Khi Dung Từ chạy tới Tương Dương Hầu phủ đã sang giờ Tuất. Mưa vẫn rơi tầm tã, hắn vừa bước xuống xe ngựa, áo báo đã bị mưa tạt ướt một khoảng.
Tỳ nữ đốt đèn che dù bước tới: “Cuối cùng Dung Thế tử cũng tới, vừa rồi cô nương khóc lâu lắm.”
“Khóc?” Dung Từ dừng bước.
“Cũng không hẳn.” Tỳ nữ thưa: “Trước đó cô nương ngồi một mình viết chữ trong thư phòng nhưng viết một hồi cô nương lại nằm sấp trên bàn. Chúng nô tỳ tưởng cô nương buồn ngủ, sau đó mới phát hiện ra cô nương đang khóc thầm.”
Dung Từ nghe xong, bước chân cũng nhanh hơn.
Tỳ nữ gần như theo không kịp: “Ôi, Dung Thế tử, ngài chậm chút, dính mưa mất.”
Dung Từ không để ý, nhanh chân đi xuyên qua sân vườn, không đi vào hành lang.
Hắn bước thẳng vào phòng A Lê, lúc này trong phòng có mấy ngọn nến đang cháy, căn phòng lặng lẽ im lìm.
Ngưng Sương thấy hắn đến, thầm chỉ về hướng trong phòng.
Dung Từ hiểu ra, hắn vén rèm châu lên, tìm thấy A Lê bên cạnh cái tủ.
Tiểu cô nương ngồi xổm trên mặt đất, ôm con mèo bông trong lòng, nàng vùi đầu giữa hai gối, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh.
Thoạt nhìn, như chú cún con bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.
“A Lê.” Dung Từ đi qua ngồi xuống: “Muội ngồi đây làm gì?”
A Lê ngẩng đầu: “Dung Từ ca ca, huynh tới rồi.”
“Ừm.” Dung Từ hỏi: “Ta đón muội đi hẻm Ngự Mã chơi được không nào?”
Đương nhiên Dung Từ biết Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt đi đâu. Hẳn tối nay bọn họ không về được mà để A Lê ở đây một mình hắn không yên tâm, đưa nàng tới hẻm Ngự Mã luôn thì hơn.
A Lê lại lắc đầu: “Ta đợi mẫu thân về.”
Hốc mắt tiểu cô nương hồng hồng, vì mới khóc nên lông mi dài ướt đẫm dán nơi mí mắt.
Rõ ràng nàng đang tủi thân lắm nhưng vẫn ra vẻ kiên cường.
Dung Từ cầm khăn lau nước mắt cho nàng, dịu giọng hỏi: “Sao A Lê lại khóc?”
Nhắc tới chuyện này, A Lê lại bắt đầu khó chịu mếu máo: “Dung Từ ca ca, mẫu thân đi rồi có về nữa không?”
“Sẽ về.” Dung Từ đáp: “Mẫu thân muội chỉ ra ngoài làm việc thôi mà.”
“Việc gì mà phải ra ngoài vào đêm chứ?”
A Lê vẫn nhớ rõ năm ngoái mẫu thân nàng cũng vội vàng ra ngoài vào chạng vạng tối rồi sau đó không quay về nữa.
“Ừm…” Dung Từ cũng không biết giải thích thế nào, hắn xoa đầu tiểu cô nương, nói: “Nhưng không về sớm được, ta dẫn muội tới hẻm Ngự Mã, nói không chừng A Lê ngủ một đêm, ngày mai mở mắt ra là thấy mẫu thân rồi.”
“Thật ạ?”
“Ừm.”
“Vậy Dung Từ ca ca cõng ta.” A Lê tủi thân nói: “Chân ta tê rồi.”
Dung Từ mỉm cười nhưng không cõng nàng mà ôm trọn tiểu cô nương trong lòng.
Thiếu niên mười ba tuổi, dáng người cao ráo rắn rỏi, dù mảnh khảnh nhưng qua sự rèn luyện dài lâu, thân mình rắn chắc mạnh mẽ, hắn dễ dàng ôm lấy A Lê.
Lúc ra khỏi cửa, hắn dặn dò Ngưng Sương: “Thu thập chút quần áo cho cô nương nhà các ngươi rồi tới hẻm Ngự Mã.”
“A.” Ngưng Sương còn chưa kịp dạ thưa, dù trên tay đã bị Dung Từ đoạt mất.
Sau đó, Dung Từ một tay bung dù, một tay ôm lấy A Lê đi vào màn mưa. Có lẽ vì sợ A Lê bị mưa hắn nên hắn còn cố gắng khom người, dùng thân mình cản mưa bụi hắt tới.
Sau khi đưa A Lê về hẻm Ngự Mã, Dung Từ trò chuyện cùng A Lê, tiếp đó dỗ nàng ngủ, cứ thế hết nửa canh giờ.
Tới lúc bước ra khỏi cửa, bóng đêm đen đặc, màn mưa cuối cùng cũng ngớt đi đôi chút.
Dung Từ hỏi thị vệ: “Tống Ôn Bạch tìm thấy người chưa?”
Thị vệ đáp: “Nghe nói đã tìm được rồi, có điều tình trạng của mẹ con Lý Tú Lan kia không ổn lắm.”
“Không ổn thế nào?”
“Lý Tú Lan bị gãy xương đùi, con nhỏ cũng đang hôn mê bất tỉnh.”
Nghe vậy, Dung Từ nhíu mày.
Thị vệ lại bẩm báo tiếp: “Thế tử, Mạnh Các chủ tới, đang chờ ngài ở thư phòng phía trước ạ.”
Dung Từ nhấc chân bước xuống cầu thang.
Thị vệ theo sau lưng tiếp tục nói: “Mạnh Các chủ đã tới được nửa nén hương, nghe nói Thế tử đang dỗ A Lê cô nương ngủ nên không cho người tới quấy rầy.”
Dung Từ gật đầu, nhanh chân đi về phía thư phòng.
Tới thư phòng, hắn mới phát hiện ra không chỉ có một mình Mạnh Tử Duy, còn có sự xuất hiện của một người nữa. Chính là chủ nhân của án gian lận xôn xao huyên náo… Doãn Thiệu Hâm.
Sau khi chân tướng án gian lận khoa khảo rõ ràng, Hoàng Đế đã đính chính thanh danh cho Doãn Thiệu Hâm, còn ban vô số tiền cửa, đồng thời trực tiếp trao cho hắn ta chức Tiến sĩ Ngũ Kinh Hàn Lâm viện.
Doãn Thiệu Hâm bây giờ, có thể nói là tâm phúc của Hoàng Đế, vẻ vang vô ngần.
Theo ý của Doãn Thiệu Hâm, vốn hắn ta nên ghé qua đây từ sớm nhưng vì tránh tai mắt người ngoài, hôm nay mới tới bái tạ được.
Mạnh Tử Duy nói: “Trên đường ta về đây, đúng lúc nhận được thư của Doãn công tử nên dẫn hắn tới đây.”
Dung Từ gật đầu, ra hiệu với Doãn Thiệu Hâm: “Mời Doãn đại nhân ngồi.”
Cử chỉ của hắn tùy ý lại thân thiện, đi lướt qua Doãn Thiệu Hâm rồi ngồi xuống, thậm chí còn không nhiều lời lấy một câu.
Dung Từ khiến Doãn Thiệu Hâm nhất thời sinh ra ảo giác tựa như mình đã đi theo hắn rất nhiều năm, hai người tiếp xúc với nhau vừa quen thuộc vừa tự nhiên.
Doãn Thiệu Hâm chưa ngồi vội mà vái Dung Từ một vái thật trang trọng: “Doãn mỗ đa tạ ơn cứu giúp của Dung Thế tử!”
Dung Từ không nhấc mắt nhìn, sau khi nhấm nháp hớp trà, ánh mắt hắn rơi trên bàn cờ bên cạnh.
Trên bàn cờ đang là thế cờ tàn.
Hắn cất lời hỏi: “Doãn đại nhân, thế cờ này đã giằng co nhiều ngày, ngươi có hứng giải nó chăng?”
Doãn Thiệu Hâm ngẩn người.
Dung Từ vào cửa, không nói gì cũng không hỏi gì mà lại muốn hắn ta đánh cờ. Hành động sâu hiểm khó dò nhưng lại như lẽ dĩ nhiên, chỉ trong một thoáng chốc, Dung Từ đã làm chủ cuộc gặp mặt này.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Doãn Thiệu Hâm bước tới, ngồi xuống.
Hắn ta quan sát thế cờ.
Trên bàn cờ, quân đen đan xen cùng quân trắng xếp thành các phe, trông tưởng như kết nối với nhau nhưng kỳ thực lại rời rạc, đứt gãy. Hắn ta phân tích cẩn thận, đây rõ là một thế cờ xấu, cả quân trắng lẫn quân đen đều không chiếm được ưu thế.
Doãn Thiệu Hâm trầm ngâm: “Không biết thế cờ này do vị cao thủ nào để lại, Doãn mỗ bất tài, không dám mạo muội phá thế cờ.”
Dù sao nhìn vào trận cờ, phá thế cờ này chẳng khác nào thiệt cả đôi bên.
Mạnh Tử Duy nghe vậy, cười khẽ: “Doãn đại nhân không hổ là Trạng Nguyên Thánh thượng khâm điểm, chỉ nhìn qua đã thấu tỏ được thế cờ, có điều, thế cờ tàn này không phải do người ngoài để lại, mà là của chính Thế tử bày ra.”
Dung Thế tử?
Doãn Thiệu Hâm lấy làm kinh ngạc.
Hắn ta từng nghe nói có người trời phú tài năng đặc biệt, có thể dùng tay trái đánh cờ với tay phải. Nhưng có lẽ vì hắn ta trải nghiệm chưa sâu nên trước giờ chưa từng gặp được người như vậy.
Huống hồ, còn là thế cờ kỳ diệu bực này.
Chậm chạp chưa hạ cờ mà trong lòng Doãn Thiệu Hâm đã trào lên nỗi kính sợ.
Người thiếu niên trước mắt hẳn cũng đã nhìn ra ý đồ của hắn ta khi tới đây. Hắn ta có ý muốn thăm dò, chẳng phải thiếu niên này cũng đang thử thăm dò hắn ta sao?
Nghĩ tới đây, Doãn Thiệu Hâm thu lại sự qua loa có lệ, cúi đầu, nghiêm túc nghiên cứu bàn cờ.
Dung Từ hỏi: “Doãn đại nhân đã nghĩ ra được cách phá giải chưa?”
“Có rồi.” Doãn Thiệu Hâm gật đầu: “Nhưng nguy hiểm vô cùng, đi sai một nước cờ sẽ thua cả bàn cờ.”
Dung Từ cười khẽ, lấy một quân cờ trắng trong hũ ra, hạ cờ trước.
Doãn Thiệu Hâm thấy vậy, nhíu mày: “Nước đi này của Dung Thế Tử quá nguy hiểm.”
“Đã là thế cờ chết, đi đường nào cũng là chết, chẳng bằng chủ động tiến quân trước.” Dung Từ thản nhiên nói: “Cố gắng, còn có khả năng xoay chuyển tình thế, khởi tử hồi sinh.”
Trong lòng Doãn Thiệu Hâm thoáng chấn động.
Dung Thế tử giấu ý trong lời, bàn cờ ngài ấy đang bàn tới chính là thế cục giữa Thiên gia và Duệ Vương phủ. Trước mắt hai tướng đang giằng co, gần như đã đi tới cuối đường.
Doãn Thiệu Hâm nói: “Dung Thế tử đang đánh cược rồi.”
“Không thể nói vậy được.” Dung Từ nói: “Đánh cược là tiến hành nhưng không nắm chắc chút nào, còn ta đang có đường sống rộng mở.”
“Ý của Dung Thế tử như thể đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy.” Doãn Thiệu Hâm cũng đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ, chặn đường quân trắng, hắn ta nói: “Nhưng theo Doãn mỗ thấy, giết địch một ngàn tự hại tám trăm, không đáng.”
Quân cờ đen của hắn vừa rơi xuống, bàn cờ lại về thế bí.
Sắc mặt Dung Từ vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.
Hắn tiếp tục ra cờ: “Không phá thì không xây được, đường sống trong chỗ chết.”
Hắn vừa dứt lời, Doãn Thiệu Hâm dừng tay, quân cờ đen cầm trên tay chậm chạp không đánh xuống.
Giây lát sau, hắn ta đứng dậy vái chào một vái thật sâu với Dung Từ: “Dung Thế tử, tàn cuộc này, chỉ sợ hôm nay Doãn mỗ không phá được rồi.”
Dứt lời, Doãn Thiệu Hâm cáo từ rời đi.
Sau khi tiễn Doãn Thiệu Hâm, Mạnh Tử Duy thắc mắc: “Doãn Thiệu Hâm có ý gì đây? Sao ta nghe như hắn đã muốn quy phục rồi nhưng vẫn muốn thử gì đó?”
Dung Từ chắp tay quay lại, vừa đi vừa nói: “Doãn Thiệu Hâm, kẻ này mưu trí sâu xa, hôm nay hắn tới đây đúng là có mang ý dò xét nhưng cũng có bảy phần quy phục.”
“Ba phần còn lại là gì?”
“Là đề phòng.”
Mạnh Tử Duy không hiểu: “Hắn đã hết đường lui rồi, lên thuyền rồi chúng ta chính là một thể, hắn đề phòng cái gì?”
“Nếu hắn không đề phòng thì ta lại thấy kẻ này không dùng được.” Dung Từ nói: “Muốn thu phục Doãn Thiệu Hâm không phải chuyện dễ dàng, nhưng một khi thu phục được người này sẽ có tác dụng rất lớn.”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”
Dung Từ quay người: “Tìm được Chương Nguyên Vi chưa?”
Mạnh Tử Duy đáp: “Tìm được rồi, đang trên đường tới Kinh Thành. Nhưng Chương Nguyên Vi không phải một nữ tử trẻ tuổi, bên cạnh nàng ta còn có một nhi tử hai tuổi nữa, ngươi có chắc mình không nhầm không?”
Dung Từ cong môi: “Rất tốt, chắc ngươi không biết rồi, Chương Nguyên Vi này chính là phu nhân của Doãn Thiệu Hâm, đứa trẻ hai tuổi kia cũng tức là nhi tử của hắn.”
Nghe vậy, Mạnh Tử Duy kinh ngạc: “Nhưng sao ta nghe nói Doãn Thiệu Hâm chưa cưới thê tử, lý lịch trong kỳ thi mùa xuân của hắn cũng viết hắn chưa thành gia.”
“Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của Doãn Thiệu Hâm.”
“Có ý gì?”
“Sau này ngươi sẽ rõ.”
“...”
Lại nữa!
Thấy Dung Từ nhấc chân đi về phía hậu viện, Mạnh Tử Duy hỏi: “Ngươi tới hậu viện làm gì? Phòng ngủ ở tiền viện cơ mà?”
Dung Từ mặc kệ hắn, đi không quay đầu lại.
“Mạnh Các chủ.” Thị vệ đi theo bên cạnh giải thích: “A Lê cô nương đang ở hậu viện, đương nhiên Dung Thế tử sẽ về hậu viện ở cùng nàng.”
“...”
Mạnh Tử Duy khinh thường.
Đến mức đó à, trông như trông bảo bối ấy, chẳng lẽ còn sợ ai trộm mất à?
Hậu viện, Ngưng Sương tựa bên cửa gật gù, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng mở mắt nhìn.
Dung Từ hỏi: “A Lê thế nào rồi?”
“Cô nương ngủ say rồi ạ.” Ngưng Sương biết hắn sẽ tới trong đêm nên luôn đứng canh không dám đi nghỉ.
Dung Từ gật đầu, thấy nàng ấy ngáp liên tục, xua tay: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng nô tỳ phải trông cô nương.” Ngưng Sương nói: “Cô nương lạ giường, nô tỳ sợ đêm cô nương tỉnh dậy không thấy ai…”
“Có ta ở đây rồi, ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Ngưng Sương lui ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại. Lúc đi qua cửa sổ nàng ấy còn nghiêng đầu ngó nhìn, thấy Dung Thế tử đang rón rén kê cái ghế qua bên giường A Lê để ngồi.
Nàng ấy thầm cảm thán trong lòng, cô nương nhà nàng đúng là có phúc thật, được Dung Thế tử yêu thương nhường này.
Dung Từ ngồi bên giường, bên ánh nến, ánh mắt sạch sẽ nhàn nhạt của hắn rơi trên gương mặt say ngủ của tiểu cô nương.
A Lê ngủ rất yên lặng, hít thở nhẹ nhàng, co người thành một cục nho nhỏ trong chăn gấm, ngoan ngoãn như một chú mèo.
Một lát sau, mí mặt Dung Từ dần nặng đi, hắn bèn nhằm mắt lại nghỉ ngơi.
Đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ví dụ như A Lệ, ví dụ như phụ mẫu của A Lê, lại ví dụ như Doãn Thiệu Hâm.
Đời trước, tới tuổi thành hôn hắn mới đính hôn với A Lê. Giống như tất cả những đôi trai gái đính hôn khác, hắn không quen biết A Lê, chỉ biết đấy là một nữ tử nhỏ hơn hắn vài tuổi. Sau khi thành hôn, hai người tôn trọng nhau, cuộc sống trôi qua yên ả, tĩnh lặng.
Ở kiếp trước, khi tới tuổi thành thân, biết người đính hôn với mình là A Lê, hắn cũng không kinh ngạc, vẫn tuần tự sống cùng nàng ngày qua ngày.
Khi ấy hắn cũng mới thu phục được Doãn Thiệu Hâm, lúc đó Doãn Thiệu Hâm đã có chút thành tựu, đủ vững gót chân trong triều đình rồi. Hắn phí không ít sức lực mới lôi kéo được người này về nhưng khi hắn hãy còn mải miết tranh quyền đoạt lợi, hắn dần đánh mất A Lê của hắn.
Nàng thường sinh bệnh, có đôi khi ốm bệnh mất mấy tháng, thời gian thân mình khỏe mạnh rất ít ỏi. Sau này khi hắn nắm quyền lớn trong tay hắn mới chú ý tới, A Lê của hắn đã đau ốm liệt giường rồi.
Trong trí nhớ của hắn, rất ít khi phụ mẫu của A Lê xuất hiện.
Hai người Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt dây dưa mập mờ cả đời. Một người điên dại vì yêu, một người sinh sự bất chấp. Hai người náo loạn cả đời, dây dưa cả đời, mà người xung quanh cũng bị ảnh hưởng nhiều.
Hắn vẫn nhớ có một lần, ngày mùng hai Tết là ngày nữ nhi xuất giá về thăm phụ mẫu.
Hắn ra ngoài về, thấy A Lê đang đứng trong viện kiểm kê quà tặng cho hai vị đường tẩu. Kinh Thành có một truyền thống, khi nữ tử về thăm cha nương phải tự tay làm một túi bánh, tới nhà ngoại rồi sẽ chia cho hàng xóm láng giềng của nhà mẹ đẻ cùng ăn, coi như chung vui.
Khi ấy A Lê làm rất nhiều bánh nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra số bánh ấy bị bỏ lại hết ở phủ.
Hắn hỏi: “Vì sao nàng không về Tương Dương Hầu phủ.”
A Lê chỉ cười cười, nói: “Trong phủ ăn Tết nhiều việc, cơ thể mẫu thân không khỏe, ta có về cũng không có ai để ý được.”
Lúc đó hắn tin là thật, sau này mới vô tình biết được, thì ra lúc ăn Tết Thích Uyển Nguyệt cùng Tống Ôn Bạch lại nảy sinh mâu thuẫn. Thích Uyển Nguyệt hờn giận rời Kinh, ngày đó Tống Ôn Bạch cũng đuổi theo.
Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ không còn ai, A Lê cũng không về nhà thăm cha nương làm gì.
Mưa tới nửa đêm, có trận gió mát thổi qua, màn tơ đong đưa.
Dung Từ bừng tỉnh.
Vẻ mặt hắn thoáng chút hốt hoảng, nhất thời hắn không phân rõ được kiếp trước kiếp này nữa.
Một lát sau, hai mắt dần sáng tỏ, hắn nghiêng người nhìn tiểu cô nương trên giường.
A Lê vẫn đang say ngủ, có lẽ vì lạ giường nên ngủ không yên, hàng mày nho nhỏ nhíu lại.
Lòng không yên.
Dung Từ lặng lẽ tiến lên vuốt khẽ lông mày của tiểu cô nương, rồi lại dém chăn cho nàng.
“Ngủ đi, mai dậy là gặp được mẫu thân của muội rồi.”
Hắn nhỏ giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...