Khang Hi năm thứ bốn mươi bốn,
Tứ phúc tấn đột nhập phủ bát gia, phóng hỏa đốt viện của bát phúc tấn, lửa lớn từ viện bát phúc tấn cháy hun hút, lan ra thiêu đốt phân nửa phủ đệ. Điều tra ra mới biết, tứ phúc tấn điều tra cái chết của con trai, phát hiện là bát phúc tấn ra tay, trong lúc giằng co với bát phúc tấn thì tâm thần bất ổn, châm lửa tự thiêu.
Một năm sau.
Mang theo tâm phúc, Giang Họa đến được vị trí mục tiêu —— bờ sông Gia Lăng, Quảng Nguyên, Tứ Xuyên.
*Sông Gia Lăng dài 1.119 km với diện tích lưu vực khoảng 160.000 km², nguồn cấp nước cho nó là sông Bạch Long Giang (白龙江) và Tây Hán Thủy (西汉水). Từ đầu nguồn, tại Lưỡng Hà Khẩu (两河口) ở huyện Lược Dương (略阳) (Hán Trung, Thiểm Tây) tới Chiêu Hóa (昭化) (Quảng Nguyên, Tứ Xuyên) là thượng nguồn, trong khi đoạn giữa của nó nằm giữa Hợp Xuyên và Chiêu Hóa. Sau đó, sông này đổ vào Dương Tử tại Trùng Khánh.
Sau khi giả chết, đoàn người Giang Họa mang theo ngựa xe vật tư, sớm chuẩn bị tốt thân phận, giả làm người nhà của một tú tài, rời kinh.
Giang Họa muốn rèn luyện các tâm phúc, không đi đường bộ, mang người ra Trực Lệ, Vì không cần đóng cửa làm xe, cũng là rèn luyện mấy cái tâm phúc ý tứ, Giang Họa cũng không có đi thủy lộ, mà là mang theo người ra Trực Lệ sau, lại mơ hồ đi qua Thiểm Tây Cam Túc rồi chậm chạp đi vào Thục.
Hành trình này của đám người đi mất một năm, chuẩn bị có cẩn thận đi nữa thì mấy người cũng rất gian nan. Dọc đường đi, không nói những nơi nhiều phân tranh, không ít lần bọn họ gặp phải sơn phỉ.
Đám sơn phỉ này sống ở khu vực đường đi, những khe núi khuất tầm nhìn, nhân số không lớn, tối đa là mười mấy người họp lại với nhau, ngày thường ẩn nấp, cùng phụ nữ và trẻ em trong nhà khẩn điền cày ruộng làm nông dân, nếu có người đi qua, chỉ cần hiền lành dễ bắt nạt, các nam nhân liền sẽ giơ cày cuốc, cầm nông cụ như một tổ ong lao đến cướp bóc.
Những 'nông dân' này một khi hóa cướp, tuyệt nhiên không lưu lại người sống —— bọn họ đều là nông dân giao không nổi tô thuế, tuyệt không dám để cho người ngoài biết gần đây có người sinh sống.
Ban đầu nhìn thấy bọn cướp gầy gò mặt xanh nanh vàng, Giang Họa còn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng "Lục lâm hảo hán" cho rằng bọn họ là vì chịu đựng không nổi, bị tình thế ép buộc đi làm cướp, nghĩ cho bọn họ mấy đồng, tức mua thái bình, cũng coi như giúp đỡ "Người đáng thương".
*Lục lâm hảo hán 綠林好漢: chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy. Theo truyện xưa thời Vương Mãng, những kẻ nổi dậy chống lại triều đình tụ họp nhau ở núi Lục Lâm.
Lần đó phát thiện tâm, kết quả, chính thủ hạ trương đức vì bảo hộ cô lúc cô không chú ý mà bị cuốc đánh vào đầu.
Xong việc này bọn cướp bị đám Giang Họa toàn diệt, mà đám Giang Họa đều bị thương nặng nhẹ khác nhau. Từ đây cô không còn rối rắm hai chữ thiện nhân.
Từ sau lần đó, thái độ của Giang Họa với thủ hạ và với chính mình cũng nghiêm khắc hơn, yêu cầu mọi người —— bao gồm Lục Vu hoàng diệp —— tiếp tục luyện võ, mỗi ngày chuyên cần huấn luyện bọn họ.
Lúc trước đoàn người có 2 chiếc xe ngựa mang theo đầy đủ vật tư, nhưng lúc sau, Giang Họa lại tinh giản hành lý, vứt bỏ những đồ vật thuộc về hưởng thụ, giảm bớt trọng lượng xe ngựa, lúc sau lại làm tất cả mọi người bao gồm chính mình xuống xe, trừ bỏ hai người thay phiên nhau đánh xe, những người còn lại đều phải đi theo xe ngựa chạy bộ tới.
Bởi vì có vết xe đổ, mọi người cũng minh bạch về sau chỉ sợ về sau không thiếu gặp gỡ cướp đường, vì an toàn của chính mình, không ai oán giận kêu mệt. Hơn nữa vì mang nhiều thực phẩm, cũng thường xuyên bổ sung lương thực trên đường đi, thường thường Giang Họa còn mang theo mấy người vào núi bắt gà bắt thỏ, mọi người được nạp đủ dinh dưỡng, mới bắt đầu chạy thì mệt tay chân rụng rời, nhưng dần dần thể lực tốt lên, trong đội ngũ bất luận nam nữ đều luyện ra một thân cơ bắp —— Giang Họa cũng vậy.
Không chỉ tự Giang Họa có bản lĩnh, Lục Vu mấy đứa đều bắt đầu nhanh nhẹn tay chân hơn, đặc biệt thân là gia phó, mấy tiểu tử đều luyện qua bắn cung, thường thường có thể ở đánh bại non nửa số cướp, nhưng mỗi người cũng không tránh được bị thương nhẹ chỗ này chỗ kia.
Cũng may y thuật của Giang Họa còn đáng tin cậy, kết hợp với kinh nghiệm đời trước, kỹ thuật rất tốt, mới không tái xuất hiện sự cố làm giảm quân số.
Mỗi khi gặp gỡ đánh giáp lá cà, Giang Họa nhờ vào gian lận là linh tuyền, thân thủ tốt nhất, sức lực lớn nhất, liền thường thường làm gương cho binh sĩ. Hơn nữa thân là đầu lĩnh, thời khắc chú ý đến an toàn của những người khác, ngược lại là người bị thương nhiều nhất.
Lần nguy hiểm nhất, cô còn bị đao xẹt qua bả vai, nếu không có mấy tâm phúc cẩn thận xử lý miệng vết thương, Lục Vu vừa trắng mặt vừa cắn răng băng bó, chỉ sợ chẳng kiên trì được.
Lần ấy Giang Họa nằm trên xe ngựa hai tháng, trên người cũng để lại một vết sẹo dài.
Bất quá từ lúc kia, vốn dĩ thường xuyên ngốc ở đằng sau, không phải tình nguyện đánh đánh giết giết, Lục Vu cùng Hoàng Diệp ngày càng chủ động, ra tay còn tàn nhẫn hơn nam nhân.
Tới được địa điểm cuối cùng, nhìn những nam nữ thiếu niên mặt mũi phong sương mà ánh mắt càng thêm kiên nghị, Giang Họa chỉ tiếc nuối thiếu đi một người, trong lòng dâng lên cảm giác hào hùng.
Một năm này, đoàn người bọn họ trưởng thành lên rõ ràng, cô trưởng thành, hoặc là nói thay đổi, cũng thực rõ ràng.
Có trải nghiệm, sinh hoạt càng ngày càng không câu nệ tiểu tiết —— càng quan trọng là, học được tinh thần dũng mãnh không sợ cái chết.
Không sợ chết, không phải là chủ động tìm chết, mà là không vì nguy hiểm mà giẫm chân tại chỗ, đồng thời đối mặt với nguy hiểm, với uy hiếp lên sinh mệnh, cô càng ngày càng bình tĩnh, học được quyết đoán.
Ngoài ra, mỗi ngày lên đường, Giang Họa đều sẽ cố gắng suy ngẫm ký ức đời trước khi còn sống ở hiện tại, vô luận là các loại tin tức, diễn đàn, tạp chí, tiểu thuyết hay là kiến thức từng học tập được, kết hợp với thành quả đời trước mạnh mẽ cổ vũ nghiên cứu khoa học, chỉ cần nhớ được chút nào, cô đều tranh thủ lúc nghỉ ngơi dùng bút ký lục xuống.
Một đường đi tới, nhưng thật ra nhớ được rất nhiều nội dung hữu dụng, ví dụ như những thứ có ích cho đời sống hàng ngày cho đến những thứ có thể góp phần vào xây dựng căn cứ, đều được cô ghi lại, vì sự nghiệp cách mạng quang vinh.
Mà hiện tại, nơi này chính là nơi thành lập căn cứ của Giang Họa.
Tọa lạc giữa một vùng đồi núi, đường đi khúc chiết, thông thường không có người lui tới, phi thường ẩn nấp. Nếu như cần vật tư tình báo, đi chục dặm đường núi là đến một huyện thành nơi có thể trao đổi giao lưu, đi xa hơn nữa có sông Gia Lăng, tuy rằng nơi này chưa có cảng, nhưng Giang Họa đã chọn được địa điểm, chỉ cần cải tạo một chút là có thể đón thuyền nhỏ, thuận lợi cho việc giao thông.
Nếu vận khí không tốt, bị lộ manh mối, bất luận là chạy vào núi hay ngồi thuyền đều có thể nhanh chóng trốn khỏi truy binh
Mà Tứ Xuyên tuy rằng núi nhiều đường hiểm, nhưng khí hậu tương đối hợp lòng người, đồng thời so với vùng cao nguyên Vân Quý nhiều dân tộc thiểu số, nơi này người Hán chiếm đa số, giao lưu cũng không khó khăn. Nơi này cũng chỉ là căn cứ địa ban đầu, quả thực không cần quá phương tiện.
Có lẽ là trên đường gặp cướp nhiều lần, mấy người Giang Họa cũng từ những nhóm nông dân đó học được bản lĩnh tìm nơi trú ẩn.
Bọn họ nhanh chóng tìm được một khe núi, bốn phía có núi bao quanh, có hai đường ra vào, chính là một vùng đất được bảo hộ bởi thiên nhiên, chỉ cần hai người là có thể bảo vệ căn cứ tích thủy bất lậu; đầu ra vào nối liền với hang núi thiên nhiên dọc sườn núi, đường hầm không dài, hai đầu ra vào đều có cỏ cây rậm rạp che giấu, cơ hồ sẽ không bị phát hiện. Càng kỳ diệu chính là, trong khe núi có nước chảy, như vậy vừa không lo lắng mưa to giọt nước, sinh hoạt ngày thường cũng có nước dùng.
Có điều bên trong không lớn, đất đai gồ ghề, không thể khai khẩn đồng ruộng, nơi này không kém vùng ngoại thế đào nguyên cho lắm.
Tìm được một nơi dừng chân, dùng mấy ngày dọn dẹp nó thành một vùng đất trống nhỏ, mấy người Giang Họa liền bắt đầu xây phòng ở.
Vì không có ý định ở lại lâu, mấy người Giang Họa cũng không bỏ nhiều công sức, trực tiếp liền chặt bỏ nhánh cây thân cây, tạo năm gian nhà gỗ đơn sơ.
Trừ bỏ hai gian nhà gỗ dùng làm nơi ngủ nghỉ, dư lại một gian dùng làm nhà xí, đặt ở địa thế thấp nhất, dựa gần suối nước hạ du; một gian làm phòng bếp chung; cuối cùng một gian lớn nhất cũng đơn giản nhất, Giang Họa dự bị dùng làm học đường.
Từ xưa đến nay, tạo phản đơn giản, thành công lại khó.
Chỉ vì phần lớn tạo phản —— cũng gọi là khởi nghĩa nông dân, bắt đầu luôn bằng thủ đoạn: Lôi cuốn lưu dân.
Không chịu nổi sinh hoạt thiên tai nhân họa hạ, luôn có một đám tử người đặt mục tiêu vào nhà giàu hoặc chính phủ. Một khi thành công, giết địa chủ hoặc huyện quan, mở kho lúa, có được cơm ăn, đó là lúc tạo phản bắt đầu.
Nhưng đến khi biết việc mình làm phạm phải tội lớn, đám người ăn no kia sẽ thúc thủ chịu trói sao? Đương nhiên sẽ không. Cho nên vì bảo mệnh, bọn họ liền muốn càng nhiều người.
Người này từ đâu tới đây đâu? Đó là đến từ quê nhà hương thân.
Đừng hiểu lầm, trừ bỏ những người cùng họ cùng quê tự nguyện đi theo, nhiều lưu dân căn bản là bị cuốn theo, cuối cùng bị luận tội liên đới.
Đầu lĩnh tạo phản khai thương, trong tay có lương thực vũ khí, lúc sau tiếp tế các hương thân, nhân số nhanh chóng nhân lên.
Những nơi có khởi nghĩa cũng thường nhiều thiên tai, kho lương chẳng dư thừa mấy, vì thế không dùng được mấy ngày, ăn uống không đủ, lúc này bọn họ sẽ càn quét quanh thôn trấn, cướp bóc nhà giàu quan phủ, đến nhà dân, nên đoạt thì đoạt nên giết thì giết, cướp đủ ăn uống chi phí sinh hoạt cùng nông cụ vũ khí, quá mấy ngày lại đổi mục tiêu đi cướp.
Lần lượt phá phách cướp bóc xuống, người bị hại sống sót lại sẽ có vài người nhập bọn, liền tự nhiên phá phách cướp bóc theo, vì thế bọn họ từ người bị hại cũng thành kẻ thủ ác, bạo phát lệ khí trong lòng, vứt bỏ nhân tính, cũng thuận lý thành chương gia nhập "Nghĩa quân".
Liền như vậy không ngừng phá phách cướp bóc, không ngừng tạo ra lưu dân lại lôi cuốn lưu dân, "Nghĩa quân" càng lúc càng lớn.
Nếu gặp phải quân triều đình lợi hại, sấm rền gió cuốn trấn áp, một nửa người có lẽ lại có thể trở về làm lương dân, nếu triều đình suy nhược lâu ngày, không có năng lực, lưu dân sẽ thổi quét một tỉnh, rồi dần dần làm nhiễu loạn thiên hạ.
Điển hình có Lý Tự Thành —— hắn chính là ở như vậy lần lượt thu thập lưu dân chậm rãi quật khởi, cuối cùng diệt vong Minh triều.
Tóm lại bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần thiên tai nhân họa thường xuyên, muốn tạo phản kỳ thật có khả năng.
Nhưng là muốn tạo phản thành công, lại tuyệt không thể dùng phương thức "Khởi nghĩa nông dân" .
Nhìn chung lịch sử Trung Quốc một triều đại có thể từ khởi nghĩa mà thành, nhưng tuyệt không sẽ vì một nhóm thổ phỉ mà diệt.
Người có thể thành công thay đổi triều đại, bên người không có ai mà không phải là nhân tài vô số, ví như nhất thổ hoàng đế Chu Nguyên Chương, bên người có đông đảo danh thần lương tướng.
Mà Giang Họa muốn ở thái bình thịnh thế khuấy đảo, bên người yêu cầu càng nhiều nhân tài.
Vì bảo mật, vì đội ngũ cách mạng tương lai, Giang Họa tự nhiên có yêu cầu cao.
Cũng may cô hiện tại còn trẻ, có rất nhiều thời gian, cho nên chuẩn bị tự mình bồi dưỡng. Mà học đường, là vì mục đích này mà chuẩn bị.
_____
truyện này sẽ được update 2 tuần 1 chương, muộn nhất là vào chủ nhật, xincamon!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...