờ chủ nhân, ngóng trông được làm người của ngài, nhưng, trong mắt ngài chỉ có tỉ, chỉ có tỉ! Ha ha ha, phải rồi, cho dù ta có thất thân, tỉ với con Chanh Nhi kia cũng sẽ không tốt đẹp hơn ta là bao! Một khi tỉ tàn hoa bại liễu thì chủ nhân còn muốn tỉ không? Sẽ còn yêu tỉ không? Ha ha ha!”
Phượng Nhị Nhị cảm thông nhìn nha đầu…ôi…tình ái có thể làm con người ta lầm lạc
đến vậy ư? Tiểu Hỉ Thước hiền lành, đáng yêu trước kia giờ đã biến thành…
“Muội sai rồi!” nàng nói, “Ta với Chanh Nhi sẽ không bị sao hết! Kẻ gặp chuyện là bọn
người Hà thị vệ với Nhu chủ nhân kia kìa!”
“Tỉ nói sao?” Hỉ Thước kinh ngạc hỏi.
“Người đâu!”
Phượng Nhị Nhị bình tĩnh vỗ tay, ngay tức thì có một đội binh mã xuất hiện bắt lấy Hà thị vệ cùng Hỉ Thước.
“Chuyện gì thế này?” Hà thị vệ hoảng sợ hỏi.
“Vốn ta không việc gì phải giải thích cho tên mặt người dạ thú như ngươi biết, nhưng bản quận chúa tâm địa tốt đẹp sẽ nói cho các ngươi hiểu, để đến lúc thành quỷ còn biết vì sao mình chết!”, thần thái nàng bình tĩnh, “Tất cả chuyện này ta đều đã lên kế hoạch, ta đã dùng lệnh bài Hoàng gia để triệu tập quan phủ binh mã mai phục tại đây, đợi các ngươi sa lưới. Ta đã sớm biết quỷ kế của các ngươi nên tương kế tựu kế, lợi dụng các ngươi để trộm lấy ngọc hoàn, trốn khỏi Lý phủ!”
“Nếu ngươi đã điều động được binh mã sao còn muốn lợi dụng bọn ta?” Hà thị vệ không cam lòng nói.
“Ta có thể dùng quyền lực để ra khỏi Lý phủ…nhưng ta không muốn vì một viên ngọc mà làm loạn người ta yêu, như vậy không đáng!” nghĩ đến hắn, nàng lại hạnh phúc mỉm cười, “Lợi dụng các ngươi, ta có thể dễ dàng ra khỏi Lý phủ, ngọc do các ngươi trộm, “bắt cóc” ta là do các ngươi làm, tức giận của hắn phiền đổ lên đầu các ngươi vậy!”
“Yêu…yêu nữ!” Hà thị vệ nghĩ đến tình cảnh hắn rơi vào tay Lý Ám Diệp, run run mắng
nhiếc.
“Yêu nữ?” Phượng Nhị Nhi vẫn bình tĩnh cười, “Yêu nữ sao? Đối xử với loại người không bằng cầm thú ta cần nhân tính sao? Cái này gọi là ác giả ác báo! Ra đi!”
Tuyết Khiết nấp trong góc khuất, vẻ mặt do dự.
“Đừng sợ!” Phượng Nhị Nhị đưa mắt cổ vũ, “Giờ hắn là của em, tùy em xử lý!”
“Thì ra là do con tiểu tiện nhân này bán đứng, ta…ta sẽ…”
Hắn bị nhét giẻ vào mồm, bất lực nhìn Tuyết Khiết đi đến.
Hắn bắt đầu ư ử cầu xin.
Chứng kiến sự thấp kém của hắn, Tuyết Khiết không còn sợ hãi. Nàng từng bước từng
bước tiến về phía hắn, giơ lên cái kéo sắc lạnh.
Kéo lóe sáng. Vật rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận