Phương Phỉ Ký

Chợ đêm sầm uất của Kinh Thành, kinh doanh đến tận giờ cấm đi lại ban đêm.

Khi Dung Từ dẫn A Lê ra ngoài, đúng vào lúc chợ đêm náo nhiệt nhất. Đám tiểu thương bắt đầu bày quán, dân chúng ăn tối xong cũng bắt đầu ra ngoài đi dạo.

Ngày thường A Lê bị giữ trong nhà hiếm khi ra ngoài, dù ra ngoài cũng chỉ đi ban ngày, lần dạo chợ đêm Kinh Thành gần đây nhất chính là ngày này năm ngoái.

Nàng ngồi trong xe ngựa, vén một góc mành xe lên, hưng phấn ngó ra ngoài.

“Dung Từ ca ca, chúng ta đi đâu xem múa rối bóng?”

Múa rối bóng là thứ trẻ con thích xem, bởi vậy đa số sẽ biểu diễn ở ngã tư nhỏ, nơi có lượng người qua lại đông đúc.

Dung Từ ra lệnh cho xe ngựa dừng ở ngã tư nhỏ náo nhiệt, sau đó dẫn A Lê xuống xe.

Nơi này đang trình diễn múa rối bóng, kể về câu chuyện Tôn Ngộ Không hái trộm đào. Lúc này, một đám trẻ con choai choai đã vây kín xung quanh, đa số đều ở độ tuổi như A Lê.

Cửa sổ nhỏ sau tấm màn sân khấu, một con khỉ giấy rất sống động đang bướng bỉnh lộn nhào theo tiếng nhạc cổ, lập tức được đám nhỏ hoan hô.

Dáng người Dung Từ cao ráo, dắt A Lê đứng giữa một đám trẻ con, nhìn rất bắt mắt. May mà bên cạnh cũng có người dắt trẻ con đi xem, trong đó có một thiếu nữ dắt một cậu bé bốn năm tuổi, có lẽ là tỷ tỷ dẫn đệ đệ ra ngoài chơi.

Thiếu nữ kia khoảng mười lăm tuổi, dáng người lả lướt xinh đẹp. Nàng ta khi lén nhìn Dung Từ vài lần, hai gò má đỏ lên.

Không lâu sau, một nam tử áo xanh chạy tới, nhận ra đối phương là người của Dục Quang các, Dung Từ lập tức hiểu ý. Hắn nhận lấy mứt quả thị vệ mua về, đưa cho A Lê, ghé vào tai nàng dặn dò: “A Lê ở đây xem nhé, ta đi một lát rồi về ngay.”

Hắn ra khỏi đám người, đi tới chỗ nam tử áo xanh kia: “Chuyện gì?”

“Thế tử gia, đã tra được...”

A Lê liếm mứt quả, chờ đợi vở kịch rối bóng tiếp theo, khóe mắt thoáng nhìn qua vị tỷ tỷ đang tới gần nàng.

Nàng ngước mắt nhìn qua đó.

Tỷ tỷ kia nở nụ cười hiền lành với nàng, rồi nghiêng đầu chỉ về phía Dung Từ, lén lút hỏi: “Muội là muội muội của người kia à?”

A Lê cũng quay đầu nhìn Dung Từ một cái, rồi mù mờ gật đầu.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt thiếu nữ càng nhiệt tình hơn, còn mang theo vài phần ngượng ngùng: “Muội là con nhà nào thế? Huynh trưởng của muội tên gì?”

A Lê nói: “Ta là Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ, ta có hai vị huynh trưởng, tỷ hỏi người nào?”

“Hỏi hắn.” Thiếu nữ chỉ về phía Dung Từ.

“Hắn không phải huynh trưởng của ta.”

Thiếu nữ khó hiểu: “Ta nghe muội gọi hắn là ca ca, sao lại không phải huynh trưởng của muội?”

Lúc này Dung Từ đã nói chuyện xong, đang chắp tay qua bên này, thì trông thấy thiếu nữ kia đang nói chuyện với A Lê.

Như cảm nhận được điều gì đó, thiếu nữ quay đầu lại, thấy hắn đến bèn thẹn thùng tránh đi chỗ khác.


Dung Từ bước đến, xoa đầu A Lê, hỏi: “Người kia nói gì với nàng thế?”

“Dung Từ ca ca.” A Lê cười, lộ ra hai chiếc răng nhanh nhỏ: “Nàng ta hỏi ta là người quý phủ nào, còn hỏi huynh tên là gì đó.”

“Hừ! Chắc chắn nàng ta nhìn trúng Dung Từ ca ca rồi! Còn lâu ta mới nói cho nàng ta biết!”

Nghe vậy khuôn mặt từ trước đến nay luôn vô cảm của Dung Từ lộ ra chút kinh ngạc.

“Ai dạy muội mấy chuyện này thế?” Một tiểu cô nương sao đã biết thế nào là nhìn trúng hay không nhìn trúng.

A Lê khẽ nháy mắt: “Không cần ai dạy, ta thông minh thôi.”

Dung Từ hơi đăm chiêu, xem ra phải điều tra một chút mới được.

Tiểu cô nương mới tới học đường chưa lâu, chính là thời gian dạy dỗ uốn nắn, không thể để phát triển lệch lạc.

Xem múa rối bóng xong, đã đến giờ Tuất, đối với người lớn mà nói, canh giờ này vẫn còn sớm chán, nhưng A Lê đang tuổi ăn tuổi ngủ, lúc này mí mắt đã bắt đầu dính vào nhau rồi.

Sau khi lên xe ngựa, nàng che miệng ngáp một cái, nhưng vẫn muốn chơi tiếp: “Dung Từ ca ca, tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”

Dung Từ mỉm cười: “Hôm nay muộn quá rồi, đưa muội về nghỉ ngơi trước. Nếu muội vẫn muốn đi chơi tiếp thì để ngày khác ta lại đưa muội đi được không?”

A Lê vui mừng: “Được ạ.”

Thị vệ ở bên ngoài nghe được, không nhịn được thầm cảm thán trong lòng.

Dung Thế tử khoan dung với A Lê cô nương thật đấy.

Dạo gần đây, Dung Thế tử bận đến mức chân không chạm đất, vừa bận học cuối khóa ở Quốc Tử Giám, vừa phải lật lại bản án giúp Doãn Thiệu Hâm, còn phải bố trí mưu đồ khác nữa. Có khi ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng không có, vậy mà lại nhẹ nhàng hứa hẹn sẽ đưa A Lê cô nương ra ngoài chơi.

Đúng là cưng chiều không giới hạn mà.

Cảm thấy tò mò, hắn ta nhìn khuyên qua khe hở rèm xe, yên lặng đánh giá tiểu cô nương.

Cũng chỉ là một tiểu nha đầu năm tuổi búi tóc song nha kế, khuôn mặt non nớt, hoàn toàn chưa nảy nở, sao lại được Dung Thế tử yêu thích như vậy nhỉ?

Phải biết rằng Dung Thế tử đã mười ba rồi, bình thường độ tuổi này ở gia đình khác ắt hẳn đã bắt đầu sắp xếp nha hoàn thông phòng để tìm hiểu chuyện người lớn rồi. Hơn nữa Dung Thế tử còn trưởng thành lão luyện, nội tâm đã trưởng thành hơn tuổi thật bên ngoài, nhưng người như vậy lại cực kỳ quan tâm một tiểu cô nương mới năm tuổi, chứ không thích nữ tử xinh đẹp quyến rũ khác.

Trong lúc thị vệ vẫn đang suy nghĩ thất thần, thì đột nhiên va phải ánh mắt lạnh lùng của Dung Từ liếc qua. Hắn ta vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp.

...

Quay về phủ, Dung Từ lập tức hỏi: “Mạnh Tử Duy đâu?”

“Mạnh các chủ đang uống rượu ở tửu quán ạ.”

Dung Từ không ngừng bước, đi thẳng vào thư phòng: “Đi gọi hắn qua đây.”


“Vâng.”

Qua khoảng nửa nén hương, Mạnh Tử Duy hùng hục chạy về, trên người còn mang theo mùi rượu.

“Ta bảo này, ngươi gọi ta về gấp như vậy làm gì thế?” Mạnh Tử Duy vào phòng, cầm ấm trà lên tu hai hơi lấy lại tinh thần: “Ta còn tưởng đêm nay ngươi bận chơi với vị hôn thê nhỏ kia của ngươi nên không rảnh rỗi chứ.”

Dung Từ lười nghe y lảm nhảm, hỏi thẳng: “Đã tra được gì rồi?”

Nói đến chính sự, Mạnh Tử Duy thu lại ý cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Nói ra thì cũng thần kỳ thật. Ngươi bảo ta đi điều tra đồng hương của Doãn Thiệu Hâm, không tra không biết, vừa tra đã thấy có điều mờ ám. Trong đó có một người tên Lý Thiện Nhu, rất là kỳ quặc.”

“Có gì kỳ quặc?”

“Lý Thiện Nhu và Doãn Thiệu Hâm cùng nhau vào kinh dự thi, nghe nói quan hệ giữa hai người cực kỳ thân thiết. Nhưng từ khi Doãn Thiệu Hâm bị bắt vào ngục, hắn ta chưa bao giờ đến thăm một lần, đương nhiên đồng hương khác cũng không đến thăm, nhưng mà những người khác vì bận rộn nghĩ cách nhập sĩ ở lại Kinh Thành, còn Lý Thiện Nhu này thì không bận rộn cũng không hoảng hốt, vẫn có tâm trạng rủ bạn bè đi uống rượu khắp nơi. Ngươi nói xem có kỳ quặc hay không?”

Giọng Dung Từ không tốt lắm: “Cho ngươi điều tra lâu như vậy, ngươi chỉ tra ra được mấy chuyện này?”

Mạnh Tử Duy kêu khổ: “Chỉ mấy chuyện này là thế nào? Chưa nói đến đồng hương của Doãn Thiệu Hâm có tận hơn mười người, chỉ một người thôi muốn điều tra kỹ không để sót chuyện gì cũng phải hao phí vô số tinh lực rồi. Huống hồ trên đời này còn vô số chuyện Dục Quang các phải điều tra, ta đã bận như con quay rồi. Hơn nữa, ta vẫn chưa nói hết mà.

Dung Từ gật đầu: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Lý Thiện Nhu cũng không đơn giản, hắn ta là con phú thương ở Lương thành, gia đình có chi nhánh tiền trang ở Kinh Thành, nhưng người như vậy đến Kinh Thành lại cực kỳ khiêm tốn. Chẳng qua dù khiêm tốn hơn nữa thì cũng không tránh được mạng lưới pháp luật. Ta còn tra được, trong mấy ngày ở Kinh Thành hắn ta đã hối lộ không ít người, trong đó có cả Cảnh Dịch Thanh - Quan giám thị kỳ thi mùa xuân lần này.”

“Ngươi có biết...” Mạnh Tử Duy ghé sát vào tai, hơi hào hứng nói: “Cảnh Dịch Thanh này là do người nào tiến cử không?”

Dung Từ trầm mặc một lát, rồi phun ra đáp án: “Tống Ôn Bạch.”

“Hì! Con người ngươi chẳng thú vị chút nào!” Mạnh Tử Duy cười đùa: “Không gì có thể qua nổi mắt ngươi.”

Y hỏi: “Sao ngươi đoán được là Tống Ôn Bạch?”

“Hắn là quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân lần này, tiến cử người khác cũng không khó hiểu.”

Ngẫm nghĩ một lát, Mạnh Tử Duy lại hỏi: “Vậy... Có cần điều tra Tống Ôn Bạch một chút không?”

“Không cần.” Dung Từ ngồi xuống trước bàn, lấy ra một tờ giấy viết thư: “Tống Ôn Bạch cũng không biết chuyện, trực tiếp điều tra giao dịch giữa Cảnh Dịch Thanh và Lý Thiện Nhu là được.”

“Ta vẫn chưa nói sao ngươi đã biết bọn họ có giao dịch với nhau thế?”

Dung Từ không để ý đến y, lập tức ra lệnh: “Tra được chứng cứ lập tức giao cho ta.”

“... Được rồi.” Mạnh Tử Duy gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Ta rất muốn biết, sao ngươi chắc chắn Tống Ôn Bạch không có vấn đề? Đừng nói là vì hắn là nhạc phụ tương lai của ngươi đấy nhé.”

Dung Từ ngừng bút.


Đời trước, khi Thánh thượng ra lệnh cho Đại Lý tự phúc thẩm lại vụ án Doãn Thiệu Hâm, Cảnh Dịch Thanh chính là chủ mưu. Mà bởi vì Cảnh Dịch Thanh là người Tống Ôn Bạch tiến cử, cho nên Tống Ôn Bạch cũng bị liên lụy vào.

Đầu tiên là triều đình buộc tội, sau đó lại bị người ta mưu hại. Có điều Tống Ôn Bạch sống trong chốn quan trường nhiều năm, cũng không phải là người không có đầu óc. Sau khi phản ứng lại, hắn đã tự chứng minh bản thân trong sạch, chẳng qua quá trình đó hơi dài dòng, vì thế phải chịu khổ không ít.

Thấy Dung Từ tỏ vẻ thần bí không muốn nói, Mạnh Tử Duy đứng dậy, chậc lưỡi: “Thôi, không muốn nói thì đừng nói, nếu không còn chuyện gì khác, ta về trước nhé?”

“Từ từ, còn chuyện này nữa.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi lại đi điều tra một chút, Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ có qua lại với người nào ở học đường.”

Vừa nghe thấy vấn đề này, Mạnh Tử Duy đã nhảy dựng lên: “Không phải chứ, ta đường đường là các chủ của Dục Quang các, ngươi lại bảo ta đi thăm dò chuyện học đường của một tiểu cô nương, ngươi không thấy hơi quá đáng à?”

“Phải điều tra thế nào? Chẳng lẽ lại điều tra nàng đánh nhau với ai, bị ai bắt nạt, hay bị phạt mấy roi... Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này sao?”

Mạnh Tử Duy muốn khóc, ngày thường y đã đủ bận rồi, vậy mà còn bắt đi điều tra tiểu thê tử giúp đối phương, đúng là khinh người quá đáng mà!

Dung Từ lạnh lùng nhìn qua: “Sao nào?”

“Không sao! Không sao.” Mạnh Tử Duy buồn bực xua tay: “Mai ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Tốt nhất tra ra vấn đề lớn, để hắn khóc luôn!

...

Hiền Văn quán là thư viện vỡ lòng nổi tiếng ở Kinh Thành, chia ra làm bốn học đường Khải, Tuệ, Hâm, Trí. Mỗi học đường nhận hai mươi học sinh. A Lê nhập học năm trước, năm nay được phân đến học đường chữ Tuệ, cùng học đường với nàng còn có Sở Nguyệt - Cháu gái ruột của Trường Tín hầu.

Sở Nguyệt lớn hơn A Lê một tuổi, là người tính tình hoạt bát hiếu động, chơi với ai cũng được, nhưng người nàng ta thích nhất vẫn là A Lê.

Nguyên nhân đơn giản vì trong túi sách của A Lê thường xuyên chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt ngon miệng. Số đồ ăn vặt này đều do Dung Từ lén lút đưa cho nàng, còn do Dung Từ sai đầu bếp làm riêng cho A Lê, không mua được ở cửa hàng bên ngoài.

Sở Nguyệt là người ham ăn, vì đồ ăn vặt đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới kết bạn được với A Lê.

Ngày hôm đó sau khi tan học, A Lê đang thu dọn túi đựng sách vở định về nhà thì Sở Nguyệt chạy chậm tới kéo tay nàng: “A Lê, ngươi có muốn đi nghe hí kịch không?”

“Lại đến chỗ đó nghe hí kịch à?”

“Ừ.” Sở Nguyệt cười hì hì, ghé sát vào tai nàng: “Nghe nói hôm nay sẽ diễn vở mới đó.”

Bên cạnh thư viện có một hí lâu cũ kỹ, chỉ cách thư viện một bức tường.

Trước đây có tường cao ngăn cách, đám học sinh không qua được, nhưng không biết dạo gần đây bị làm sao lại xuất hiện một cái lỗ chó, hơn nữa lỗ chó kia còn rất lớn, trẻ con bốn năm tuổi khom người là có thể dễ dàng đi qua.

A Lê đang ở độ tuổi tò mò với tất cả mọi thứ, thấy rất nhiều học sinh lén lút chui qua nghe hí kịch, nàng cũng từng qua đó, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng nghe tiếng hát ê ê a a trên sân khấu kịch náo nhiệt cũng cảm thấy thú vị.

Nàng chần chừ.

“Đi đi mà, dù sao ngươi về nhà cũng không có chuyện gì, chúng ta đi nghe một lát rồi về, được không?”

A Lê hỏi: “Vậy ta phải nói với gã sai vặt thế nào? Bọn họ vẫn đang đứng ngoài cửa chờ ta về nhà đó.”

“Ngươi yên tâm, “ Sở Nguyệt nói: “Bảo bọn họ chờ một lát, cứ nói là phu tử phạt ngươi chép bài.”

“Ta không biết nói dối.”


“Vậy để ta bảo tỳ nữ đi nói giúp ngươi.”

Không đợi A Lê mở miệng, Sở Nguyệt đã kéo nàng đi rồi.

...

Bên này, Dung Từ vừa ra khỏi nơi làm việc của Lại bộ. Mấy ngày nay hắn vừa bận giải quyết vụ án của Doãn Thiệu Hâm, vừa bận việc tốt nghiệp Quốc Tử Giám.

Mười tuổi hắn đã được đặc cách tiến cử vào Quốc Tử Giám đọc sách, bây giờ đã gần ba năm, chính là thời gian hắn tốt nghiệp.

Ở Quốc Tử Giám, trước khi tốt nghiệp, học tử có thành tích học tập nổi trội có khả năng được tiến cử vào triều rèn luyện lấy kinh nghiệm, được gọi là Giám Sự sinh. Sau ba tháng, trải qua khảo hạch sẽ được bổ nhiệm vào chức quan dự khuyết của Lại bộ.

Không cần nói cũng biết, thành tích học tập của Dung Từ vô cùng chói mắt, đã được Tế Tửu gửi thư tiến cử từ lâu rồi, nhưng mà Dung Từ lại chọn công việc sao chép không hề chói mắt, nói là muốn bắt đầu rèn luyện từ tầng thấp nhất.

Lúc này, Dung Từ vừa ra khỏi nơi làm việc của Lại bộ, thị vệ bước tới nói thầm với hắn một phen.

Dung Từ nhíu mày: “Bây giờ vẫn ở đó?”

“Vẫn ở đó.” Thị vệ khẽ ho một tiếng hơi mất tự nhiên, lần đầu tiên bẩm báo tin tức tiểu cô nương đi nghe hí kịch, không hiểu sao lại cảm thấy không được phúc hậu.

Đương nhiên, nếu chỉ đi nghe hí kịch bình thường thì không sao, nhưng mà vở kịch A Lê cô nương nghe lại là [Tây Sương ký], như vậy còn bình thường sao?

Quả nhiên, Dung Từ ngẫm nghĩ một lát, sau đó lập tức ra lệnh: “Đến Hiền Văn quán.”

...

Trong hí lâu, A Lê với Sở Nguyệt ngồi ở hành lang xa xa nhìn lên sân khấu kịch. Người đang xướng khúc trên sân khấu kịch ăn mặc rực rỡ tươi đẹp, vẻ mặt lúc thì buồn bã lúc thì vui mừng, A Lê xem không hiểu lắm, nhưng vẫn biết đại khái đang diễn cái gì. Dựa theo phạm vi mà nàng có thể lý giải, thì chính là tình yêu của người lớn.

Hôm nay Sở Nguyệt còn mang theo hai túi hạt dưa, hai người ăn hạt dưa xong định đứng dậy rời đi.

Sở Nguyệt hỏi nàng: “A Lê, vở hí mới này dễ nghe không?”

A Lê lắc đầu: “Ta nghe không hiểu.”

Thật ra Sở Nguyệt cũng nghe không hiểu, nhưng nàng ta lớn hơn A Lê một tuổi, tự nhận nên hiểu biết nhiều hơn A Lê, nghe vậy lập tức hất cằm nói: “Thế này mà ngươi cũng nghe không hiểu sao?”

A Lê kinh ngạc: “Ngươi nghe hiểu à?”

“Đương nhiên rồi.” Sở Nguyệt nói: “Còn không phải là Thôi Oanh Oanh muốn ra ngoài chơi, nhưng người lớn trong nhà không cho phép sao.”

A Lê cảm thấy hình như không phải như vậy, có điều nàng lười tìm hiểu. Nàng đứng dậy, khẽ rũ bỏ vỏ hạt dưa rơi trên tà váy, nói: “Ta phải về đây, về nhà muộn lại bị mắng đó.”

Sở Nguyệt cũng đứng dậy: “Về cùng đi, ta về nhà muộn cũng bị mắng.”

Hai người tay trong tay, quay lại theo đường cũ, lại đến lỗ chó xuyên qua bức tường.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Sở Nguyệt chui qua một cách quen thuộc, không biết nhìn thấy điều gì bên kia mà đang nói líu lo đột nhiên im bặt.

A Lê cũng không biết gì, khom người chui qua sau nàng ta.

Nhưng mà vừa nhô đầu ra đã trợn tròn mắt.

“Dung, Dung Từ ca ca?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận