Khi Mạnh Sênh tỉnh lại, y phát hiện có thêm một người nằm cạnh mình, y hoảng sợ bật dậy từ trên giường, nhưng không được bao lâu thì bị cơn đau từ thắt lưng kéo nằm xuống lại
Cơn nhói khiến y vô thức khụy tay đập mạnh lên ngực Lục Khai Hoàn, Lục Khai Hoàn cũng ngủ không sâu, bị y đập một phá, hắn cũng đã tỉnh
"A" Lục Khai Hoàn nhăn chặt lông mày, làm bộ che ngực "Sênh nhi, ngươi đang muốn mưu sát tướng công ngay trên giường à, mau mau xem vết thương của tướng công, nếu không ngươi sẽ vì tướng công mà thủ tiết đó"
Đuôi mắt của Mạnh Sênh còn hồng, y trừng mắt nhìn Lục Khai Hoàn, chống tay chậm rãi ngồi dậy lần hai, thấy vậy, Lục Khai Hoàn vội vàng ngồi dậy giúp đỡ, hắn cũng không quên lấy thêm gối mềm chèn dưới thắt lưng cho y
"Ngươi dậy sớm như vậy để làm gì, ngươi có thể tiếp tục ngủ một lát, không ai đến quấy nhiễu ngươi đâu"
"Không được" Mạnh Sênh nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương, cố gắng để cho chính mình có thêm tỉnh tảo "Hôm nay ta có hẹn với Lang đại nhân, để hắn dạy ta đọc thơ, đến muộn sẽ không tốt"
"Lang Vũ Hoa?" Lục Khai Hoàn cảm thấy trong khoang miệng tràn đầy vị chua "Từ lúc nào mà hai người trở nên thân thiết đến vậy?"
Mạnh Sênh buồn cười nhìn hắn "Có gì mà thân cận, chỉ là lần trước ta thấy được Lang đại nhân làm thơ rất hay, có khen hai câu, thế là hắn hỏi ta có muốn học hay không, nên mới có cuộc hẹn hôm nay"
"Chỉ có hắn mới có thể dạy à?" Sắc mặt Lục Khai Hoàn rất không tốt "....!Tại sao không đến tìm ta?"
Câu sau hắn nói có chút đuối lý, vì Lục Khai Hoàn hiểu, Lang Vũ Hoa là trạng nguyên có bài thơ hay nhất từ cổ chí kim, đúng là thiên hạ vô song
"Ngươi không vui sao?" Tâm tư Mạnh Sênh từ đó đến giờ rất nhỏ, nếu như Lục Khai Hoàn không thích, y cũng sẽ không muốn làm, thế là y cẩn thận dò hỏi
"Nếu như ngươi không thích...!ta có thể không cần đi học"
Lục Khai Hoàn nhíu mày, thở dài "....!Thôi, ta sẽ cùng ngươi đi, ta cũng có việc muốn tìm hắn"
Hắn xoay người xuống giường, nhặt lại y phục vương vãi trên sàn mặc lại, sau lại gọi một nô tài đưa mộc lệnh cho gã vào cung xin nghỉ cho hắn, rồi đem chậu, cùng dụng cụ rửa mặt đem vào phòng, đưa cho Mạnh Sênh sử dụng.
Đêm qua Mạnh Sênh cùng hắn làm quá mạnh bạo, bởi vậy, lúc thay y phục, gương mặt y có chút khó chịu, lúc chuẩn bị xong, tiến đến phủ Lang đại nhân cũng đã là giữa trưa
Nô bộc của Lang phủ dẫn hai đường cho hai người tiến vào, nói là lão gia đã chờ lâu, Lục Khai Hoàn cùng Mạnh Sênh đi thẳng một đường đến hậu viện, đã thấy Lang Vũ Hoa ngồi trong đình viện, đến gần thêm chút nữa, thì hắn đang gục đầu mà ngủ gật
Mạnh Sênh nhẹ giọng nói "Nhất định hắn đã chờ ta rất lâu rồi, là ta trì hoãn thời gian"
Lục Khai Hoàn vươn tay đẩy nhẹ Lang Vũ Hoa, lay tỉnh hắn.
Lang Vũ Hoa chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng như ngọc, chậm rãi lấy lại tỉnh tảo, hắn hơi híp mắt nhìn người vừa đến, sau khi tỉnh táo, hắn lập tức đứng lên hành lễ
"Sao điện hạ lại đột nhiên đến đây?"
"Làm sao? Lang đại nhân chỉ muốn cùng 'người bên cạnh' ta gặp mặt, không hề muốn gặp mặt ta?" Lục Khai Hoàn cười thành tiếng "Ta tự mình đến, tự nhiên là có chuyện muốn bàn với Lang đại nhân, còn nhã hứng muốn dạy thơ cho Mạnh Sênh của Lang đại nhân, có vẻ như phải để dịp khác"
"Điện hạ nói đùa, cái gì mà nhã hứng, chỉ là thừa dịp rảnh rỗi mà thôi" Lang Vũ Hoa hướng ra bên ngoài gọi nô bộc "Người đến, pha trà"
Lục Khai Hoàn phất tay "Việc này không cần đâu, ta có việc sẽ quay trở về sớm, hơn nữa việc ta muốn bàn với ngươi là chuyện trọng đại, người xung quanh càng ít càng tốt, để tránh tai vách mạch rừng, ngươi vẫn nên để bọn họ lui hết ra"
"Vâng, theo ý của tứ điện hạ" Lang Vũ Hoa đi ra vẫy lui hết tất cả hạ nhân ở ngoài sân, khi quay lại tự tay đóng cửa "Điện hạ, người muốn ta làm chuyện gì?"
"Hôm qua ta nhận được tình báo từ Phương tiên sinh, y nói nhị hoàng tử vào ngày đi săn sẽ làm ra chuyện để tranh sủng...!hắn tính trước thì làm ra vụ ám sát, sau thì đứng ra giải cứu hoàng thượng"
"Hắn dám làm ra chuyện đó sao?!"
Lục Khai Hoàn vỗ vỗ vay Lang Vũ Hoa "Tính ra đấy cũng là một cơ hội tốt, sao chúng ta lại không lợi dụng chuyện đấy?"
Lang Vũ Hoa cau mày, chần chờ một hồi mới chắp tay đáp "Ý của điện hạ là..."
"Ta muốn ra tay trước hắn, cứu phụ hoàng trước" ánh mắt của Lục Khai Hoàn sáng như loài ưng, tựa hồ thấu triệt mọi sự ở thế gian "Ta muốn hắn hao tâm tổn sức nhưng chỉ làm giá y cho người ta"
Lông mày Lang Vũ Hoa thoáng nâng cao "Đây quả thật là ý kiến hay, vậy cụ thể điện hạ muốn tiến hành như thế nào?"
"Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng là vì chuyện này, vào lúc săn bắn mùa thu, không phải quan lại thì không được vào bãi săn, gần sát bên bãi săn cũng có người giám sát, cho nên, việc này ta chỉ có thể giao phó cho một người, người đó chỉ có thể là Lang huynh đây" Lục Khai Hoàn nói vô cùng khẩn thiết "Ta cần một người, bất luận dùng biện pháp gì cũng phải giúp ta trì hoãn Lục Viễn Đạt, tranh thủ thời gian giúp ta"
Mạnh Sênh ngồi bên cạnh, tay buông thõng đang siết thành nắm đấm
Lục Viễn Đạt sợ sự tình bại lộ, vậy nên lúc đó sẽ ở bên ngoài gần bãi săn, không tiến vào trung tâm bãi săn, hắn không muốn hiềm nghi dính lên người hắn.
Chờ đến thời cơ, Lục Viễn Đạt sẽ dẫn theo người vào bãi săn, vừa lúc cứu được hoàng đế, còn thích khách sẽ do Ảnh Lục thuê từ bên ngoài, giả vờ ám sát hoàng đế rồi để có người đến cứu, còn người đến cứu là ai thì bọn chúng đều không biết
Mà Lục Khai Hoàn lợi dụng ở điểm này để đoạt đi tiên cơ, nhưng tiền đề để việc này thành công thì phải có một người ở ngoài bãi săn ngăn cản Lục Viễn Đạt tiến vào.
Nếu như hắn ta tiến vào quá sớm thì mọi chuyện sẽ dã tràng xe cát
Tâm tư của Lang Vũ Hoa khẽ động, rất nhanh hiểu được hàm ý trong lời nói của Lục Khai Hoàn, sắc mặt hắn trắng bệch, nhắm mắt cưỡng chế tâm tình, từng chữ từng chữ hỏi
"Điện hạ đem việc quan trọng này giao cho ta, người sẽ không lo ta năng lực không đủ mà làm hỏng việc hay sao?"
"Không lo" Lục Khai Hoàn cầm lấy tay của Lang Vũ Hoa, tha thiết nói "Trừ ngươi ra, bên cạnh ta không có một người có thể xài được, nếu ta phái một đám người, thì khi bị tóm ta sẽ không thoát được tội danh, đến lúc đó dù ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa...!nhưng ta tin ngươi nhất định có thể làm được"
Lời đã nói, Lang Vũ Hoa cũng không có lập trường để từ chối, hắn cũng không đưa đẩy nữa, quyết tuyệt chắp tay khom lưng, chậm rãi nói "Lang Vũ Hoa nguyện vì điện hạ, dù cho máu chảy đầu rơi, đến chết cũng không ngừng"
Lục Khai Hoàn vội vàng nâng hắn dậy, than thở "Trên con đường đoạt vị này có được sự giúp sức của Lang huynh, quá thực chính là sự may mắn của ta"
Hai người lại tiếp tục đối đáp khách sáo vài câu, sau đó Lục Khai Hoàn không để Mạnh Sênh ở lại dùng bữa trưa mà dẫn người rời đi, lúc đi là từ cửa bên hông Lang phủ.
Lục Khai Hoàn và Mạnh Sênh chậm rãi trước sau đi dưới tán cây, bốn phía xung quanh tràn đầy tiếng ve kêu, cả hai đều không lên tiếng
Cuối cùng, Mạnh Sênh cũng không đè nén được mà đưa ra nghi vấn "Tử Chân....!Ngươi biết rõ, Lang đại nhân là quan văn, hắn không hề có võ công, tại sao lại muốn để hắn đi ngăn cản nhị hoàng tử?"
Lục Khai Hoàn dừng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn tán cây sum suê, tuy vậy vẫn có những tia nắng lợi dụng kẽ hở chui lọt qua.
Hồi lâu sau hắn mới nhẹ trả lời "Bởi vì...!ta không tin hắn"
"Không tin hắn, vậy tại sao ngươi lại...."
"Ta muốn mượn việc này để thăm dò tâm tư của hắn, vì ta không dám xác thực, hắn dùng chân tâm giúp ta, hay là vẫn muốn giúp Lục Viễn Đạt...!Nếu như chúng ta đã đào được Ảnh Lục, chẳng lẽ tên kia không mua chuộc được Lang Vũ Hoa?"
Mạnh Sênh cụp mắt "Ta cảm thấy, Lang đại nhân không phải là người đó"
Thanh âm của Lục Khai Hoàn thoáng trầm xuống "Có hay không, thử một lần sẽ biết.
chuyện săn bắn mùa thu này, là tất cả hi vọng của Lục Viễn Đạt, kế hoạch nhất định chặt chẽ không cho kẻ khác gây rối, nếu như Lang Vũ Hoa là người của Lục Viễn Đạt, thì hắn sẽ không ngăn cản được Lục Viễn Đạt tiến vào trong....!Tuy mọi chuyện cũng không gây bất lợi nhiều đến ta, hắn thích cứu giá thì để hắn cứu, ta chỉ xem đây là phép thử Lang Vũ Hoa đứng ở phía ai.
Bên người không được dưỡng sói, đây mới là điều quan trọng"
"Vậy nếu như Lang đại nhân trì hoãn được nhị hoàng tử?"
"Nếu thật sự như lời ngươi nói....!Thì ta có lỗi với hắn, sau này ta sẽ dùng sự tin tưởng để đối đãi hắn, ngày sau bồi thường hắn" Lục Khai Hoàn dùng tay chơi đùa chiếc lá trên cây, sau khi chiếc lá rơi xuống, hắn lại vò nát trong lòng bàn tay
"Đây là con đường có thể vùi thây bất cứ lúc nào, lúc nào cũng phải dùng tâm thái như đi trên băng mỏng, mới có thể đi đến cuối cùng".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...