Edit: Thỏ TK
Lục Tự Minh đã nghĩ tới bao cảnh tượng sau khi Lục Ninh Cảnh biết chân tướng, nhưng xưa nay lại chưa từng nghĩ tới là loại trước mắt này, bọn họ căn bản không hề chuẩn bị.
“Mẹ, ” Lục Ninh Cảnh chậm rãi đi tới trước ghế sa lon, “Con là nghe nhầm phải không?”
Sự tình đến trình độ này, cũng không dối gạt được, mẹ Lục đơn giản nói: “Không, con không nghe lầm.”
Lục Ninh Cảnh thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, cha mẹ cậu vẫn luôn kính trọng yêu thương cư nhiên lại không phải là cha mẹ ruột, mà người chú luôn lạnh lùng thậm chí vô tình kia lại mới là cha ruột của cậu. Thử hỏi từ khi cậu sinh ra đến nay, người đó ngoại trừ năm cậu 3 tuổi cho cậu một “kinh hỷ” lớn như vậy thì có lúc nào ra dáng một người cha đâu.
“Ninh Cảnh, con nghe ta…”
“Được rồi, ” Lục Ninh Cảnh cắt ngang y, mặt không chút thay đổi, “Con vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy.”
Nói xong, trực tiếp vào phòng, “Oành” mà một tiếng đóng cửa lại. Cậu tình nguyện bịt tai trộm chuông, cũng không muốn tiếp nhận sự thật này. Trước đây cậu còn cảm thấy quan hệ cha con giữa Trịnh Hằng và Trịnh Vân Phàm đã đủ đáng thương, hai người họ tuy sống dưới cùng một mái nhà nhưng lại sinh hoạt như hai người xa lạ.
Hiện tại mới phát hiện mình so với người kia càng đáng thương hơn.
Mẹ Lục ở bên ngoài gõ cửa, Lục Ninh Cảnh không đi mở cửa, chỉ nói mình mệt mỏi, muốn ngủ, cậu không muốn nghe cái gì mà ai cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, bởi vù cái kết quả này đã đủ khiến cho cậu buồn nôn.
Trịnh Hằng sáng ngày hôm sau trở về thành phố A, Lục Ninh Cảnh đi đón hắn. Hắn thấy sắc mặt Lục Ninh Cảnh không tốt chút nào, cứ việc cường đánh tinh thần, mà Trịnh Hằng cũng cùng cậu sinh sống trong thời gian không tính là ngắn, nhìn qua một chút là phát hiện ra ngay, đem cậu kéo vào trong xe.
Tài xế Lâm thấy vậy thì tự động đi ra ngoài, để cho hai người họ có không gian riêng tư.
Cửa đóng lại, Trịnh Hằng mới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh cười cười, “Anh về sớm chút đi, ở đây lái xe cũng phải mất 5 tiếng đấy.”
Trịnh Hằng làm sao có thể tin, cậu hiện tại là người hắn quan tâm nhất, mà chuyện của Lục Ninh Hạo bên kia, tình huống cơ bản đã ổn định, chờ sau khi phiên toà kết thúc, Ninh Hạo tất nhiên sẽ được phán trắng án mà được thả, cho nên chắc chắn chuyện này không liên quan đến Lục Ninh Hạo.
Trịnh Hằng đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nếu như không phải cái này, làm cho Lục Ninh Cảnh khó chịu chỉ có hai việc. Thứ nhất là cha mẹ cậu biết chuyện hai người tái hợp, sau đó cùng cậu xích mích, thứ hai xác suất rất nhỏ, nhưng không thể bài trừ, là Lục Ninh Cảnh biết chuyện về ba mẹ thật của cậu.
Trịnh Hằng nghĩ, duỗi tay nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu, “Ninh Cảnh, anh là bạn lữ của em, có chuyện gì không vui, không nên giấu trong lòng?”
Lục Ninh Cảnh rũ mắt xuống, cậu không biết nên nói như thế nào, kỳ thực cậu rất muốn làm như chuyện này chưa từng xảy ra, mà mẹ Lục sáng nay lại cùng cậu nói hai câu, chỉ bảo rằng người kia cũng không dễ dàng, muốn cậu nghĩ thoáng một chút.
“Anh dẫn em đi đây đó?” Trịnh Hằng thấy cậu không chịu nói, cũng không miễn cưỡng.
“Không cần, anh về đi, chuyện công ty bên đó trọng yếu, anh coi như là em đi hóng gió, hai ngày nữa em sẽ trở lại.” Lục Ninh Cảnh nói, muốn mở cửa xuống xe, bị Trịnh Hằng kéo lại.
“Em như này anh cũng không yên tâm trở về.” Lục Ninh Cảnh bây giờ tâm trạng cũng không tốt, hắn làm sao yên tâm, “Công ty lớn như vậy, ít đi anh cũng sẽ không đóng cửa, nhiều lắm là kiếm ít tiền đi một chút, anh hiện tại cũng không thiếu tiền.”
Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng một bộ quyết tâm không đi, biết hắn lo lắng cho mình, ở trước mặt Trịnh Hằng cũng không có gì phải giấu, hơn nữa cậu xác thực muốn có người để giãi bày, liền đem sự tình ngày hôm qua nói cho hắn.
“Cho nên, ý của em, chú em mới là cha ruột của em?” Mặc dù hắn biết còn nhiều hơn thế nhưng Trịnh Hằng vẫn là giả vờ ngây ngốc đến cùng.
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cười nói, “Rất muốn đi uống rượu, làm sao bây giờ?”
“Uống rượu không thể giải quyết việc gì, ” Trịnh Hằng nói, “Chuyện như vậy, nếu em muốn đối mặt, cha mẹ em tự nhiên sẽ tôn trọng em, nếu như em chối bỏ, anh tin rằng cha mẹ em chắc chắn sẽ không bởi vậy mà sinh ra hiềm khích với em, bọn họ vẫn là ba và mẹ em.”
Lục Ninh Cảnh thở dài, cậu ngược lại là muốn bịt tai trộm chuông, chỉ là có chút sự tình, coi như cậu khắc chế chính mình không nghĩ nữa nhưng lại không tự chủ mà nghĩ đến. Tỷ như lý do của chú cậu, tính toán tuổi của cậu với năm mà y từ chức, rất dễ mà suy đoán, y từ chức khi cậu lên ba, cho nên ngay từ ban đầu y đã muốn đưa cậu cho người khác nuôi chứ không phải vì khó khăn gì.
Như vậy Lục Ninh Cảnh không thể không suy tưởng, giả như bây giờ cha mẹ không tiếp nhận mình, y có phải là muốn đem cậu mang đi cho người khác nuôi…
“Lúc trước Trịnh Vân Phàm bất ngờ ra đời, anh có nghĩ tới việc sẽ đưa nó cho người khác nuôi không?” Lục Ninh Cảnh đột nhiên hỏi.
“Tiểu Phàm?”
Trịnh Vân Phàm xác thực cũng là kết quả ngoài ý muốn, lúc trước sau khi Trầm Mộng Linh có Tiểu Phàm, bởi vì thân thể căn bản không có bất kỳ dấu hiệu mang thai, không nôn nghén cũng không muốn ăn chua. Hơn nữa có một chuyện rất đau trứng chính là, cô từ trước kinh nguyệt đã không đều, 3-4 tháng mới ra, uống thuốc cũng không hiệu quả, thêm vào nhà cô lại nghèo, cũng là không để ý, cho nên đứa nhỏ phải đến 7 tháng, bụng lớn lộ rõ mới giật mình, mới nhớ tới đây không phải là mập, cô phản ứng trì độn mới biết được, cô và Trịnh Hằng đêm đó làm… Trúng thưởng rồi.
Hơn nữa thai đã lớn như vậy, đi nạo là việc không thể.
Trịnh Hằng lúc đó xác thực thật bất ngờ khi Trịnh Vân Phàm đẻ ra, nhưng khi đó phản ứng đầu tiên của hắn, con nhất định phải do hắn nuôi, dù sao nhà bọn họ đại nghiệp, loại chuyện có con này căn bản là giấu được, sẽ không xảy ra chuyện.
“Ninh Cảnh, anh có Tiểu Phàm với chuyện chú có em, hoàn toàn là hai việc khác nhau.” Trịnh Hằng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói chuyện với y, dù sao chuyện như vậy, Lục Ninh Cảnh không được làm con rùa đen rút đầu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
“Cứ như vậy nói đi, chuyện như vậy tốt hơn so với bọn em làm tiêu thụ, có lúc vì một cái đơn đặt hàng lớn, nhọc nhằn khổ sở theo hai ba năm, khắp nơi kéo người mạch đáp tuyến, hao tổn vô số nhân lực tài lực, rất nhiều đồng sự bởi vì cái hợp đồng đó mà tăng ca suốt đêm, trên lưng đeo toàn bộ kỳ vọng của công ty, chờ đến khi em lấy được bản hợp đồng đó, năm nay mức tiêu thụ có thể vọt, cuối năm thưởng tiền lì xì dày bao nhiêu, đến lúc mở thầu, bọn em đều nắm chắc phần thắng thì mọi người chỉ vì chuyện riêng của em mà phải từ bỏ, em sẽ thấy thế nào?”
Lục Ninh Cảnh không lên tiếng, cậu biết ý tứ Trịnh Hằng, chú cậu lúc trước xác thực lưng đeo kỳ vọng của người nhà thi đại học, làm quan to, nếu như vẻn vẹn bởi vì cậu – “kết quả bất ngờ” mà từ bỏ con đường đang đi…
“Đạo lý em đều hiểu, ” Lục Ninh Cảnh dựa vào ghế sau, lấy tay bưng trán, liền đảo mắt nhìn Trịnh Hằng, “Thế nhưng không nhịn được để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Hận sao?” Trịnh Hằng chỉ chính là chú cậu.
Lục Ninh Cảnh lắc đầu: “Không phải có câu “Có yêu mới có hận” sao, quan hệ của em với em sau khi An An sinh ra mới hơi tốt lên, trước đây thậm chí ngay cả ngồi cùng một chỗ cũng không có gì để nói, vậy thì lấy gì mà hận.”
Trịnh Hằng vỗ vai cậu, “Em nghĩ thoáng ra là tốt nhất, anh là sợ trong lòng em oán hận chất chứa.”
“Trịnh Hằng.” Lục Ninh Cảnh đột nhiên nhìn về phía Trịnh Hằng, gọi tên hắn.
“Hả?”
“Chúng ta, kết hôn đi.”
“…” Trịnh Hằng sững sờ chốc lát mới xoa xoa mặt của mình, cái ngạc nhiên này đến quá đột nhiên, Trịnh Hằng trái lại rất bình tĩnh, cười cười nói: “Tư duy của em nhảy nhanh quá, anh thực sự theo không kịp.”
“Ha ha, em chỉ là muốn, An An nhỏ như vậy khả ái như vậy, bất kể là trở thành em hoặc là trở thành Trịnh Vân Phàm, đều phải thật hạnh phúc.” Quá khứ đã không có cách nào cứu vãn lại, cậu chỉ hi vọng đời kế tiếp có một gia đình hoàn chỉnh.
Trịnh Hằng ôm lấy hắn, “Chỉ cần em tưởng, anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu phụng bồi, em muốn đi nước nào?”
“Chưa nghĩ ra, ” Lục Ninh Cảnh cười nói, “Trước tiên cần phải giải quyết chuyện ba mẹ em, còn có chuyện của anh trai.”
Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng đi ra ngoài du đãng một ngày không muốn trở về, Trịnh Hằng đơn giản để tài xế Lâm về trước rồi thuê phòng khách sạn, quyết định chờ Lục Ninh Cảnh kết thúc kỳ nghỉ rồi cùng cậu về. Lục Ninh Cảnh gọi điện thoại về nhà, nói là đến nhà bạn, mẹ Lục biết cậu cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, cũng là để cậu đi.
***
Liên quan với vụ án của Lục Ninh Hạo, Lương Gia Uy chỉ tiết lộ cho Trịnh Hằng một chữ, Khâu.
Tại thành phố A, thế lực Khâu gia so với Trịnh gia bọn họ lớn hơn nhiều, cho nên Lương Gia Uy không dám đắc tội Trịnh Hằng đồng thời, lại không dám đắc tội Khâu gia, ngược lại đắc tội song phương lại càng không ổn, liền muốn nói cho Trịnh Hằng một điểm manh mối, hoặc là làm cho bọn họ chính diện giao phong, hoặc là khiến Trịnh Hằng biết khó mà lui, mà gã thì hoàn toàn tách mình ra ngoài.
Trịnh Hằng vừa bắt đầu còn tưởng rằng là người Khâu gia muốn đối phó Lục Ninh Cảnh, sợ cậu sẽ phá huỷ tiền đồ Khâu Tử Hiên, nhưng mà cũng không phải, anh trai hắn cung cấp manh mối một chút phát hiện, chuyện này người khởi xướng, là người thừa kế của Khâu gia,kế Khâu Thừa Chí.
Như vậy cũng dễ chơi.
Khâu gia hắn cũng không sợ, thằng bé còn chưa dứt hơi sữa này, hắn càng không sợ.
Hắn thật muốn xem thằng bé này muốn làm cái gì.
***
Lục Tự Minh ngày hôm sau trở về đến thành phố A, Lục Ninh Cảnh không chịu về nhà, phần lớn nguyên nhân là không muốn đối mặt với y, chuyện này theo Lục Ninh Cảnh hai ngày trước nói Trịnh Hằng nhúng tay, y biết Trịnh Hằng khẳng định có biện pháp, y ở lại đây cũng không có tác dụng gì, vầy đành về thành phố A.
Trở lại thành phố A đã là buổi tối, về đến nhà bật đèn lên, trong nhà một mảnh quạnh quẽ, chút hơi người cũng không có, đột nhiên y rất nhớ đứa con gái đang ở thành phố S. Đó là đứa con gái của y và vợ trước, bởi vì tình cảm giữa hai người bất hoà, thường xuyên cãi nhau nên con bé cũng hay ở bên ngoài nhiều, lão nhân gia bảo vệ hai đứa bé, hơn nữa quan hệ hai chị em nó rất tốt, con gái y lại càng muốn ở lại với ông bà ngoại, cho nên dù y có quyền nuôi nấng con gái nhưng rốt cuộc vẫn là để cho ông bà con bé nuôi, khi rảnh thì đi thăm bọn họ, chi trả đầy đủ phí nuôi nấng, ngược lại là ngầm thừa nhận thỏa thuận chính là, kết hôn là cách, con cái hay là cộng đồng.
Lần này trở về thành phố A, y và con gái đã nói chuyện rất lâu, con bé cuối cùng vẫn là lựa chọn ở cùng em trai bên nhà ngoài, Lục Tự Minh cũng hết cách rồi, vậy đành chiều theo nó.
Cho nên y cả đời này, có 3 người con gái, đều không ở bên người, đến cuối cùng là cô độc cuối đời, thực sự là thất bại.
Lục Tự Minh tâm tình buồn bực nặng nề, ở trong nhà cũng không yên, đi ra ngoài tìm nơi uống rượu, bất quá sau một tiếng thì đã uống đến say mèm, lúc đi ra đã loạng choạng bất ổn, muốn bắt xe thì lại không có ai nguyện ý chở.
Bộ dạng như vậy muốn có bao nhiêu chán chường thì có bấy nhiêu.
“Lên đây đi.” Rốt cục có chiếc xe dừng ở trước mặt của y, cửa kính xe hạ xuống, lại là Khâu Tử Hiên.
Lục Tự Minh say nhưng cũng không hồ đồ, “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi tại sao không thể ở đây?” Khâu Tử Hiên hỏi ngược lại, “Không muốn buổi tối ngủ ngoài đường thì lên xe, nơi này gần đây có nhà trọ nhưng tôi không nghĩ là anh sẽ đến nơi đâu.”
Nói, Khâu Tử Hiên còn khá là ghét bỏ mà liếc mắt nhìn y, Lục Tự Minh thật là biết chọn chỗ, thành phố A nhiều quán bar như vậy không đi, cố tình đến cái chỗ này, nếu không phải Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng đều ở thành phố D, xem y có dám say đến thế này không, thật sự không nghi ngờ gì y sẽ ngủ ngoài đường đêm nay.
Y ở bên này bạn bè có mấy người, bất quá dùng tính cách của y, tình nguyện ngủ ngoài đường cũng sẽ không làm cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này.
Lục Tự Minh liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn là kéo mở cửa xe, ngồi xuống.
“Địa chỉ.” Khâu Tử Hiên nói.
Lục Tự Minh xoa xoa đôi mắt mơ màng, say đến khó chịu, may mà đầu còn thanh tỉnh, báo địa chỉ, Khâu Tử Hiên khởi động xe, lại nói: “Đừng ói ra, tôi cũng không muốn thu phí rửa xe của anh.”
Khâu Tử Hiên đưa Lục Tự Minh về nhà, đến dưới lầu, giúp y kéo mở cửa xe, thấy y vất vả xuống xe, một bộ muốn ngã sấp xuống, Khâu Tử Hiên cười nói: “Anh có thể tự lên đi, số trên thang máy chắc vẫn phân biệt được đi.”
Lục Tự Minh không để ý tới hắn, tự mình đi về phía trước, lại suýt chút nữa vấp ngã ở bậc cầu thàng, Khâu Tử Hiên nhìn dáng vẻ y chật vật, bất đắc dĩ đóng lại cửa xe, tới đỡ y, vào lúc này Lục Tự Minh uống say, hai người thật không có thù oán gì, phảng phất lại như bạn bè bình thường.
Chỉ là có người vẫn yêu đến chết đi sống lại.
Lục Tự Minh vừa về tới nhà, không cố gắng mà lên giường đi ngủ đã lục tung tùng phèo mà tìm rượu uống, Khâu Tử Hiên hận không thể đạp y một cước, “Anh yên tĩnh lại chút đi, tôi phải đi về, anh có uống chết ở đây cũng không ai biết.”
Lục Tự Minh lại đem bình rượu hướng trước mặt hắn, “Cậu có muốn uống hay không?”
Nhá, đây không phải là uống say, là uống choáng váng, hồi trước ở trước mặt hắn còn hùng hổ doạ người, một bộ là nếu nói với hắn hơn một câu sẽ tự làm ô uế bản thân, ngày hôm nay cư nhiên hữu hảo như thế, Khâu Tử Hiên nâng cốc đưa tới, tìm hai cái cốc tráng qua nước sôi, đưa cho Lục Tự Minh một cái.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tự Minh uống một hớp nước, cảm giác mùi vị không đúng: “Rượu đâu?”
“Nếu không muốn chết vì uống rượu trong nhà thì anh uống nhiều một chút, Lục Tự Minh, anh đã 50 rồi, không phải là trẻ con 5 tuổi.”
Lục Tự Minh uống một hớp hết sạch nước, dựa vào ở trên ghế sa lon, còn đem chân gác ở trên bàn trà: “Ninh Cảnh, nó biết rồi.”
“Biết rồi?” Khâu Tử Hiên tay cầm nước run lên.
Lục Tự Minh cười lạnh: “Đừng sợ, nó còn không biết cậu, sẽ không phá huỷ sĩ đồ của cậu.”
Chuyện như vậy, muốn hủy diệt tiền đồ Khâu Tử Hiên còn thật không dễ như vậy, bây giờ gót chân của hắn cũng đứng vững vàng, thế lực Trịnh Hằng cũng không nhỏ, cho nên hắn cũng không sợ hãi người Khâu gia sẽ đối với Lục Ninh Cảnh như thế nào.
“Nó hiện tại thế nào rồi?” Chuyện anh trai còn chưa giải quyết xong, lại tới chuyện này, Lục Ninh Cảnh chắc chắn không dễ chịu chút nào.
“Không biết.” Lục Tự Minh dứt khoát nói, y xác thực không biết.
Khâu Tử Hiên cũng không hi vọng biết thêm gì từ Lục Tự Minh, uống cạn nước trong tay, đứng lên nói: “Tôi đi về trước, rượu ở bên này, anh muốn uống, không ai ngăn cản.”
“Chờ chút.” Lúc Khâu Tử Hiên đi ra tới cửa, Lục Tự Minh đang nhắm mắt đột nhiên nói.
Khâu Tử Hiên dừng bước chân.
“Công danh thực sự quan trọng như vậy?” Dựa vào cảm giác say, Lục Tự Minh hỏi vấn đề y vẫn luôn thắc mắc. Khâu Tử Hiên lúc trước vứt bỏ Lục Ninh Cảnh, nói là vì công danh, kết hôn, cũng là vì công danh, hắn từ trách nhiệm, hiện tại ăn uống đủ đầy, rõ ràng lúc Khâu Tử Hiên ở trường học, đơn giản là một người rất dễ thoả mãn, tại sao cứ phải chấp nhất trình tự như vậy.
Khâu Tử Hiên cười cười, quay người lại nói: “Lục Tự Minh, trước đây tôi đã nói anh là động vật đơn bào, bây giờ nhìn lại, quả nhiên không sai.”
“Cậu có ý gì!” Lục Tự Minh muốn đứng dậy, nhưng bởi vì đầu mê muội mà ngã ngồi trở lại.
“Ý trên mặt chữ.” Khâu Tử Hiên không muốn cùng Lục Tự Minh dây dưa thêm, chuyện năm đó đã qua đã lâu như vậy, hắn cũng không muốn giải thích ngọn nguồn trong đó, hai người bọn họ đã như thế này, cũng không có khả năng quay đầu lại.
Nhưng mà, y không biết từ đâu lên tinh thần, từ trên ghế sa lông đứng xuống, bước nhanh đi tới cửa kéo lại người kia, “Cậu ngày hôm nay nhất định phải đem lời nói rõ ràng ra!”
Khâu Tử Hiên nhắm mắt, sau đó nói: “Tôi trước đêm sinh Tiểu Cảnh, nhận được một phong thư của anh.”
“Thư? Thư gì?” Lục Tự Minh nghi hoặc.
Lúc trước Khâu Tử Hiên muốn sinh, y bỗng nhiên nhận được tin mẹ bị bệnh nặng, chỉ còn cách đem Khâu Tử Hiên uỷ thác lại cho bạn bè chạy trở về. Khi đó bác sĩ đã thông báo tình hình rất nguy kịch, y chỉ có thể chờ nhận xác của bà, cũng không có thời gian đâu đi tiếp Khâu Tử Hiên, không nghĩ lúc đi tìm Khâu Tử Hiên, đối phương chỉ đưa con cho y, nói là đang trong thời kỳ xây dựng sự nghiệp, y còn tưởng rằng Khâu Tử Hiên bởi vì khi sinh không có y ở bên nên giận, nhưng về sau quả thật Khâu Tử Hiên không để ý đến y nữa.
Cho nên sau này khi y biết mẹ mình giả bộ bị bệnh, suýt chút nữa đã gây xích mích trong nhà, mặc dù cha mẹ y vẫn luôn giải thích là bị người khác ép buộc, nhưng lại rất khó để y tiếp nhận chuyện cha mẹ đã lừa dối mình.
Nhưng y cũng không biết đến lá thư kia.
Khâu Tử Hiên nhìn y: “Anh không biết?”
“Tôi khi đó ở nhà, một lòng đều là bệnh tình nguy kịch của mẹ, nơi nào lo lắng viết thư cho cậu.” Khi đó truyền tin chưa phát triển, nhà bọn họ lại nghèo, cùng Khâu Tử Hiên liên lạc cơ bản dựa vào thư tín, nhưng y xác thực không viết thư đó, bên cạnh bệnh viện có buồng điện thoại, Khâu Tử Hiên bên kia cũng có điện thoại, y có việc đều là gọi điện thoại, chỉ là bởi vì tiền điện thoại rất đắt, chữa bệnh cho mẹ lại tốn nhiều, cho nên cách mấy ngày mới gọi một lần.
“Tôi quả nhiên… Ha ha ha.” Khâu Tử Hiên cười ha ha vài tiếng, muốn nói cái gì, mà chung quy không nói ra, chỉ là, “Lục Tự Minh, ở trong lòng tôi, công danh so với bất cứ thứ gì cũng đều quan trọng hơn, đáp án này, anh đã hài lòng chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...