Ngày hôm sau, Tống Ôn Bạch cùng Thích Uyển Nguyệt về Kinh Thành, cùng về còn có mẹ con Lý Tú Lan.
Mẹ con Lý Tú Lan được tìm thấy ở một ngôi miếu thổ địa bên bờ sông. Lúc ấy cả người nàng ta ướt sũng, chân trái ngập ngụa máu, trong lòng ôm đứa con nhỏ đang hôn mê, trạng thái ngơ ngác, khi nhìn thấy Tống Ôn Bạch nàng ta vừa khóc lại vừa cười.
Tỳ nữ Thái Hài ở cạnh đau xót khóc lóc, kể lể: “Sao số phu nhân nhà ta lại khổ thế chứ? Tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, phụ mẫu cũng đã rời khỏi thế gian, vất vả nuôi con, bây giờ lại gặp phải gặp phải chuyện này. Vốn nghĩ tới Kinh Thành sẽ tìm được chỗ dựa nhưng vì vướng ánh mắt người ngoài, này chẳng phải đang muốn bức chết phu nhân nhà ta sao?”
Lý Tú Lan không nói gì, chỉ ôm lấy nhi tử yên lặng khóc.
Thái Hà tiếp tục khóc lớn: “Lão gia lão phu nhân ơi, hai người trên trời có linh có thiêng, hãy phù hộ cho phu nhân đi, phu nhân là nữ nhi duy nhất của hai người mà, giờ đây hai người bỏ lại một mình nàng bơ vơ trên đời, bị người ta khinh khi không nói nay còn suýt mất mạng nữa.”
Không ai cản tỳ nữ này khóc lóc ỉ ôi, cũng chẳng ai cản nàng ta nói bóng nói gió.
Tống Ôn Bạch đứng ở cổng miếu im lặng, Thích Uyển Nguyệt đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn Tống Ôn Bạch, cũng im lặng.
Màn đêm buông xuống, Tống Ôn Bạch đưa Lý Tú Lan tới khách điếm sau đó mời đại phu đến xem.
Theo lời Lý Tú Lan, khi thuyền chìm, nàng ta may mắn bắt được một miếng ván gỗ. Nhi tử được nàng ta đặt trên ván gỗ, hai mẹ con bơi trên sông rất lâu mới cập bờ.
Nhưng sau đó nàng ta bất cẩn đụng phải một hòn đá, chân trái bị gãy xương chảy máu ồ ạt, đi một đoạn không xa thì tới trú trong miếu Thổ địa.
Hai mẹ con vừa bị ướt vừa bị lạnh, đứa nhỏ ba tuổi không chịu được, phát sốt hôn mê bất tỉnh, nàng ta hoảng loạn, lo sợ nên khi Tống Ôn Bạch tìm thấy nàng ta mới thấy nàng ta đang như bị điên.
Lúc này, Tống Ôn Bạch đang thương lượng với Thích Uyển Nguyệt muốn đưa hai mẹ con về Kinh Thành.
Thích Uyển Nguyệt chưa kịp dùng bữa tối đã chạy tới huyện Thái tìm người đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ gật đầu: “Tùy chàng đấy.”
Tùy hắn đấy!
Là suy nghĩ duy nhất lúc ấy của Thích Uyển Nguyệt.
Khi biết mẹ con Lý Tú Lan mất tích, nàng ấy đã có dự cảm không lành, quả nhiên, loại dự cảm ấy luôn luôn ứng nghiệm.
Lòng vòng thế nào vẫn là chuyện của Lý Tú Lan, nàng ấy đã mệt mỏi lắm rồi!
Khi A Lê ngủ dậy, nàng được gặp mẫu thân thật, là Dung Từ đích thân đưa nàng về Tương Dương Hầu phủ.
Lúc ấy, Thích Uyển đang đứng trước cổng chờ nữ nhi, thấy nàng xuống xe ngựa, vội vàng tới ôm lấy người.
A Lê cũng ôm chặt lấy cổ nàng ấy: “Tối hôm qua mẫu thân đi đâu thế? Cha đâu ạ?”
Nhắc tới Tống Ôn Bạch, vẻ mặt Thích Uyển Nguyệt lạnh nhạt, hôm nay nàng ấy về Kinh Thành trước cũng không báo cho hắn biết.
Nàng ấy cười xoa mặt nữ nhi, hỏi: “Đêm qua A Lê có ngoan không?”
“Ngoan ạ.”
“Đa tạ Dung Thế tử.” Qua bả vai nữ nhi, Thích Uyển Nguyệt nhìn Dung Từ rồi nói: “Hôm nay trong phủ nhiều việc quá, thứ lỗi không thể mời Thế tử vào uống chén trà.”
Dung Từ gật đầu: “Ta đã xin cho A Lê nghỉ một ngày rồi, hôm nay nàng không phải tới học đường nữa đâu.”
“Được.”
Thích Uyển Nguyệt gật đầu, từ biệt Dung Từ rồi ôm nữ nhi đi vào phủ.
Tống Ôn Bạch về Tương Dương Hầu phủ vào giờ Tỵ, vừa vào cửa đã hỏi chuyện của hai mẹ con.
Tỳ nữ đáp: “Hiện phu nhân đang nghỉ ngơi ở phòng tứ cô nương, có lẽ vì quá mệt nên người không dùng bữa sáng luôn ạ.”
“Vậy A Lê đâu?”
“Tứ cô nương đang ở cùng phu nhân.”
Tống Ôn Bạch im lặng rồi nhấc chân đi tới Trường Xuân đường.
Đêm qua hắn đi cả đêm không về, Tống lão phu nhân lo lắng về sự cố. Thấy hắn mệt mỏi gió sương về nhà, bà vội hỏi: “Mẹ con Lý Tú Lan thế nào rồi?”
“Chân trái Lý Tú Lan bị thương, tạm thời không thể đi lại, đại phu nói phải dưỡng bệnh chừng hai tháng.”
“Vậy nhi tử Lý Tú Lan thì sao?” Tống phu nhân hỏi: “Ta nghe nói thằng bé hôn mê bất tỉnh, đáng thương quá.”
Tống Ôn Bạch trả lời: “Uống thuốc xong đã hạ sốt rồi, không có gì đáng ngại.”
“Vậy cũng tốt.” Lão phu nhân thở dài, lát sau lại cất lời hỏi: “Trước mắt hai mẹ con họ không đi được, con định sắp xếp cho hai mẹ con thế nào?”
“Nhi tử vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, tạm thời cứ dưỡng thương trước đã.”
Lão phu nhân nói: “Con đừng làm chuyện hồ đồ đấy, dù mẹ con Lý Tú Lan gặp chuyện như vậy ta cũng không đành lòng nhưng con chỉ mới làm hòa với thê tử, đừng vì chuyện này rồi lại làm căng. Nên sắp xếp thế nào, tốt nhất con nên tính trước đi.”
Tống Ôn Bạch cười khổ, Thích Uyển Nguyệt đã giận hắn rồi, dù nàng ấy không nói gì nhưng từ sáng nay khi nàng ấy hồi kinh hắn đã biết, trong lòng nàng ấy đã giận rồi.
Bây giờ chuyện này thật sự khiến hắn trái phải đều khó xử.
Một lát sau, hắn vuốt khuôn mặt mệt mỏi, rồi nói: “Mẹ con Lý Tú Lan chắc chắn sẽ ở lại đây dưỡng bệnh, chuyện khác thì chờ khỏi bệnh rồi nói.”
“Thế cũng được.” Lão phu nhân nói.
Sau đó bà ấy lại dặn dò ngay: “Mà mẹ con họ đã có bà tử cùng đại phu chăm sóc rồi, con bớt qua đấy đi, cho họ đầy đủ tiền bạc dược liệu là được rồi. Lát nữa ta sẽ sai người tới thăm hỏi đôi câu, cũng coi như Tống gia chúng ta vẹn nhân vẹn nghĩa. Nếu con còn đầu óc suy nghĩ, thì nghĩ về thê tử, về nữ nhi nhiều vào. Mặt khác, chuyện tạm thời cách chức chờ điều tra của con thế nào rồi?”
Sau khi Thích Uyển Nguyệt trở về, nàng ấy không hỏi gì đến chuyện của hai mẹ con ở phố Liễu Dương kia nữa, như thể nàng ấy đã quên về sự tồn tại của hai người ấy vậy. Nàng ấy tiếp tục viết chữ, vẽ tranh, ở cùng nữ nhi, tựa không có gì thay đổi.
Nhưng Tống Ôn Bạch hiểu rõ, thê tử hắn đang tức giận.
Có điều lần này hắn lại không biết dỗ nàng kiểu gì.
Hắn nên nói gì đây?
Nói hắn không có ý gì với Lý Tú Lan, chỉ coi nàng ta như nghĩa muội mà chăm sóc. Nói hắn thẹn với nghĩa phụ nghĩa mẫu, để nàng ta ở lại dưỡng thương chỉ để làm tròn bổn phận.
Nhưng những lời này hắn đã từng nói vô số lần, có nói nữa cũng chỉ uổng công.
Hắn rất rõ nguyên nhân thê tử tức giận khi Lý Tú Lan ở lại đây nhưng hắn không thể không để người ta ở lại, đây cũng là chỗ bất đắc dĩ của hắn.
Hai người cứ như vậy, một người không làm gì được, một người cố ý xa cách, ở cùng nhau với sự lạnh nhạt, lặng im.
Tất nhiên A Lê cũng cảm nhận được cảm xúc của phụ thân, mẫu thân. Hai người không vui vẻ, tâm trạng của nàng cũng chẳng tốt được.
Ngày hôm đó, A Lê đang ngồi bên lan can nhà thủy tạ, từ tốn cho cá ăn.
Nàng phờ phạc rũ đầu, trong lòng bàn tay là một nắm thức ăn cho cá, được nàng rắc xuống từng chút từng chút một.
Sau một lát, khi cá đã ăn hết thức ăn, trong nước phản chiếu bóng dáng của nàng.
Nhưng không chỉ có mình bóng nàng mà còn có một gương mặt tuấn tú nữa.
“Dung Từ ca ca?” A Lê quay đầu.
Hôm nay Dung Từ mặc áo bào màu ngọc bích, trên vạt áo còn thêu hoa văn nổi bằng chỉ bạc, tôn lên vẻ đẹp cao quý của hắn.
Hắn khẽ mỉm cười: “A Lê đang làm gì vậy?”
“Cho cá ăn đó.” A Lê vỗ vỗ tay, ngó đầu nhìn về phía sau lưng hắn: “Ta ngửi thấy mùi rồi, Dung Từ ca ca mang gì cho ta thế?”
Dung Từ biết gần đây A Lê buồn rầu không vui nên vừa từ Lại bộ về hắn đã vòng tới Dương Ký mua một gói bánh ngọt.
Tiểu cô nương thích ăn bánh mứt táo của Dương Ký, mỗi lần ngửi thấy mùi nàng đều vui vẻ.
Dung Từ đưa bánh ngọt cho tỳ nữ: “Bày ra đĩa bưng qua đây.”
“Dạ.” Tỳ nữ tiến lên nhận lấy.
Dung Từ ngồi đối diện A Lê, quan sát bộ dáng âu sầu ủ rũ của tiểu cô nương, hắn hỏi: “Nghe nói A Lê ăn không ngoan đúng không?”
A Lê bĩu môi, nhìn về phía Ngưng Sương phía sau: “Ngưng Sương tỷ tỷ, tỷ nuốt lời, rõ ràng đã bảo không được nói cho cha nương với Dung Từ ca ca mà.”
Ngưng Sương vội vàng che miệng lại, cười ngượng.
Dung Từ hỏi: “Sao A Lê lại không ăn cơm?”
“Không ngon.”
“A Lê nói xạo.”
A Lê rũ đầu, làu bàu: “Ta không nói xạo, do đồ ăn không ngon thật mà.”
Ngưng Sương nghe xong, giải thích: “Có lẽ vì cô nương nhớ lão gia nhớ phu nhân, thường ngày lão gia phu nhân vẫn dùng bữa cùng cô nương, nhưng mấy ngày nay…”
Mấy ngày nay, Tống Ôn Bạch cùng Thích Uyển Nguyệt có mâu thuẫn nên một nhà ba người không ngồi dùng bữa với nhau nữa. A Lê nhận ra cha nương đang bất hòa, đồ ăn vào miệng cũng chẳng còn hương vị gì.
Im lặng một chốc, Dung Từ nói: “Ta dẫn muội tới Thiên Hương lâu ăn cơm được không?”
“Ta được ra ngoài chơi sao?” A Lê ngẩng đầu lên ngay.
“Đương nhiên rồi.” Dung Từ nói: “Ta dẫn muội đi.”
Nói rồi, hắn nắm lấy tay tiểu cô nương đi gặp Thích Uyển Nguyệt.
Thích Uyển Nguyệt đang viết chữ trong thư phòng, biết Dung Từ muốn dẫn A Lê ra ngoài, cũng không phản đối. Nàng ấy dặn dò nữ nhi: “A Lê ngoan ngoãn nghe lời Dung Thế tử, chớ có nghịch ngợm đấy.”
“Dạ.”
Nàng ấy đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài, nụ cười trên mặt nhạt dần.
“Lão gia đâu? Ở đâu rồi?” Nàng ấy hỏi tỳ nữ.
Tỳ nữ nói: “Phu nhân, lão gia ra ngoài thăm bạn rồi ạ.”
“Tình hình bên phố Liễu Dương kia thế nào rồi?” Nàng ấy lại hỏi.
Tuy là hỏi về phố Liễu Dương nhưng tỳ nữ biết rõ nàng ấy đang hỏi đợt này Tống Ôn Bạch có liên hệ với bên phố Liễu Dương kia không.
Tỳ nữ cẩn thận thưa: “Vài ngày trước lão gia có đi thăm, sau đó không đi nữa. Nghe nói sau đó bên phố Liễu Dương kia có phái người qua đây hai lần.”
“Tới làm gì?”
“Nói là tìm đại phu hỏi thuốc, mấy bà tử không dám chắc nên mời lão gia tới xem. Nhưng lão gia không đi mà lão phu nhân bên Trường Xuân đường phái một quản sự tới xem.”
Thích Uyển Nguyệt cười lạnh, tìm đại phu hỏi thuốc, không chắc chắn hẳn phải nên mời đại phu chứ? Mời Tống Ôn Bạch làm gì, Lý Tú Lan kia đúng là trắng trợn thật đấy.
Thích Uyển Nguyệt thấy buồn nôn vô cùng, loại chuyện này nàng chẳng nói gì được nếu không người ngoài lại cho rằng nàng hẹp hòi. Hơn nữa, một nữ tử từ xuất thân bình thường chẳng ra gì như vậy, Thích Uyển Nguyệt so đo với nàng ta lại chẳng hóa đang tự bôi nhọ thân phận của mình.
Quán rượu Thiên Hương, phòng riêng chữ Thiên.
Mạnh Tử Duy bất ngờ gặp phải Dung Từ dẫn A Lê tới đây, ngẩn ra.
Y nhỏ giọng hỏi Dung Từ: “Chúng ta đã hẹn nhau bàn việc, sao người còn mang tiểu thê tử của ngươi tới làm gì?”
Dung Từ chẳng để ý mấy: “Không được à?”
Ngươi cảm thấy thế này được à?
Bọn họ toàn bàn chuyện cơ mận, chưa nói tới mấy chuyện lục đục trên triều đình để tiểu cô nương nghe không hay lắm, mà chỉ riêng mấy chuyện máu me kia, tiểu cô nương nghe không thấy sợ à?
Mạnh Tử Duy thực sự rất không đồng ý.
Trước đây A Lê đã từng gặp Mạnh Tử Duy, nàng rất có thiện cảm với vị đại ca ca hay cười này.
Nàng ngoan ngoãn, lanh lợi gọi: “Tử Duy ca ca.”
Tiếng “Tử Duy ca ca” này như nhúng đường mật, mềm mại, ngọt lịm.
Ai chối từ được chứ?
Lòng Mạnh Tử Duy đã nhũn ra rồi, y vội vàng xoay người: “Ai da, đã lâu không gặp A Lê, dạo này thế nào?”
“Dạ.” A Lê gật đầu: “Cũng tốt, Tử Duy ca ca thế nào ạ?”
“Tốt! Ta cũng tốt!”
Mạnh Tử Duy cảm động.
Bao lâu nay y mệt muốn chết chả thấy ai lo lắng hỏi han lấy một câu, không ngờ lại được tiểu cô nương bù đắp cho thế này.
“A Lê tới đây.” Y chủ động kéo ghế ra cho nàng ngồi: “A Lê ngồi ở đây, hôm nay muội muốn ăn gì cứ gọi, ca ca mời muội.”
Nghe vậy, Dung Từ nhấc mắt nhìn y.
Mạnh Tử Duy liếc xéo: “Dung Thế tử nhìn cái gì? A Lê là đứa bé ngoan nhường nào chứ, vừa lanh lợi vừa đáng yêu, trông còn xinh xắn trong trẻo như nước thế này.”
A Lê xấu hổ, ngại ngùng nói: “Tử Duy ca ca cũng đẹp lắm.”
Mạnh Tử Duy thừa cơ hỏi: “Ta với Dung Thế tử, ai đẹp hơn?”
A Lê nhìn về phía Dung Từ.
Dung Từ hững hờ nhấm nháp ly trà, không tỏ vẻ gì trên mặt nhưng chén trà kề bên môi lại chậm chạp không uống, hẳn hắn cũng đang đợi chờ đáp án.
Mạnh Tử Duy cười ha hả, cổ vũ A Lê: “Đừng sợ! Muội cứ nói đi! Có ta ở đây, Dung Thế tử không dám phạt muội đâu.”
A Lê nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi chân thành đáp: “Dung Từ ca ca là đẹp nhất!”
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...