Chu Nam Quân theo bản năng giật mình: “A?”
Tạ Nghiêu Thần nói, hắn giống Trang Yến Bắc….
…. Giống Trang Yến Bắc?
Sau khi não cậu tải xong câu nói đáng suy ngẫm của Tạ Nghiêu Thần, cậu cảm thấy cả người đều không vui vẻ.
“Cậu đùa thế có vui không?”
Chu Nam Quân cười nhạt nhẽo, cậu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Tạ Nghiêu Thần với hy vọng tìm thấy ý đùa giỡn trên gương mặt ấy, nhưng trong ánh mắt Tạ Nghiêu Thần nhìn chăm chú vào Chu Nam Quân, không có lấy một tia vui đùa.
“…. Hôm nay là cá tháng tư à? Hôm nay có phải cá tháng tư đâu?”
Chu Nam Quân hạ mí mắt, có phần bối rối muốn tránh né ánh mắt của Tạ Nghiêu Thần.
“Đùa kiểu này không hề buồn cười đâu, đừng đùa như vậy.”
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên: “Tôi không đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Chu Nam Quân mím môi: “Đừng đùa!”
Tạ Nghiêu Thần thở dài: “Tôi không đùa, cậu biết không, tôi chưa bao giờ đùa giỡn kiểu này.”
Chu Nam Quân ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiêu Thần, hai mắt đều trợn tròn, người bạn thân chơi với cậu từ nhỏ bây giờ lại nói thích cậu? Điều này so với lời tỏ tình của Trang Yến Bắc còn làm cậu khiếp sợ hơn! Cậu và Tạ Nghiêu Thần đã ở bên cạnh nhau hai mươi năm, cậu rất hiểu Tạ Nghiêu Thần, cho nên cậu biết rõ, lần này Tạ Nghiêu Thần không hề đùa giỡn.
…. Nhưng tại sao Tạ Nghiêu Thần lại thích cậu?
Người kia từ nhỏ đã xuất sắc hơn cậu, có thể nói điển hình cho hình tượng “con nhà người ta”, sao bây giờ lại thích cậu?
Trước tiên chưa nói đến việc cả hai đều là con trai, hai người bọn họ đã đã thân đến độ hầu hết việc trong quá khứ đều trải qua cùng nhau…. Những điều đáng xấu hổ của cậu Tạ Nghiêu Thần đều đã thấy qua, trong mắt Tạ Nghiêu Thần cậu còn có ưu điểm nào đâu, đại khái chỉ có khuôn mặt này đi? Nhưng cho dù cậu có đẹp thế nào thì Tạ Nghiêu Thần cũng đã nhìn hai mươi năm, chẳng lẽ không thấy chán sao?
Chu Nam Quân chỉ cảm thấy Tạ Nghiêu Thần thật hoang đường, quá hoang đường, cậu liền cảm thấy có chút mờ mịt.
Nếu Tạ Nghiêu Thần thực sự thích cậu… Sao cậu không hề nhận ra? Rõ ràng mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh Tạ Nghiêu Thần, thế mà lại không phát hiện. Điều này rốt cuộc là phải khen Tạ Nghiêu Thần giấu rất kĩ hay là chê cậu chuyện nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đây?
Cậu trầm mặc hồi tưởng lại quãng thời gian ở bên cạnh Tạ Nghiêu Thần, cuối cùng mới nhận ra hết thảy manh mối đều rõ mồn một, Tạ Nghiêu Thần đối xử với cậu rất tốt, giống như một người anh trai biết quan tâm săn sóc, nhưng cậu lại luôn thoải mái cho rằng đó là vì tính cách Tạ Nghiêu Thần vốn dịu dàng. Cậu đã quên mất chuyện quan trọng nhất, là Tạ Nghiêu Thần chưa bao giờ đối xử với người khác như vậy.
Sự quan tâm của Tạ Nghiêu Thần, sự săn sóc của Tạ Nghiêu Thần, sự dịu dàng của Tạ Nghiêu Thần, tất cả đều rõ ràng, nhưng cậu lại luôn luôn bỏ qua những dấu hiệu này, đáng lẽ cậu nên sớm nhận ra có gì đó không đúng, lại luôn bị che mắt bởi mác anh em tốt, bạn thân nhất bên ngoài.
Mỗi khi cậu ngờ vực sự dịu dàng của Tạ Nghiêu Thần đối với mình, trong đầu cậu chỉ có duy nhất suy nghĩ —— “Chúng ta là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, là bạn thân, bạn tốt nhất, sao tôi có thể nghi ngờ quan hệ của chúng ta?”
Có lẽ cậu thực sự là một người chuyện nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Chu Nam Quân yên lặng thật lâu, cậu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Nghiêu Thần, tâm tình có chút buồn bực, Tạ Nghiêu Thần thì hay rồi, tùy tiện tỏ tình đã đem tất cả những bối rối lẫn phức tạp ném hết lên người cậu, chính mình lại một thân thoải mái.
Cậu giật giật khóe miêng, muốn dùng lời đùa giỡn để khiến không khí trầm trọng này trở nên thoải mái hơn một chút: “…. Chuyện khi nào thế? Nhìn không ra a, cậu giấu cũng kĩ quá đấy! Một chút tôi cũng nhìn không ra! Nhưng mà a, tôi đẹp trai như vậy, thích tôi cũng là chuyện thường tinh thôi!”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Từ lâu rồi.”
“Lâu rồi?” – Chu Nam Quân lại hoảng sợ, “Lâu là lúc nào? Ngay từ đầu?”
Giọng nói Tạ Nghiêu Thần vô cùng bình tĩnh: “Từ lúc mới quen.”
Chu Nam Quân liền chửi thề trong lòng một tiếng: “Từ lúc mới quen? Đúng thật là rất lâu rồi đó!”
Thì ra từ lúc bắt đầu, Tạ Nghiêu Thần đã dùng ánh mắt khác nhìn cậu?
“…. Hóa ra cậu trưởng thành sớm như vậy, từ lúc nhỏ tí mà đã có mối tình đầu.”
Lúc nhỏ cậu còn đang không kiềm chế được ham mê chơi game của mình đó! Tuy rằng bây giờ cũng không khác gì cho lắm.
Tạ Nghiêu Thần trầm mặc một chút, cười cười: “…. Cậu có cảm thấy ghê tởm không?”
Chu Nam Quân hơi khựng lại, đang muốn nói gì đó lại bị Tạ Nghiêu Thần tranh trước: “Bị người bạn tốt nhiều năm tỏ tình, hẳn là cậu cảm thấy rất ghê tởm phải không? Cảm giác bị tôi phản bội.”
Chu Nam Quân im lặng, đối với tình cảm của Tạ Nghiêu Thần cậu không hề cảm thấy ghê tởm, nhưng đúng thật có cảm giác bị phản bội, câu nói kia trúng tâm rồi.
—— “ Tôi coi cậu là anh em, cậu lại muốn đè tôi?”
Nhìn vẻ mặt của Chu Nam Quân, Tạ Nghiêu Thần cười cười, cố gắng nói: “Tôi vẫn luôn coi cậu là em trai, lần đầu tiên phát hiện có tình cảm với cậu, tôi đã cảm thấy bản thân rất ghê tởm…. Nhưng tôi không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, tôi đã thử tìm người khác rồi.”
“Tôi biết cậu coi tôi là anh trai, bạn bè, anh em tốt, tôi vốn muốn giấu chuyện này cả đời, mãi mãi không nói cho cậu biết, tôi đã từng nghĩ rằng tìm người khác sẽ khiến cho tình cảm bấy lâu nay của tôi tan thành mây khói.”
“…. Nhưng tôi không cam tâm.”
Tạ Nghiêu Thần không nói tiếp, nhưng Chu Nam Quân lại hiểu được.
Chẳng trách Tạ Nghiêu Thần muốn đánh cược với cậu, chẳng trách Tạ Nghiêu Thần lôi kéo cậu đi đóng phim đam mỹ.
“Tôi vốn nghĩ muốn đả thông tư tưởng của cậu.” – Tạ Nghiêu Thần cười khổ một chút, “Nếu chúng ta diễn một đôi đồng tính, nói không chừng sẽ có cơ hội phim giả tình thật…. Tôi biết suy nghĩ của mình quá ngu ngốc, dù không thành công thì ít nhất tôi cũng đã cố gắng, ít nhất thì chúng ta cũng có khoảng thời gian trải qua chuyện tình cảm, ngay cả khi đó chỉ là diễn. Không ngờ lại có người phá đám.”
“Tôi thường xuyên nghĩ, nếu lúc đó cậu ta không xuất hiện thì tốt rồi.”
Bởi vì có Trang Yến Bắc xuất hiện.
Nhắc tới Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân liền mất tự nhiên.
“Chu dù không có cậu ấy, tôi sẽ vẫn từ chối cậu a.” – Chu Nam Quân cười gượng, “Tôi là trai thẳng, điều này sẽ không thay đổi…. Cho dù tôi và cậu có diễn người yêu của nhau, tôi cũng sẽ không rung động, bởi vì chúng ta là bạn, là bạn, không có quan hệ nào khác.”
Tạ Nghiêu Thần đánh giá nét mặt của Chu Nam Quân, nói một lời vô cùng sắc bén: “Cậu ta thì khác, cậu ta đặc biệt.”
“Sao cậu ta lại khác?” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Cậu ta cũng là con trai, chỉ cần một ngày cậu ta là con trai, vĩnh viễn tôi sẽ không có khả năng thích cậu ta.”
Tạ Nghiêu Thần vẫn lặp lại câu nói kia: “Không, cậu ta không giống.”
Chu Nam Quân cười khan: “Có cái gì không giống?”
Tạ Nghiêu Thần: “Cậu rung động.”
Chu Nam Quân mím môi: “Tôi không hề.”
Tạ Nghiêu Thần vẫn thản nhiên: “Chuyện của cậu, chính cậu phải rõ ràng nhất, tự lừa mình dối người không có tác dụng đâu.”
Chu Nam Quân á khẩu, sau một lúc, cậu mới trợn mắt nhìn Tạ Nghiêu Thần: “Cậu muốn nói gì? Giúp cậu ta sao? Nếu như tôi thật sự thích cậu ta thì làm sao bây giờ?”
Tạ Nghiêu Thần lắc đầu cười: “Tôi không giúp cậu ta, tôi đang giúp chính mình.”
Hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thì ra cậu với cái vỏ trai giống nhau, mãi mới xuất hiện một khe hở, tuy người mở khe hở này không phải tôi, nhưng nếu tôi có thể, đến cuối cùng người lấy được viên ngọc trai không chừng sẽ là tôi.”
Chu Nam Quân hừ một tiếng: “Vậy cậu mau hết hi vọng đi, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, có chuyện gì thì đã sớm xảy ra.”
…. Trái tim của cậu đã bị Trang Yến Bắc mở ra?
Tạ Nghiêu Thần yên lặng nhìn ánh mắt của Chu Nam Quân: “Không thử một lần sao mà biết được?”
“Thử cái đầu cậu.” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Nếu cậu quên đi toàn bộ chuyện vừa rồi, tôi cũng sẽ coi như hôm nay không xảy ra chuyện gì…. Nói vậy nghĩa là chúng ta còn có thể trở lại làm bạn tốt.”
“Nhưng tôi không muốn làm bạn của cậu.” – Tạ Nghiêu Thần bình tĩnh nói.
Chu Nam Quân bỗng yên lặng, Tạ Nghiêu Thần nói tiếp: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, tôi không muốn chịu đựng thêm nữa.”
Tạ Nghiêu Thần bình tĩnh nhìn Chu Nam Quân, chờ câu trả lời từ cậu.
Hắn kiềm nén đã lâu, thật sự không muốn chịu đựng thêm nữa.
Chu Nam Quân hạ mi mắt, lại một lần nữa né tránh ánh mắt Tạ Nghiêu Thần.
Tạ Nghiêu Thần im lặng chờ đợi thật lâu, rốt cuộc cũng nhận được đáp án từ sự yên tĩnh ấy.
“…. Tôi hiểu rồi.”
Chu Nam Quân không nói gì từ nãy, cuối cùng cũng mở miệng: “Rất xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?” – Tạ Nghiêu Thần cười cười, “Người không nên có suy nghĩ này trong đầu là tôi.”
Chu Nam Quân thấy vẻ tươi cười thản nhiên của Tạ Nghiêu Thần, bỗng nhiên lòng thấy có chút hoảng, cảm giác giống như sắp mất đi người bạn tốt nhất này mãi mãi: “Cậu không cần giải thích với tôi đâu, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra….”
“Nhưng tôi không thể.” – Tạ Nghiêu Thần bình tĩnh cắt ngang lời nói của Chu Nam Quân, hắn dừng một chút, nói thêm: “Cuối tuần này tôi sẽ dọn ra khỏi ký túc xá.”
“Dọn ra ngoài? Dọn đi đâu?” – Chu Nam Quân mím môi, “Chẳng lẽ ngay cả bạn chúng ta cũng không thể làm, chỉ có thể làm người xa lạ sao?”
Tạ Nghiêu thần im lặng nhìn Chu Nam Quân, không nói chuyện.
“Nếu nhất định có người phải dọn ra ngoài.” – Chu Nam Quân thở dài một hơi, “Tôi sẽ dọn đi.”
Tạ Nghiêu Thần lắc đầu: “Tôi đã có dự định dọn ra ngoài rồi, thuê một căn phòng rồi tập chung cho việc thi thạc sĩ, sống một mình sẽ càng thanh tĩnh hơn.”
“Thi thạc sĩ?” – Chu Nam Quân sửng sốt, “Chúng ta mới năm hai đại học không phải sao? Học kỳ sau mới lên năm ba!”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Tôi dự định sẽ thi thạc sĩ chuyên môn, đã chuẩn bị từ sớm rồi, như vậy sẽ tốt hơn.”
“Khóa thạc sĩ chuyên môn?” – Chu Nam Quân có chút muốn cười: “ Cậu không muốn gặp tôi còn chưa tính, có cần thiết phải làm như vậy không? Bởi vì tôi chọn chuyên ngành sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” – Tạ Nghiêu Thần nói, “Tôi chỉ cảm thấy chuyên ngành này không thích hợp với tôi thôi, thi lên thạc sinh vẫn là lựa chọn thích hợp nhất.”
Chu Nam Quân không tin: “Cậu đã học chuyên ngành hai năm, bây giờ mới phát hiện học chuyên ngành không thích hợp với cậu? Vậy lúc trước vì sao cậu lại chọn chuyên ngành này?”
Hỏi đến đây cậu liền dừng lại, cậu bỗng nhớ đến lúc cậu đăng kí thi đại học đã chọn ngành này, sao đó Tạ Nghiêu Thần mới chọn giống cậu, mà cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghe Tạ Nghiêu Thần nói qua rằng hắn thích ngành thiết kế….
Cho nên nói cách khác, có lẽ lúc đầu Tạ Nghiêu Thần vì cậu nên mới chọn ngành này.
Tạ Nghiêu Thần nhìn sắc mặt Chu Nam Quân, hình như đã biết cậu đang suy nghĩ điều gì, hắn yếu ớt phủ nhận: “Không phải vì cậu, trước đây tôi rất thích ngành này, nhưng thích và phù hợp là hai chuyện khác nhau…. Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là người sẽ lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn sao?”
Chu Nam Quan ngơ nác nhìn Tạ Nghiêu Thần, cậu biết Tạ Nghiêu Thần thật sự không phải là người dễ bị xúc động đánh mất lý trí, Tạ Nghiêu Thần từ trung học có lẽ thực sự đã dự định như vậy a…. Nhưng vì nguyên nhân như vậy, cậu mới càng thêm khổ sở.
Không biết vì sao, cậu chợt nghĩ đến Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc là một minh tinh thuộc về ánh ánh sân khấu, nếu cùng một người con trai bên nhau, tuyệt đối là lấy tiền đồ ra vui đùa, chắc chắn tương lai sẽ bị hủy hoại.
Người như Trang Yến Bắc, nhất định sẽ tỏa sáng trước màn hình TV, nhận lấy hàng nghìn hàng vạn sự say mê của người hâm mộ.
Cho nên cậu nhất định không thể…. Dao động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...