Tác giả: Bạch Chỉ Họa Quyển
Editor: Lân ú nu
...!
Chương 5: Bạch Tô chạy trốn bị bắt trở về, bị buộc phải mang còng tay đi ngủ.
Lục Hành Chu thình lình bị đánh một quyền liền choáng váng ngã về phía sau, Bạch Tô nhân cơ hội liền tông cửa xông ra ngoài, mặc kệ như thế nào trước tiên phải rời khỏi địa phương quỷ quái này lại nói sau.
Bước ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đều không thấy được đầu hành lang, khắp nơi âm lãnh ướt át, phía cuối hành mất hút trong bóng bên sâu thẳm, hai bên có vô số phòng, Bạch Tô chỉ có thể lựa chọn một hướng rồi chạy như điên, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm của Lục Hành Chu cùng với tiếng kim loại va chạm, hòa với bóng đêm khiến da đầu tê dại.
Mắt thấy đã chạy đến cuối hành lang, không còn bất kì lối đi nào khác, tuyệt vọng trong lòng Bạch Tô dâng lên, một cánh cửa phòng khép hờ, Bạch Tô hoảng loạn chỉ còn có thể chạy trốn vào đó, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng ngoài dự đoán không phải là một mảnh tối đen mà lại phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, Bạch Tô lấy lại bình tĩnh, nhìn đến giữa căn phòng có một bể cá hình trụ thật lớn, ánh sáng xanh chính là từ nơi này phát ra.
Bạch Tô tay chân nhẹ nhàng mà chạy trốn đến phía sau bể cá, lại thấy có mấy ống thép rơi giữa đất, Bạch Tô liền nắm chặt lấy một cây.
"Bảo bối, vì sao em lại trốn tôi? Em ra ngoài tìm nam nhân tôi cũng không trách em, tôi chỉ muốn giúp em sửa chữa sai lầm mà thôi." Âm thanh trầm thấp của Lục Hành Chu vang vọng khắp hành lang, dấy lên một trận hồi âm.
Bạch Tô cầm thật chặt ống thép trong tay, vừa nhấc đầu liền nhìn rõ bên trong bể cá đang chứa cái gì, kia không phải là cá mà là một đại não tươi sống, phần thịt màu hồng nhàn nhạt, cùng với một ít dây thần kinh hơi hơi rung động.
Mà tất cả đều chỉ cách mặt Bạch Tô không quá mười centimet, thị giác phóng đại đánh sâu vào tâm trí khiến cho cậu thiếu chút nữa đã nôn ra.
"Ô......" Bạch Tô phát ra một tiếng rên gần như không thể nghe thấy.
Trên hành lang, tiếng bước chân dừng lại.
Bạch tô ngừng thở, chỉ nghe thấy cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân nghe càng rõ ràng, Lục Hành Chu đi dạo vài bước, kiểm tra khắp căn phòng.
Không cần lại đây......!Không cần lại đây......!trong lòng Bạch Tô điên cuồng khẩn cầu.
"Bảo bối, tìm được em rồi." Lục Hành Chu từ trên cao nhìn xuống Bạch Tô, khóe miệng mang theo tia cười quỷ dị.
Bạch Tô nhảy dựng lên, dùng ống thép hung hăng đánh về phía hắn, Lục Hành Chu phản ứng cực nhanh, dùng cánh tay chặn một kích này, tay phải thuận thế bắt được cánh tay Bạch Tô, "Lạch cạch" một tiếng mang lên còng tay cho cậu.
"Không cần náo loạn, ngoan." Tươi cười trên mặt Lục Hành Chu biến mất.
"Lục Hành Chu! Ngươi thật biến thái, đại não này là như thế nào?!"
"Kia chỉ là đại não của khỉ thôi, bằng không em tưởng là cái gì? Còn có, bị em kêu cả tên lẫn họ như vậy, tôi không thích cho lắm."
Lục Hành Chu liền túm lấy, lôi Bạch Tô vào trong một thang máy, tháng máy bắt đầu đi lên, về lại tầng một của biệt thự.
Trên bàn trả ở phòng khách, chén nước mà Bạch Tô uống qua vẫn còn nguyên, thì ra hành lang vừa rồi là tầng hầm ngầm của biệt thự.
"Hành Chu......!Em......!Em mệt mỏi, còng tay làm em đau......!Có thể tháo ra cho em không?" Bạch Tô quyết định trước tiên nên chịu thua để tránh kích thích đến hắn.
"Mệt mỏi thì để tôi mang em lên giường ngủ, nhưng mà còng tay thì vẫn phải mang." Thái độ Lục Hành Chu có chút hòa hoãn.
Lục Hành Chu mang Bạch Tô đi lên phòng ngủ ở tầng ba, trong phòng bày biện đồ dùng sinh hoạt mà Lục Hành Chu thường dùng, thoạt nhìn có vẻ thường xuyên được sử dụng, Bạch Tô hoài nghi những ngày Lục Hành Chu không trở về hẳn là đã ở đây.
"Ngủ đi, có chuyện gì thì để ngày mai lại nói." Lục Hành Chu đem tay Bạch Tô khóa vào khóa sắt ở đầu giường, lại đắp chăn cho cậu.
Đầu giường của người bình thường sẽ có khóa sắt sao? Bạch Tô muốn hỏng mất, nỗ lực không cho bản thân ngủ, nhưng thân thể đã quá mức mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ.
【 Đôi lời của tác giả: 】Tiểu thụ đã tận lực phản kháng nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi ma chưởng khủng bố của lão công, tự cầu phúc cho bản thân đi.
Chương 6: Thí nghiệm Dopamine, Bạch Tô yêu ai hơn.
Bạch Tô bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy lại bị còng tay kéo trở lại, mẹ nó! Ngoài cửa số ánh mặt trời đã lên cao, nơi xa xa còn có một người làm vườn mang mũ rơm đang làm cỏ, nếu có thể cầu cứu người làm vườn này thì tốt rồi, Bạch Tô nghĩ.
Cửa mở, Lục Hành Chu đem bữa sáng tiến vào, vẻ mặt ôn nhu "Bảo bối, dậy ăn sáng nào."
Bạch Tô nổi lên một trận run lạnh, đêm qua xảy ra sự việc như thế, lúc này Lục Hành Chu lại làm như không có chuyện gì? Nhìn đến cánh tay quấn đầy băng vải của Lục Hành Chu, Bạch Tô ẩn ẩn khẩn trương, đây là vì hôm qua bị cậu dùng ống thép đánh.
"Còng tay như vậy sao có thể ăn...."Bạch Tô quơ quơ còng tay.
Lục Hành Chu giống như chỉ vừa mới phát hiện tay Bạch Tô bị khóa, vội vàng tháo còng tay cho cậu, lại tự nhiên mà khóa tay trái Bạch Tô lại.
Bạch Tô: "......"
Ăn no mới có sức chạy trốn, Bạch Tô chỉ có thể gian nan mang còng tay bắt đầu đem bữa sáng đưa vào trong miệng.
"Tôi đút cho em?" Lục Hành Chu hỏi.
Bạch Tô không nhìn được bộ dáng giả mù sa mưa này của hắn.
"Hành Chu, anh rốt cuộc đến khi nào mới có thể nguôi giận, cũng không thể cứ khóa em lại như vậy.....!đi vệ sinh cũng không tiện." Bạch Tô nỗ lực làm ngữ khí của chính mình nhẹ nhàng một chút.
"Chuyện này phải quyết định bằng kết quả của thí nghiệm."
"Thí nghiệm?"
"Ừ, đừng khẩn trương, thông qua thí nghiệm liền thả em ra."
Có thể không khẩn trương sao? Bạch Tô đã khẩn trương muốn chết, Lục Hành Chu còn muốn chơi cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Bạch Tô lại một mình ở trong phòng, lúc này có người mở cửa tiến vào, là nam tử cao lớn mang mũ rơm, chính là người làm vườn lúc nãy, đang chăm sóc bình hoa.
Trong lòng Bạch Tô chấn động, vội cầu xin nói "Tiên sinh, có thể hay không giúp ta báo nguy, ta đang bị Lục Hành Chu bắt cóc!"
Người làm vườn do dự vài giây, nhìn Bạch Tô thân thiện cười cười, đi ra ngoài.
Hóa ra người làm vườn kia là người điếc? Bạch tô cực kỳ sầu não.
Lục Hành Chu lại dẫn cậu đi xuống tầng hầm ngầm, Bạch Tô biết phản kháng cũng vô dụng, nếu theo như lời nói của Lục Hành Chu là chỉ làm thí nghiệm, có lẽ cậu có thể tiếp thu một chút.
Vị làm vườn vừa rồi cũng tiến vào, Lục Hành Chu giới thiệu nói "Vị này chính là Dr.Wu, là tiến sĩ khoa quốc tế trứ danh chuyên khoa não, hôm nay hắn sẽ làm thí nghiệm cho em."
"Ngươi hảo, Bạch thiếu gia." Dr.Wu vẫn tươi cười thân thiện như cũ.
Tâm Bạch Tô lúc này đều lạnh đi, hóa ra "Người làm vườn" này đều cùng một giuộc với Lục Hành Chu.
Dr.Wu kéo tấm màn trên tường xuống, mở máy chiếu, bắt đầu phát một đoạn video.
Video bắt đầu phát, trong video là cảnh tượng sinh hoạt của Lục Hành Chu, Lục Hành Chu một thân tây trang đang phát biểu diễn thuyết, Lục Hành Chu mặc áo bành tô tham gia tiệc tối, Lục Hành Chi mặc áo hoa trên du thuyền, Lục Hành Chu rong ruổi cưỡi ngựa, Lục Hành Chu mặc một bộ sơ mi trắng trình diễn đàn dương cầm....!Trên màn hình luân phiên đặc tả đủ loại hình ảnh của Lục Hành Chu, tinh xảo như một bộ phim điện ảnh.
Nếu không biết hành vi biến thái của hắn, chỉ đơn thuần nhìn qua video, Lục Hành Chu thật đúng là rất có mị lực, đẹp trai lại lắm tiền, đa tài đa nghệ, tựa như ấn tượng đầu tiên của Bạch Tô về hắn, lãnh khốc mà hoàn mỹ, giống như một vật phẩm tinh vi của công nghệ hiện đại, không thể bắt bẻ.
Video được phát suốt một giờ, Bạch Tô bị bắt xem một giờ.
Dr.Wu đóng video.
Cầm một ống tiêm tiến đến, rút một ống máu của Bạch Tô.
Dr.Wu lại mở ra một đoạn video khác, nhưng khác với video vừa nãy, lần này nhân vật chính không phải là Lục Hành Chu, mà là Lâm Sanh!
Trong video tất cả đều về cuộc sống của Lâm Sanh, có rất nhiều phân đoạn Lâm Sanh giảng bài, Lâm Sanh độc tấu, Lâm Sanh chơi bóng rổ, hầu hết đều là về cuộc sống đại học của Lâm Sanh.....!So với video tinh mỹ về Lục Hành Chu thì video về Lâm Sanh rõ ràng có chút thô ráp, giống như đem một vài video ngắn lấy từ camera ghép lại với nhau.
Một giờ sau, video kết thúc, Dr.Wu lại rút một ống máu của Bạch Tô.
"Dr.Wu rút máu của em sau khi em xem xong hai đoạn video, hai lượng máu này sẽ có trị số dopamine khác nhau, trị số này sẽ cho biết tình cảm của em đối với tôi hay đối với hắn nhiều hơn." Lục Hành Chu giải thích.
Bạch Tô hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tức giận đến phát run, Lục Hành Chu thật con mẹ nó biến thái, đến chuyện này cũng nghĩ ra được.
Bạch Tô cùng Lâm Sanh chỉ mới gặp nhau được một tháng, cậu tự nhân tình cảm đối với hắn cũng không sâu, lên giường cũng chỉ vì nhất thời xúc động.
Còn đối với Lục Hành Chu, vừa mới gặp nhau cậu đã động tâm, nhưng hiện tại chỉ còn là sợ hãi, Bạch Tô đối với kết quả thí nghiệm không hề nắm chắc, trong lòng thập phần thấp thỏm, giống như đang chờ tuyên án tử hình.
Lục Hành Chu sờ sờ đầu của cậu, khẽ cười nói "Bảo bối đang khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ là vì không tin tưởng kết quả thí nghiệm?"
Bạch Tô không muốn để ý hắn, dùng đôi tay còn mang xiềng xích ôm đầu gối phát ngốc.
Không chờ bao lâu, Dr.Wu cầm báo cả kiểm tra đo lường tiến vào, Bạch Tô khẩn trương đến căng cứng toàn thân.
"Đã có kết quả xét nghiệm, dopamine của Bạch thiếu gia đối với Lục tổng là 105."
Bạch tô nhẹ nhàng thở ra, có vẻ con số này cũng không đến mức quá thảm hại.
"Dopamine đối với Lâm tiên sinh là 130."
Bạch Tô rõ ràng cảm nhân được khí tràng của Lục Hành Chu đã xảy ra một ít biến hóa.
"Nếu trị số đã không lý tưởng thì cần phải kịp thời tu chỉnh, buổi chiều bắt đầu trị liệu cho Tô Bạch đi." Thanh âm Lục Hành Chu không có một chút độ ấm.
【 Đối lời của tác giả: 】Lục Hành Chu thật sự tuyệt vọng, rõ ràng video của chính mình được làm tinh xảo giống như một bộ phim điện ảnh, video của Lâm Sanh chỉ tùy tiện cắt ghép, vậy mà lão bà vẫn đối với Lâm Sanh có phản ứng lớn hơn, trái tim cũng muốn vỡ nát rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...