Phương Phỉ Ký

Cuối tháng tư, Kinh Thành xảy ra chuyện lớn. Đại Lý Tự tra ra có người làm loạn kỷ cương hãm hại tân Trạng Nguyên, mà kẻ đầu sỏ lại chính là quan giám thị Cảnh Dịch Thanh.

Cảnh Dịch Thanh lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, làm việc tư, tự mình sao chép bài thi của tân Trạng Nguyên Doãn Thiệu Hâm, thay mận đổi đào khiến Doãn Thiệu Hâm bị hàm oan ngồi tù.

Nội dung vụ án này do Hữu thiếu khanh Chử Nghiễm Tuấn của Đại Lý tự thẩm tra xử lí, chứng cứ vô cùng xác thực, sau khi trình lên long án, nghe nói thánh nhân nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh thẩm tra những người liên quan.

Trong lúc nhất thời có mấy chục quan viên vì án này mà bị liên lụy, mà người đứng mũi chịu sào chính là quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân năm nay - Tống Ôn Bạch.

Nguyên nhân chính là vì Cảnh Dịch Thanh là do Tống Ôn Bạch tiến cử.

Lúc lâm triều có người dâng tấu buộc tội, nói thẳng Tổng Ôn Bạch có quan hệ cá nhân tốt với Cảnh Dịch Thanh, thậm chí có người còn thấy bọn họ cùng ra vào một quán trà rượu.

Bởi vì đoạn thời gian trước quan Trạng Nguyên do Hoàng thượng bổ nhiệm tuôn ra chuyện làm rối loạn kỷ cương, khiến Hoàng thượng bị dân chúng nghị luận đến mức mất hết mặt mũi một thời gian dài. Tức giận không có chỗ phát, mà giờ Đại Lý Tự lại cho cơ hội, hắn ta lập tức hạ chỉ, để Lại bộ Tả thị lang Tống Ôn Bạch tạm thời bị cách chức chờ điều tra.

Tống Ôn Bạch là quan lớn Tam phẩm, mệnh quan triều đình, nhưng cũng xem như là quan viên có liên quan lớn nhất tới chuyện gian lận khoa cử này, cứ thế bị tạm thời cách chức khiến mọi người vô cùng thổn thức.

Các bá tánh ngoài nghị luận chuyện Trạng Nguyên lang được lật bản án thì cũng âm thầm suy đoán Tương Dương Hầu phủ làm thế nào để xoay chuyển càn khôn.

Làm thế nào để xoay chuyển?

Tống Ôn Bạch về phủ gặp Tam đệ, hắn bất đắc dĩ buông tay: “Trước mắt chỉ có thể chờ.”

Tống Ôn Thiên là người con thứ ba của Tống gia, tuy cũng làm quan trong triều đình nhưng chỉ là một chức quan nhàn tản, không có quyền lực, càng không có nhân mạch gì. Toàn bộ vinh hoa của Tương Dương Hầu phủ đều do Nhị ca Tống Ôn Bạch gánh vác, không ngờ…

“Mẫu thân đã biết chuyện này chưa?” Tống Ôn Bạch hỏi.

Tống Ôn Thiên gật đầu: “Chuyện này ồn ào như vậy, sao mẫu thân có thể không biết.”

Y hỏi: “Nhị ca, thật sự không có cách gì sao?”

Tống Ôn Bạch không nói gì.

Im lặng một lát, Tống Ôn Thiên nói: “Nhị tẩu xuất thân từ phủ Quốc Công, nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của Nhị tẩu…”

“Ai…” Tống Ôn Bạch ngắt lời y: “Chuyện giữa ta và Nhị tẩu đệ thế nào, đệ cũng rõ ràng, ta làm gì có mặt mũi đến cầu xin nàng ấy hỗ trợ chứ?”

“Cũng không thể nói vậy, phu thê vốn là một thể, giờ huynh gặp họa, sao tẩu ấy có thể chỉ lo cho mình được?”

“Chuyện này nói sau.” Tống Ôn Bạch nói: “Đệ cứ làm chuyện của mình đi. Đúng rồi, có lẽ dạo này ta sẽ rất bận, đệ để ý mẫu thân nhiều chút, đừng để lão nhân gia vì chuyện này mà lo lắng.”

“Được.” Tống Ôn Thiên thở dài, lắc đầu rời đi.

Thích Uyển Nguyệt ở Tĩnh Thủy biệt trang cũng đã nghe được tin tức.

Trương ma ma hỏi: “Tiểu thư, người có cần về xem không?”

Thích Uyển Nguyệt dừng bút: “Ta về xem thì có ích gì?”

“Cái khác không nhắc đến, nhưng tiểu thư về thăm A Lê cũng tốt. Hiện giờ trong Tương Dương Hầu phủ ai cũng lo sợ hãi hùng, tuổi A Lê còn nhỏ, nhất định sẽ rất sợ hãi.”

Nhắc đến nữ nhi, Thích Uyển Nguyệt lại chần chờ.

“Tiểu thư vẫn nên trở về đi.” Trương ma ma khuyên: “Trở về cũng không sao, nhưng nếu Nhị lão gia gặp nạn mà người chẳng quan tâm thì quá sứt mẻ tình cảm phu thê.”


“Chẳng lẽ tiểu thư định cứ sống những ngày như này mãi?” Trương ma ma nói: “Càng là những lúc này, càng không thể để con hồ ly kia lợi dụng sơ hở, nếu để nàng ta ôn nhu dịu dàng dỗ dành rồi nắm lấy trái tim Nhị lão gia thì đến lúc đó người có hối hận cũng không kịp.”

Thích Uyển Nguyệt tức giận dừng bút: “Ngươi già rồi nên hồ đồ à? Chẳng lẽ ta còn phải hạ thấp thân phận đi bắt chước những con hồ ly tinh kia, dùng thủ đoạn để níu kéo hắn ta sao? Hắn thích âu yếm ai thì âu yếm, chẳng lẽ Thích Uyển Nguyệt ta không xa được hắn ta sao?”

“Ai nha, ý của ta không phải vậy: “Trương ma ma phủi phủi miệng: “Là ta lo lắng cho A Lê, A Lê nhỏ như vậy, người lớn các người làm loạn sao cũng được, nhưng A Lê vô tội.”

Nghe vậy, Thích Uyển Nguyệt không hé răng nữa.

Sau một lúc, nàng ấy thở dài: “Thôi, thu dọn đồ đạc đi, ta trở về.”

Trong Kinh Thành, Thi Hoa Quán là nơi trăng hoa nổi tiếng, nữ tử nơi này tài tình hơn người, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, mặc dù tiếp khách với giá xa xỉ, nhưng vẫn có vô số văn nhân nhã sĩ chạy theo như vịt.

Giờ phút này, Thi Hoa Quán ồn ào náo nhiệt, khách nhân mặc y phục sang trọng đi tới đi lui, mà trong hoàn cảnh náo nhiệt này lại có một nơi cực kỳ yên tĩnh.

Gian phòng xa hoa ở tầng cao nhất của Thi Hoa Quán, xung quanh trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, từ xa nhìn lại, giống như thế ngoại đào nguyên giữa không trung.

Một nữ tử xinh đẹp cung kính ngồi quỳ trên thảm pha trà rót nước, bên cạnh hai thiếu niên đang thong thả đánh cờ.

Hai người đó là Dung Từ và Mạnh Tử Duy.

Thi Hoa Quán là địa bàn của Mạnh Tử Duy, gian phòng này cũng không mở cho người ngoài, ngoại từ Dung Từ và y, những người không liên quan đều không thể vào được.

Đánh xong một ván cờ, Mạnh Tử Duy bĩu môi: “Ngươi là cáo già xảo quyệt, đáng ra ta phải sớm nhìn thấu từ lâu, nhưng ta không hết hy vọng đánh cuộc một ván đâu.”

Nói xong, y giương mắt nhìn người đối diện, hỏi điều thắc mắc trong lòng: “Dung Từ, thật ra ta muốn hỏi, ngươi học được những thủ đoạn đanh đá chua ngoa này từ lúc nào vậy? Ta đi theo ngươi ngần ấy năm cũng không thấy ngươi lén lút luyện bao giờ cả.”

Nữ tử đang pha trà bật cười thành tiếng.

Mạnh Tử Duy quay đầu: “Tiểu Phượng Nhi, người ngứa đòn hả, dám cười nhạo gia.”

Người tên Tiểu Phượng Nhi này là một cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan, lúc cười lên còn có hai má lúm đồng tiền. Nếu không phải tính tình của nàng ấy đanh đá thì thoạt nhìn còn tưởng là một người điềm tĩnh ngoan ngoãn.

Tiểu Phượng Nhi không sợ chút nào: “Sao Mạnh Các chủ lại nói vậy, ta chỉ cười thôi, sao lại thành cười nhạo ngài rồi? Chẳng lẽ người trên đời này không thể cười sao?”

“Nhanh mồm dẻo miệng, lúc nữa ta sẽ phạt ngươi, giờ thì ra ngoài đi, ta và Dung Thế tử của các ngươi có chuyện muốn nói.”

Tiểu Phượng Nhi gật đầu, sau khi pha trà xong thì cung kính rời đi.

Mạnh Tử Duy lười nhác uống trà, rồi mở miệng nói:

“Chứng cứ đều đã đưa cho Chử Nghiễm Tuấn, chuyện còn lại xem hắn ta xử lý thế nào. Chuyện của Cảnh Dịch Thanh bị phơi bày, chắc chắn hơn nửa quan viên trong triều đều ăn không ngon ngủ không yên.”

Y tiếp tục nói: “Vụ án này liên lụy không ít người, dưới chân thiên tử mà còn dám rối loạn kỷ cương, thật sự không coi vị ngồi trên long ỷ kia ra gì. Một khi tội danh được chứng thực, e là không tránh được cảnh xét nhà trảm đầu.”

Dung Từ không nhanh không chậm nói: “Danh sách lần trước ta đã đánh dấu mấy cái, nói cho Chử Nghiễm Tuấn, mấy người được đánh dấu kia cố gắng giữ lại, nếu không giữ nổi thì cũng không cần cưỡng cầu, đừng để lửa thiêu đến thân.”

Mạnh Tử Duy hỏi: “Mấy người kia ta đã nhìn rồi, đều là người mới nhận chức, chức vị không cao, ngươi tốn sức vì bọn họ làm gì?”

Ánh mắt Dung Từ lạnh lùng, hàng mi dài hơi cong: “Đừng có khinh người, hiện giờ đúng là chức vị của bọn họ không cao, nhưng bọn họ còn trẻ, tiền đồ vô lượng, sao ngươi có thể chắc chắn sau này bọn họ không trở thành trụ cột vững vàng?”

Lời này rất thú vị, Mạnh Tử Duy cười: “Vậy sao ngươi biết, sau này bọn họ nhất định sẽ trở thành trụ cột vững vàng?”


“Thiên cơ bất khả lộ.”

“...”

Lại tiếp, mỗi lần hắn đều thần bí như vậy, Mạnh Tử Duy cảm khái.

Ngay sau đó y lại hỏi: “Lần này nhạc phụ tương lai Tống Ôn Bạch của ngươi cũng bị liên lụy, ta nghe nói hiện tại Tương Dương Hầu phủ chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lộn xộn, chuyện lớn như vậy, ngươi không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?”

“Không nói đến lo lắng cho Tống Ôn Bạch, nhưng kiểu gì ngươi cũng phải lo lắng cho tiểu thê tử của mình chứ?”

Dung Từ không chút để ý mà sắp xếp bàn cờ: “Chuyện của A Lê không cần ngươi phải lo lắng.”

“...”

Y lo lắng cài này sao? Y là đang lo lắng nhạc phụ của hắn đổ, sau này hắn không cưới được tức phụ lại khóc chết!

Nhưng Mạnh Tử Duy nghĩ thêm chút, lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Dung Từ cưới được tức phụ hay không thì liên quan gì đến y chứ? Chính y còn đang độc thân đây.

Dung Từ giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, lạnh nhạt nhìn rồi cầm một quân cờ đứng dậy.

“Ai, ngươi lại muốn đi đâu?”

“Đến Tương Dương Hầu phủ.”

Mạnh Tử Duy vừa nghe vậy, trong long đã cảm thấy không cân bằng: “Không phải chứ, cả ngày ta đều bận rộn chẳng khác gì con quay, ngay cả chút thời gian thả lỏng cũng không có, mà ngươi lại chỉ nghĩ đến việc ở bên tiểu tức phụ của ngươi, ngươi không cảm thấy quá đáng sao?”

Dung Từ cũng không quay đầu lại, hắn hợp tình hợp lý nói: “Không cảm thấy.”

“...”

Tương Dương Hầu phủ.

A Lê vừa tan học đã nghe nói mẫu thân hồi phủ, nàng vui vẻ chạy thẳng vào.

Thích Uyển Nguyệt vừa mới tới Trường Xuân Đường thăm bà mẫu về, thấy nữ nhi vui vẻ thì lập tức cảm thấy về một chuyến cũng tốt.

Nàng ấy dừng lại chờ nữ nhi, giang hay tay đón A Lê như hồ điệp vỗ cánh vào lòng.

“Hôm nay A Lê ở học đường có vui không?”

“Vui.” A Lê nói: “Phu tử còn khen ta viết tốt, mẫu thân, người có muốn xem không?”

“Có.” Thích Uyển Nguyệt gật đầu.

Nghĩ nghĩ nàng ấy lại phân phó tỳ nữ: “Đem hành lý của ta đến viện của A Lê.”

Trương ma ma muốn khuyên thì lập tức bị Thích Uyển Nguyệt chặn miệng: “Ta về thăm nữ nhi, buổi tối muốn ngủ chung với nữ nhi. Sao vậy? Ngươi muốn nói gì sao?”


Trương ma ma vội vàng nói: “Ta có muốn nói gì đâu, ta đang nhìn A Lê cho đỡ nhớ.”

“Mẫu thân.” A Lê ngửa mặt: “Hôm nay mẫu thân không đi sao?”

“Không đi.” Thích Uyển Nguyệt bế nàng lên hỏi: “Tối nay mẫu thân ngủ với A Lê được không?”

“Oa! Tốt quá rồi!” A Lê hoan hô.

Khi nãy Tống Ôn Bạch ra ngoài có việc, vừa xuống xe đã nghe Thích Uyển Nguyệt hồi phủ, hắn lập tức chạy tới, vừa lúc bắt gặp Thích Uyển Nguyệt đang ôm A Lê.

Hắn dừng chân, vui vẻ nhìn thê tử trước mặt.

A Lê nhìn thấy hắn liền vẫy tay: “Cha?”

“Ừ.” Tống Ôn Bạch đi đến.

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn thê tử, lúc đến gần, sung sướng hỏi: “Sao phu nhân lại về?”

“Ta không thể về sao?”

“Có thể về, có thể về, chỉ là ta… rất vui mừng.”

Thích Uyển Nguyệt trở về có nghĩa là gì, Tống Ôn Bạch rất rõ ràng. Bởi vì rõ ràng cho nên mới quý trọng.

“Cha.” A Lê nói: “Mẫu thân nói tối nay ngủ cùng con rồi, tối nay cha cũng ngủ cùng con được không?”

Nghe vậy Tống Ôn Bạch ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía thê tử.

Thích Uyển Nguyệt nói: “A Lê đã lớn rồi, không thể bảo cha ngủ cùng được.”

“Nhưng mẫu thân có thể mà, vì sao cha lại không thể?”

“Bởi vì mẫu thân…”

“Phu nhân.” Tống Ôn Bạch nói: “A Lê còn nhỏ, nàng giải thích mấy thứ này nó cũng không hiểu.”

Thích Uyển Nguyệt ngừng lại một chút, thấy dáng vẻ nhảy nhót vui mừng của nữ nhi, đành không nói nữa.

“Ta đưa các nàng qua đó.” Tống Ôn Bạch nói xong thì nhận lấy nữ nhi từ trong lòng Thích Uyển Nguyệt rồi đi trước.

“Cha đi đâu vậy?” A Lê hỏi.

“Đi làm việc.”

“Làm xong rồi sao?”

“A Lê nhớ cha à?”

“Nhớ, A Lê nhớ cha, cũng nhớ mẫu thân!”

Thích Uyển Nguyệt chậm rãi đi theo phía sau, nghe hai cha con nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên thấy chua xót.

A Lê đi học về còn phải làm bài tập, bởi vậy sau khi nói chuyện với cha nương xong, nàng lại ngoan ngoãn ôm túi đựng sách vào thư phòng nhỏ của nàng.

Thích Uyển Nguyệt nhân lúc rảnh rỗi, để tỳ nữ thu dọn hành lý.

Tống Ôn Bạch không muốn đi, nên ngồi trong phòng uống trà, nghĩ nghĩ, hắn phất tay đuổi bọn tỳ nữ ra ngoài.

Thích Uyển Nguyệt đứng bên cạnh bàn kiểm kê trang sức, bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, khiến nàng giật mình.

“Làm gì vậy? Đây là viện của nữ nhi.”


Tống Ôn Bạch hỏi: “Không phải viện của nữ nhi là được sao?”

“Tống Ôn Bạch!” Thích Uyển Nguyệt xoay người, lạnh lùng lườm hắn: “Đừng tưởng ta trở về là tha thứ cho ngươi, mau buông ra!”

Nếu là trước đây thì đúng là Tống Ôn Bạch sẽ không dám làm vậy, nhưng hiện giờ hắn phát hiện Thích Uyển Nguyệt vẫn để ý tới hắn, nếu không cũng sẽ không vì nghe thấy hắn gặp chuyện liền gấp gáp trở về.

Đúng như lời Trương ma ma nói, Thích Uyển Nguyệt chỉ cứng miệng nhưng lại rất mềm lòng, tính tình cương quyết nhưng rất dịu dàng.

Hắn đã ngo ngoe rục rịch từ lâu, nên dù nói cái gì cũng không chịu buông, ôm càng chặt hơn.

“Uyển Nguyệt, nàng trở về ta rất vui.”

“Tống Ôn Bạch, ngươi không biết xấu hổ! Ta không trở về vì ngươi!”

“Được được được, không trở về vì ta.” Tống Ôn Bạch nói: “Cho dù là vì A Lê, nàng cũng đừng giận dỗi ta nữa, được không?”

Hắn nói: “Ta đã quyết định đưa lý Tú Lan về huyện Thiệu Hà rồi, về sau nàng ta sẽ không xuất hiện ở Kinh Thành nữa, cũng sẽ không là cái gai trong mắt nàng nữa.”

Thích Uyển Nguyệt không giãy giụa nữa, ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói cái gì? Không phải Lý Tú Lan là ân nhân của ngươi sao? Ngươi bỏ được sao?”

“Lời này của phu nhân sai rồi, cái gì mà ta bỏ được chứ? Ta không bỏ được chỉ có hai chữ ân nghĩa, trước nay không phải là nữ nhân nào khác.”

Thấy thái độ của nàng ấy mền xuống, Tống Ôn Bạch thừa thắng xông lên: “Uyển Nguyệt, một năm nay ta thật sự chịu đựng đủ rồi, nàng đừng đi nữa. Chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi sau này cùng nhau sống thật tốt được không? A Lê nhớ nàng, ta cũng… rất rất nhớ nàng.”

“Hừ! Đã tuổi nào rồi còn không biết xấu hổ thế!”

Tống Ôn Bạch cười: “Ta xấu hổ gì chứ? Những lời này đều là từ tận đáy lòng ta đó phu nhân!”

Chuyện xảy ra quá đột nhiên khiến Thích Uyển Nguyệt hơn ngây ngốc, nên ngay cả khi Tống Ôn Bạch vuốt ve cổ nàng ấy, nàng ấy cũng không phát hiện.

Cho đến khi hô hấp của hắn trở nên nặng nề, cánh môi đè lên, Thích Uyển Nguyệt mới tỉnh táo lại.

Nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Đừng, đừng… Đây là viện của nữ nhi.”

Nhưng sao Tống Ôn Bạch còn quan tâm được những chuyện này? Đã hơn một năm hắn không thân thiết với thê tử, giống như ngọn lửa cháy hừng hực, cứ thế lan ra cả đồng cỏ.

Lúc Dung Từ đến, thấy A Lê ở trong thư phòng.

Tiểu cô nương ngồi ở bàn thấp, rung đùi đắc ý đọc thơ. Nhìn thấy hắn đến, nàng vui vẻ gọi: “Dung Từ ca ca.”

Dung Từ đi đến sờ đầu nàng: “Hôm nay có chuyện gì sao? Sao A Lê vui vẻ thế?”

“Dung Từ ca ca, mẫu thân của ta về rồi.”

Dung Từ kinh ngạc, quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong viện im ắng, ngay cả một nha hoàn cũng không có.

A Lê áp sát vào người hắn, lặng lẽ nói: “Dung Từ ca ca, ta nói cho huynh một bí mật này!”

Sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ còn dính ít mực, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Dung Từ dùng ngón tay cái thong thả lau giúp nàng, sau đó rất phối hợp hỏi: “Hửm? Bí mật gì?”

“Hì hì…” A Lê hạ giọng nói: “Cha và mẫu thân làm lành rồi!”

“Vừa rồi ta còn nhìn thấy.” Nàng lén lút giơ hai ngón trỏ lên, để hai ngón tay áp sát vào nhau nói: “Bọn họ lén làm chuyện xấu hổ.”

Dung Từ bất ngờ nghe thấy bí mật kinh thiên động địa của nhạc phụ nhạc mẫu:

“...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận