Nghe mẹ gọi ngoài cửa, Lâm Mễ Lạc trùm chăn kín đầu giả chết.
Cánh cửa bật mở, chăn bị giật ra, “Khẩn trương lên nào, bác sĩ chuyên khoa khó đặt lịch lắm đấy.”
“Thế thì thôi khỏi đi nữa.” Lâm Mễ Lạc khều chăn bằng chân, lật người ngủ tiếp.
Mẹ Lâm Mễ Lạc véo tai cậu, “Con mà dám không đi…”
“Thì làm sao ạ?” Lâm Mễ Lạc quay phắt lại nhìn bà mẹ đang tức dựng cả tóc.
Hôm qua cày một lèo đến chương mới nhất, càng đọc Lâm Mễ Lạc càng cảm thấy mẹ mình y đúc Lục Thiến bây giờ.
Nếu có ngày được gặp Đại Khí Bàng Bột, cậu nhất định sẽ nói với anh rằng nhân vật của anh hoàn toàn không phải hư cấu mà có nguyên mẫu hẳn hoi, thậm chí còn dữ dằn hơn thế.
Nếu có thể, cậu tình nguyện cung cấp tư liệu thực tế.
“Cung cấp nguồn tư liệu thực tế cho đại thần”, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
Mẹ Lâm Mễ Lạc bị thằng con ngó lom lom đến ngứa cả người, “Mày nhìn cái gì mà nhìn?”
“Ngắm mẹ xinh.”
“À há há, thằng oắt này, chả được cái nết gì ngoài thật thà.” Mẹ Lâm Mễ Lạc để sổ y bạ lên bàn cho cậu, “Con nhanh nhẹn lên, bỏ khám là thất tín, lần sau khó hẹn hơn đấy.”
Lâm Mễ Lạc đành phải nhấc xác dậy.
Khoa hậu môn trực tràng, nghĩ thôi đã rợn tóc gáy.
Trịnh Tử Hạo ngửa đầu cho vòi hoa sen xả nước lên khắp mặt mình, nước xối theo đường cong cơ lưng săn chắc, xối xuống bắp đùi rồi chảy lên sàn gạch, xoáy tròn trong lỗ thoát nước inox.
Vừa đóng nước xong thì nghe có tiếng chuông, gã muốn ra mở cửa, nhưng lại trông thấy nước trong buồng tắm, chẹp.
Cũng may chuông cửa chỉ réo một lần chứ không lặp lại.
Gã lau khô người bằng khăn tắm sạch, mặc quần áo vào, rồi lau bằng hết nước trên sàn và kính cabin tắm một lượt.
Gã nhẩm tính giờ, hẳn là ông anh họ tới đây mà, hồi nãy ông anh gọi điện bảo cơm xá xíu trên phố XX ngon lắm nên mang một suất sang cho mình.
Gã xuống nhà mở cửa, Trịnh Kỳ đang dựa lưng vào tường, “Suýt thì anh đây chén hết xá xíu, phần chú mỗi cơm rồi nhé.”
Trịnh Tử Hạo quay lại lấy dép cho anh ta, “Đổi giày đê.”
“Chú để anh chờ hơi bị lâu đấy.” Trịnh Kỳ xấu tính để nguyên giày bước qua thảm trải sàn, in một dấu chân trên mặt sàn cẩm thạch bóng lộn.
“Lần sau ông cứ chờ chán đi rồi hẵng bấm chuông.” Trịnh Tử Hạo lấy giẻ lau sàn.
Đổi giày xong vào nhà, Trịnh Kỳ nhìn Trịnh Tử Hạo ngồi xổm dưới sàn lau dọn thì khoái chí lắm.
“Ông đừng có trẻ con như thế được không?” Trịnh Tử Hạo vò giẻ lau.
Trịnh Kỳ định quẳng hộp cơm lên bàn ăn, nhưng cơm xá xíu không rẻ tí nào, đã thế còn là tiền mình, phải nâng như nâng trứng.
“Anh trẻ con bao giờ, anh là anh chú đấy!”
“Ông lùn hơn tôi, ý kiến ý cò nỗi gì?”
“Lùn cái con khỉ!!” Trịnh Kỳ giãy nảy lên khi Trịnh Tử Hạo cúi đầu ngó xuống anh, “Chiều cao của anh đây là tiêu chuẩn đấy!”
“Ờ hớ.”
Trịnh Kỳ căm cái thái độ của Trịnh Tử Hạo lắm.
Trong mắt Trịnh Tử Hạo, tấm thân mét tám lừng lững của anh có khác nào khuyết tật cấp độ 2[1], thật không thể nhịn nổi, “Tốt nhất là chú cầu trời khấn Phật cho cả đời không trĩ đi.”
Trịnh Tử Hạo ngồi xuống mở hộp, thịt xá xíu đầy tú hụ che khuất cả cơm y như hắn thích, “Rất vừa ý trẫm.”
Trịnh Kỳ suýt thì phát nghẹn, “Khùng hả mậy?”
Quả nhiên, cảm giác nói chữ “trẫm” ra miệng lúc nằm mơ tối qua mới sung sướng làm sao.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi sang chơi thế?” Hôm nay không phải cuối tuần, Trịnh Tử Hạo nghĩ ông anh mình phải bận lắm chứ.
“Mệt không chịu nổi nên sang chỗ chú ngủ tí.”
“Thế bệnh nhân của ông để phần ai?” Cơm xá xíu ngon tuyệt cú mèo, sốt mơ càng không phải bàn.
“Sao ông không về nhà mà ngủ?”
“Có ăn không? Không ăn để anh đổ hộ.”
Trịnh Tử Hạo chặn tay anh lại, buồn bực ghê gớm, “Ông không muốn nói thì cứ bịa đại ra lí do đi, trời đánh còn tránh miếng ăn!”
“Anh quên khóa nhà.”
“Chém gió.”
“Sao chú khó chiều thế nhở?”
“Tại ông nói dối dở ẹc chứ còn gì.”
Trịnh Kỳ chọc cơm, “Không có nước canh, để anh đi mở chai vang đỏ.”
“Ơ kìa!” Nhà này có một chai Château Latour[2] năm 1995 bố Trịnh Tử Hạo mang về từ Pháp, Trịnh Kỳ tăm tia đã lâu, cứ sốt ruột không chờ được đến ngày khui rượu.
Hôm nay mà chai ấy bị khui, ông bô về nhà sẽ tuốt xác gã.
“Đừng ki bo thế.” Trịnh Kỳ mở tủ rượu.
Trịnh Tử Hạo lấy một chai cho anh, “Uống chai này.”
“Anh không uống vang để bàn.”
“Ăn cơm không uống vang để bàn[3] thì ông muốn uống gì hử?” Đóng tủ.
Méo mó có còn hơn không, vang để bàn của Pháp vẫn ngon chán.
“Chịu khó tí đi.”
Lại nói về Lâm Mễ Lạc, sau khi đến bệnh viện, cu cậu đã choáng váng với đám đông ở đây.
Mọi khi cậu đều tự đi mua thuốc hoặc ra khám ở phòng y tế trường mỗi lần bị cảm.
Tuy mẹ đã đặt lịch cho cậu với bác sĩ chuyên khoa, nhưng Lâm Mễ Lạc vẫn phải xếp hàng.
Lâm Mễ Lạc nhìn hàng người ngoằn ngoèo, hỏi lễ tân, “Cho em hỏi nhờ với, em có lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa cũng phải xếp hàng ạ?”
“Có.
Đứng đây này.”
Lâm Mễ Lạc đành phải đứng vào hàng, mất cả tiếng mới lấy được số.
Ban đầu cậu còn hơi ngượng, nhưng lên đến hành lang khoa hậu môn trực tràng, những người chờ đến lượt gọi tên có đủ nam nữ già trẻ, cậu đứng giữa đoàn người như hạt kê giữa bể.
Mấy người rảnh rỗi chán đời ngồi kế cậu bên đang thảo luận về bệnh tình của nhau, nào trĩ nội nào trĩ ngoại nào trĩ hỗn hợp, “Cháu bị trĩ gì?” Người ta hỏi cậu thế.
Lâm Mễ Lạc nhìn người đó, mặt đỏ rần, cháu chẳng bị trĩ gì sất.
Nhưng cậu không thể bảo thế, bệnh của cậu quá ư khó nói.
Người đó thấy cậu xấu hổ, bèn khuyên, “Chắc cháu là sinh viên nhỉ, thời buổi ngày nay giới trẻ ngồi nhiều quá, phải biết quý trọng sức khỏe đấy.”
“… Cháu cảm ơn.”
Thấy một ông cụ bước ra từ cửa, Lâm Mễ Lạc đột nhiên không muốn vào khám một chút nào.
Cậu đứng lên đi tới chỗ y tá gọi số, “Em em em có việc đột xuất, em xin lùi số lại được không ạ?”
“Tên gì?”
“Lâm Mễ Lạc.”
Y tá rút sổ y bạ của cậu ra, “Đến lượt cậu rồi, vào đi.
Dù gì cũng đã đến đây rồi.” Y tá dúi cho cậu quyển y bạ, “Phòng bác sĩ chuyên khoa trước mặt.”
Lâm Mễ Lạc khổ sở lê bước, đẩy cửa vào phòng.
Một bác gái trung niên đeo kính ngó cậu, “Bị bệnh gì?”
“…”
“Đến đây rồi còn ngại à.” Bác gái đó mỉm cười.
Lâm Mễ Lạc nhút nhát nói, “Cháu bị hẹp hậu môn bẩm sinh ạ.”
“Được chẩn đoán từ bao giờ?” Bác gái đứng dậy lấy bao ngón tay cao su mới, “Tụt quần lên giường.”
“…” Cháu không muốn khám có được không?
“Mấy tuổi rồi?”
“Cháu là sinh viên năm ba ạ.”
“Nằm lên đi, đừng căng thẳng, ngày nào bác cũng khám cho nhiều người lắm, đủ mọi loại bệnh, của cháu đã là gì.” Bà bác vỗ vỗ lên cái giường hẹp.
Cuối cùng Lâm Mễ Lạc vẫn không lên giường.
Trịnh Tử Hạo đặt đũa xuống, lấy cái ly trên tay Trịnh Kỳ, “Ông đi nghỉ đê.”
“Anh mượn máy tính của chú tí nhé.”
“Ờ.” Trịnh Tử Hạo dọn bàn ăn.
“Chú thế này là OCD đấy, anh kiến nghị chú đi điều trị đi.”
Trịnh Tử Hạo lườm anh sắc lẻm, “Tôi là tôi ưa sạch sẽ.”
“Lau sạch đến cả dấu vân tay, thế mà chỉ sạch sẽ thôi à?”
Trịnh Tử Hạo mặc xác anh ta, chuyên tâm lau dọn.
Lên tầng, Trịnh Kỳ bước đến chỗ máy tính, bật QQ nhắn tin cho lễ tân phòng khám.
Bác sĩ Trịnh: Người đẹp ơi, chiều anh không về phòng khám đâu.
Em dặn y tá thay thuốc, ai có hẹn trước cứ bảo anh bận họp, nếu không vội thì mai quay lại.
Người đẹp: Ô kê, phiền bác sĩ Trịnh mua đồ tráng miệng ngày mai nha.
Bác sĩ Trịnh: Để xem tâm trạng thế nào đã.
Người đẹp: Bệnh nhân kia vừa ghé qua, em bảo anh đi có hẹn rồi!
Bác sĩ Trịnh: Mai mang tiramisu cho em.
Trịnh Kỳ lướt web một hồi, kèn thông báo nhỏ lại nháy lên.
Tin nhắn cần xác minh: Tư vấn khám chữa bệnh.
Click nhận tin.
Tăm Bông Trắng: Xin chào, đây là số bác sĩ Trịnh đúng không ạ?
Bác sĩ Trịnh: Rõ như ban ngày.
Tăm Bông Trắng: Tôi đọc bài đăng trên mạng, thấy có người từng đến khám ở phòng khám của bác sĩ khen khá tốt.
Bác sĩ Trịnh: Chúng tôi tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân.
Trịnh Kỳ xem lướt profile của người nhắn tin, hai mươi tuổi, còn trẻ lắm.
Quyền riêng tư, Lâm Mễ Lạc đọc đến đấy đã kích động, cậu cực kì cần được bảo đảm riêng tư, hơn nữa cậu xem giới thiệu thấy bác sĩ Trịnh này là nam, ổn hơn bác gái nhiều, ít nhất về mặt giới tính cậu có thể chấp nhận… Éc, với điều kiện anh ta không phải gu mình.
Khổ quá đi mất, khám với phụ nữ thì xấu hổ, khám với đàn ông phải giấu giếm xu hướng tính dục, đúng là nỗi sầu đời của một nhóc gay.
Trịnh Kỳ thấy người ta không nói năng gì thì cũng không tọc mạch, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh còn đó không?
Bác sĩ Trịnh: Còn.
Tăm Bông Trắng: Bệnh của tôi hơi phức tạp một chút.
Bác sĩ Trịnh: Cậu miêu tả thử xem nào.
Tăm Bông Trắng: Mẹ tôi gặp chút vấn đề lúc mang bầu tôi, nên tôi có tật từ lúc mới đẻ.
Bác sĩ Trịnh: Thịt thừa hậu môn à?
Tăm Bông Trắng: Không phải thưa bác sĩ.
Tôi bị hẹp cúc bẩm sinh.
Trịnh Kỳ hơi buồn cười, lại còn cúc nữa, nói cách khác chẳng phải là “mông đít khít rịt” à.
Nhất thời anh thấy hứng thú hẳn.
Bác sĩ Trịnh: Mai cậu tới kiểm tra nhé.
Lâm Mễ Lạc suy nghĩ một lát, hỏi: Có đông người không ạ?
Bác sĩ Trịnh: Chỗ bọn tôi xếp giờ khám so le, bệnh nhân trước cách bệnh nhân sau nửa tiếng.
Tăm Bông Trắng: Cảm ơn bác sĩ Trịnh.
Địa chỉ phòng khám mình ở đâu ạ?
Trịnh Kỳ gửi địa chỉ cho cậu, còn nhắn cả giờ khám.
Tăm Bông Trắng: Cảm ơn bác sĩ O(∩_∩)O~~
Đúng là trẻ con.
Trịnh Kỳ tuy hứng thú với cái sự “hẹp” của cậu, nhưng cái kiểu dùng emoji kia thì anh không khoái.
Bác sĩ Trịnh: Mai gặp nhé.
Gõ chữ xong thì anh đứng dậy ra lan can tầng hai, “Tử Hạo, anh ngủ đây.”
“Ờ.”
Trịnh Tử Hạo dọn dẹp xong đi lên nhà, thấy Trịnh Kỳ đã ngủ trong phòng khách.
Gã quay ra chỗ máy tính, thấy QQ đang bật thì biết anh họ vừa dùng xong, bèn mở giao diện chính để tắt đi cho ông anh.
Bỗng, gã thấy một cái ava nhấp nháy nhấp nháy.
Tên người dùng: Tăm bông trắng
Trịnh Tử Hạo nhất thời có cảm giác “Đi mòn gót sắt không đâu thấy, tự dưng bắt gặp chẳng mất công, cơ hội trời ban, cẩu huyết kinh điển”.
Gã kiểm tra profile, thôi đúng thành phố này rồi.
Không vấn đề gì, đã trùng tên thì cứ hỏi dò thử một câu, dù sao Trịnh Kỳ cũng đang ngủ.
Nếu nhầm người, tí nữa gã xóa hết lịch sử trò chuyện là được, thần không biết quỷ không hay.
Vì thế, gã mở hộp thoại lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...