Tứ gia chăm chú nhìn Giang Họa, "Phúc tấn, ngươi biết bản thân đang nói cái gì không?"
Giang Họa ngữ khí chắc nịch, "Gia đã nói chân tướng cho thiếp thân, chẳng lẽ không biết được thiếp thân có ý định này? Lý thị to gan như vậy, thiếp đương nhiên muốn thành toàn nàng."
"Gia biết ngươi chịu ủy khuất," tứ gia thở dài, một tay đỡ bả vai Giang Họa, thoáng mềm giọng thương lượng, "Gia sẽ giao Hoằng Quân cho những người khác nuôi dưỡng, Lý thị nàng...... Rốt cuộc không phải nàng làm một mình, nàng cũng không phải chủ mưu......"
Giang Họa nghe vậy, không chịu nhượng bộ, "Phải, nếu không phải Lý thị cho rằng Quách Lạc La thị cõng nồi, bằng lá gan nàng ta, cả đời cũng không dám làm gì Hoằng Huy."
Lời còn chưa dứt, tứ gia gật đầu tán đồng, "Nếu như thế, về sau liền nhốt nàng ta ở trong viện tránh chướng mắt nàng, trừng phạt như vậy là đã đủ rồi."
Giang Họa lại lắc đầu, "Thiếp biết được gia nhớ đến Hoằng Quân," nàng khuyên bảo, "Nhưng sự tình không thể giải quyết như vậy. Lý thị ra tay với con nối dõi là phạm vào tội lớn. Nếu gia vì nàng có nhi tử mà tha cho nàng, tương lai những người khác, tỷ như Đồng thị...... Nếu có nhi tử, khó nói liệu nàng có noi theo Lý thị hay không."
Dừng một chút, thấy tứ gia không nói chuyện, Giang Họa trong lòng hơi có kinh ngạc, ánh mắt lóe lóe, nói tiếp, "Quy củ chính là quy củ."
"Ai phạm vào quy củ, đặc biệt là việc lớn như vậy, nếu chỉ bị giam lỏng, về sau trong phủ còn có quy củ gì nữa? Gia, ngài không nghiêm trị Lý thị, chỉ sợ tương lai sẽ không chỉ có một đứa tình cờ chết bệnh như vậy. Chờ đến gia lớn tuổi, nhi tử lại chỉ còn một đứa... Với người mẹ, còn gì quan trọng hơn tiền đồ như ván đã đóng thuyền của con trai? Chỉ có tử vong, mới đủ kinh sợ."
Nói xong, Giang Họa thẳng thắn nhìn về phía tứ gia, dò hỏi ý tứ.
Tứ gia duỗi tay nhéo giữa mày, trầm mặc thật lâu sau, mới nói "Hiện tại không được...... Ít nhất phải nửa năm."
"Thiếp biết nặng nhẹ." Tứ gia không muốn Lý thị chết ngay lúc này, làm người ngoài đoán ra là ai động tay chân, Giang Họa hiểu điều này, với cô mà nói, chỉ cần Lý thị đền mạng cho Hoằng Huy thì dù sớm hay muộn cũng không phải vấn đề.
Tứ gia cũng gật gật đầu...... Hai người nhất thời không nói chuyện, đơn giản thưởng trà. Giang Họa thong thả mà phiết nước trà, trong lòng cân nhắc tình huống.
Quách Lạc La thị không dễ đối phó, nàng có bát gia che chở, ngày thường không quan hệ thân thiết với Giang Họa, huống hồ hành động của nàng ta bát gia cũng không biết. Giang Họa hiện tại sẽ không thu thập nàng, càng không muốn bại lộ địch ý trước mặt bát gia.
Nhưng Lý thị gần ngay trước mắt, cô là sẽ không bỏ qua.
Tứ gia còn nói cái gì Lý thị không phải chủ mưu, buồn cười!
Nếu không phải nàng ác độc, đổi khăn thành khăn tùy thân cho Hoằng Huy sử dụng, liệu thằng bé có chết tức tưởi như vậy,
Chính là Lý thị phát rồ, không chút do dự mà động thủ!
Chính bởi vì Lý thị, Hoằng Huy bệnh càng lúc càng trầm trọng, càng là bởi vì Lý thị giúp Quách Lạc La thị che giấu dấu vết, thái y không tìm được nguyên nhân gây bệnh, chỉ coi là Hoằng Huy bị cảm......
Nếu có thể biết được nguyên nhân gậy, Hoằng Huy không nhất định sẽ chết.
Không phải chủ mưu? Lý thị mới xác xác thật thật là hung thủ giết người! Động cơ của nàng là muốn diệt sinh cơ của Hoằng Huy. So với Lý thị ác độc, Đồng Tú Ngọc Mary Sue bị ngôn tình thanh xuyên đầu độc còn có vẻ đáng yêu ngây thơ ấy!
Rốt cuộc nàng ta có chút ngốc, nhưng ít nhất nàng còn muốn cứu Hoằng Huy, vẫn là có nhân tính có lương tâm.
Nghĩ đến Đồng Tú Ngọc, Giang Họa thăm dò mở miệng, ngữ khí u oán, "Lại nói tiếp, gia, Đồng thị thì sao? Nàng có ý định đổi thuốc khi Hoằng Huy bệnh nặng, việc này?"
Tứ gia cũng đang suy nghĩ việc này, hai người cũng là vì Đồng thị mà cãi nhau một trận lớn, không nghĩ biết được tiền căn hậu quả, tứ phúc tấn vẫn là bắt lấy Đồng thị không bỏ......
Nhưng việc liên quan đến Đồng thị không đơn giản, nếu hắn nói không rõ, chỉ sợ phúc tấn tương lai còn muốn cắn không bỏ.
Cân nhắc trong, tứ gia trầm ngâm một lát, thong thả ung dung nói, "Đồng thị...... Nàng là xuất phát từ hảo tâm,"
Thấy Giang Họa vẻ mặt kích động muốn nói gì, tứ gia nhanh chóng thủ thế ngăn lại nàng, nói tiếp, "Nàng ấy đầu óc có chút Khụ...... Tóm lại nàng ấy có thứ tốt, lại tựa hồ nhận định ngươi sẽ không chịu dùng thuốc của nàng ấy, mới ngầm muốn thay đổi thuốc cứu Hoằng Huy. Việc này gia đã điều tra rõ, ngươi không cần coi nàng như địch nhân."
Giang Họa hoài nghi, "Nàng thì có cái thuốc gì tốt? Huống chi Hoằng Huy bệnh không tốt, ngay từ đầu uống thuốc đã không đúng bệnh, dù có đổi cũng muộn, nàng cho rằng đổi thuốc thì tốt rồi?"
Ánh mắt nàng nhìn tứ gia như nhìn một kẻ thiểu năng, giống như không tin hắn có thể nghe theo lời biện hộ đầy kẽ hở của Đồng thị. Nhưng lời này của tứ gia có manh mối không nhỏ.
Tứ gia bị Giang Họa nhìn chằm chằm đến khó chịu, lạnh mặt cảnh cáo, "Về phần Đồng thị, gia đã có suy tính. Ngươi chỉ cần biết nàng lúc đó không có ác là được. Nội tình ra sao, phúc tấn đừng hỏi nữa."
Giang Họa nghe xong, sắc mặt vẫn khó coi, há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn xuống, ánh mắt vẫn có chút căm giận, không tình nguyện nói, "Thiếp biết..."
Tứ gia thấy phúc tấn nghe lời, lúc này mới vừa lòng gật đầu, đứng dậy, "Sắc trời không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi."
Giang Họa liền đứng lên đưa hắn đi ra ngoài, trên mặt còn có chút lưu luyến không rời.
Chờ tứ gia rời đi, cô lại lần nữa ngồi xuống, ngón tay gõ trên mặt gỗ vang lên từng tiếng đều đặn, lâm vào trầm tư.
Thế giới trước Giang Họa có cốt truyện, lại còn đến ở thời điểm khá sớm, cho nên căn cứ vào ký ức của Ngụy Thế Thành cùng kinh nghiệm của bản thân mà hành động, kỳ thật phần lớn là đánh cuộc.
Hiện tại, cho dù muốn đánh cược, ký ức của tứ phúc tấn không còn đủ tin cậy, tứ gia có vẻ như không phải đồ ngốc bị đùa trong tay Đồng Tú Ngọc mà thực tế, hắn là đang lợi dụng Đồng Tú Ngọc.
Đồng Tú Ngọc so với cốt truyện còn ngốc hơn nhiều, hết thảy những hành vi như tình thánh của tứ gia, độc sủng, bảo hộ, tất cả đều sáng tỏ.
Là vì Tứ gia biết Đồng Tú Ngọc có 'bàn tay vàng'.
Cho nên dù tứ gia 'ái' Đồng Tú Ngọc, rồi lại luôn là "bảo hộ" không được, để nàng tự mình bị đối mặt với các loại hãm hại từ tứ phúc tấn mà Đồng Tú Ngọc thiên chân vẫn có thể xoay người bắt lấy "cơ hội" đánh trả tứ phúc tấn.
Đồng Tú Ngọc gặp gỡ nhiều khúc chiết, lại nhất nhất hóa hiểm vi di, không phải bởi vì nàng có bàn tay vàng, cũng không phải bởi vì nàng thông minh, càng không phải bởi vì tứ gia hộ giá hộ tống...... Mà là bởi vì hết thảy đều nằm trong kế hoạch của tứ gia.
Tứ phúc tấn như một quân cờ thay tứ gia thử lòng Đồng Tú Ngọc, để hắn hiểu rõ thủ đoạn của Đồng Tú Ngọc, hiểu rõ linh tuyền chỉ có một mình nàng ta có thể sử dụng, hắn liền triệt để biến thành người chồng tận tâm của Đồng Tú Ngọc.
Biểu hiện của tứ gia đương nhiên khiến Đồng Tú Ngọc cực kỳ cảm động, vì tứ gia dâng lên hết thảy, bao gồm linh tuyền...
Hảo thủ đoạn! Hảo quyết đoán!
Nếu không phải hôm nay nói chuyện với nhau, phát hiện tứ gia dễ buông tha mình như vậy, lại phát hiện tứ gia dường như hiểu rõ động cơ của Đồng Tú Ngọc, có lẽ cô sẽ không đoán được ý đồ thực sự của hắn.
Vì bảo vệ Đồng Tú Ngọc cùng vị thuốc gần như là thuốc trường sinh của nàng ta, hắn không chỉ có thể độc sủng nàng cả đời, thậm chí từ bỏ ngôi vị, nhất sinh nhất thế một đôi người. Mặc dù tự nhận mình là người rộng lượng, Giang Họa hiện tại cũng hổ thẹn không bằng.
Nhưng điều này cũng chứng minh, nhất định không thể để tứ gia ngồi lên vị trí kia, cốt truyện nhất định phải bị bẻ lái. Tứ gia sẽ không để cho Giang Họa động vào Đồng Tú Ngọc, ngược lại để Đồng Tú Ngọc đồng ý cung cấp loại thuốc trường sinh kia cho hắn, hắn sẽ để cho nàng ta qua một hồi ngược tâm ngược thân, dần loại bỏ hậu viện.
Giang Họa tuy rằng không trải qua Cửu Long đoạt đích, nhưng ngồi ở ngôi vị hoàng đế nhiều năm, bản lĩnh không nhiều, nhưng bản lĩnh làm chuyện xấu là có.
Đại Thanh bá tánh đang ấm no thái bình, hiển nhiên không có chuyện hưởng ứng một phúc tấn tạo phản, bản thân Giang Họa cảm thấy ý định này không khả thi.
Hiện tại tứ gia không mắc sai lầm, mà trong kinh thành nhiều hiểm họa khó lường, để có thể lật đổ hắn - chỉ có thể cảm tạ chế độ xã hội chủ nghĩa, so với việc tạo phản cần đến thiên thời địa lợi nhân hòa - cách mạng mới là con đường chính xác, nhanh chóng, đơn giản, ít đổ máu nhất, trừ bỏ giai cấp thống trị, nhân dân lên cầm quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Họa: Đều tránh ra, ta muốn bắt đầu trang bức!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...