Phương Pháp Chăn Nuôi Phượng Hoàng

Quyển sách thần tiên tặng cho Trọng Cát tên là “Bí quyết nuôi phượng”.

Phần thứ nhất của “Bí quyết nuôi phượng” gọi là “Phần tắm rửa”, trang đầu tiên điều thứ nhất có viết: “Phượng hoàng ưa sạch, cần tắm rửa sạch sẽ hằng ngày.”

Trọng Cát nhìn thấy điều này, trong lòng tự trách không thôi, mấy ngày nay nó xem phượng hoàng như gà rừng mà nuôi dưỡng, chưa tắm rửa cho nó qua một lần nào, hơn nữa hằng ngày kéo nó ra ngoài phơi nắng, đem nó lôi đi lôi lại dưới đất, không biết đã dính hết bao nhiêu là bụi bặm.

Nó lập tức quyết định đưa phượng hoàng đến con suối nhỏ gần đây để tắm rửa.

Nhưng phượng hoàng quá lớn, hình dạng hồ ly lúc này của Trọng Cát còn chưa to bằng một cái cánh của nó, biến thành hình người cũng không đủ sức để ôm nó dậy, Trọng Cát thử cõng phượng hoàng lên, hoặc là khiêng nó trên vai, đều thất bại hết. Lúc lần thứ ba rớt xuống khỏi vai Trọng Cát, cuối cùng thì phượng hoàng cũng mở mắt ra nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Đây là câu nói đầu tiên nó nói với Trọng Cát trong bao nhiêu ngày nay, Trọng Cát vui mừng, kích động lắm, một lúc sau mới ấp a ấp úng mà nói: “Ta...ta muốn đưa ngươi đi tắm rửa. Đến chỗ con suối nhỏ bên ngoài động.”

Phượng hoàng nhàn nhạt phun ra sáu chữ: “Không cần nữa, phiền phức lắm.” Nói xong, nhắm mắt lại tiếp. Nó vẫn rất lạnh nhạt, Trọng Cát rất đau lòng, cúi đầu chốc lát, đột nhiên nghĩ ra được một cách.

Nó trải một cái nệm cỏ mới toanh ra, kéo phượng hoàng lên nệm cỏ, buộc sợi dây thừng bên một đầu của nệm, quàng lên vai, hì hà hì hục mà kéo luôn phượng hoàng lẫn tấm nệm đến bên bờ suối.

Nước suối rất trong và sạch, được mặt trời chiếu trở nên âm ấm, Trọng Cát đặt phượng hoàng vào trong nước, tỉ tỉ mỉ mỉ giúp nó tắm rửa sạch sẽ. Phượng hoàng ướt nhèm nhẹp được nó vớt lên, đặt về trên nệm cỏ, Trọng Cát lại biến trở lại thành hồ ly, nhảy lên người phượng hoàng, dùng đuôi lau hết mấy giọt nước trên người nó, sau đó lại biến thành hình người, vắt cái đuôi ướt sũng của mình, nhặt một phiến lá cây lớn, đứng quạt bên cạnh phượng hoàng, để lông vũ của nó mau khô hơn.

Cậu vừa đứng bên quạt cho phượng hoàng, vừa giở “Bí quyết nuôi phượng” ra.

Trang đầu tiên điều thứ hai có viết: “Tắm rửa xong, lông vũ cần dùng lược ngọc để chải.”

Tắm xong, thì ra còn phải chải lông cho phượng hoàng, nhưng Trọng Cát không có lược, càng khỏi nói đến lược bằng ngọc. Cậu ngồi xổm suy nghĩ một lát, rồi ‘bụp’ một cái biến trở về thành hồ ly, nhảy đến bên cạnh phượng hoàng, giơ chân phải phía trước lên, cào nhẹ từng chút từng chút trên người phượng hoàng: “Ta, ta không có lược để chải lông giúp ngươi, ta dùng móng vuốt giúp ngươi chải vậy.”


Phượng hoàng quay đầu lại, nhìn nhìn nó, thở dài: “Haizz, cái con hồ ly nhà ngươi…đa tạ.”

Trọng Cát nghe thấy câu này, dường như không dám tin vào tai mình nữa. Đa tạ, phượng hoàng thế mà lại nói cám ơn nó, nó cực kì vui mừng, cả nửa ngày trời mới ấp a ấp úng mà nói: “Không…không có gì.” Càng thêm ra sức dùng móng chải chuốt lông vũ cho phượng hoàng.

Lông vũ của phượng hoàng đã dần dần khô, sờ lên thấy mượt mà, ánh nắng mặt trời chói lọi khiến Trọng Cát thấy hoa hết cả mắt, móng Trọng Cát đã mỏi nhừ, nhưng vẫn từng chút từng chút mà chải.

Phần thứ hai “Bí quyết nuôi phượng”, “Phần sinh hoạt hằng ngày”, điều thứ nhất: “Phượng hoàng, không phải là cây ngô đồng thì không thèm nằm.”

Trọng Cát lại kinh ngạc lần nữa kèm theo sự áy náy vô cùng. Thì ra phượng hoàng phải ngủ trên cành cây ngô đồng, thế mà mình vẫn luôn để phượng hoàng ngủ trên nệm cỏ. Chẳng trách phượng hoàng luôn không có tinh thần, hình như vết thương mãi vẫn chưa khỏi.

Trọng Cát chạy vào trong rừng cây, tìm kiếm cây ngô đồng, nhặt nhặn từng nhánh cây phiến lá rơi dưới đất mà ngoặm về trong sơn động. Mỗi lần nó ngoặm một hai nhánh cây hoặc là một hai phiến lá, chạy đi chạy về, chạy đến khi không biết là lần thứ mấy, phượng hoàng lại mở mắt ra, nhìn nó, nói: “Ngươi đang làm gì?”

Trọng Cát vội bỏ nhánh cây đang cắn trong miệng xuống: “Ta đang nhặt cành cây ngô đồng.”

Phượng hoàng nhàn nhạt nói: “Ồ, không phải ngươi có thể biến thành hình người à, như thế có thể cầm được rất nhiều trong một lần, tại sao phải chạy mấy chuyến như thế?”

Trọng Cát bừng tỉnh: “ Phải ha!” lập tức biến thành hình người, ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Ta làm hồ ly quen rồi, cứ quên rằng dùng hình người có thể cầm được rất nhiều đồ.” Xoay người chạy tóe khói ra khỏi động.

Gom đủ một đống lớn nhánh cây, Trọng Cát dùng cành cây ngô đồng làm thành một cái nệm hình tròn, lấy lá ngô đồng phủ từng lớp từng lớp bên trên, rồi đến bên phượng hoàng, chuẩn bị kéo nó lên nệm: “Xin lỗi, ta không biết rằng ngươi nhất định phải ngủ trên cành cây ngô đồng, để ngươi ngủ trên nệm cỏ lâu như vậy, ta đã làm cho ngươi cái nệm bằng nhánh cây này, nếu ngươi cảm thấy không mềm mại, ta sẽ đi tìm thêm lá cây.”

Phượng hoàng dường như lại thở dài một hơi nói: “Chẳng lẽ hôm nay ngươi chạy đi chạy về, là vì để làm cái này sao?”


Trọng Cát gật gật đầu.

Phượng hoàng nhìn tấm nệm dùng cành cây và lá cây để trải thành kia, lát sau, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi tên gì?”

Trọng Cát mừng rơn. Phượng hoàng thế mà lại đang hỏi ta tên gì, “Bí quyết nuôi phượng” thật có ích, không hổ là sách tiên mà thần tiên tặng.

Trọng Cát túm chặt lông trên chiếc đuôi của mình, nói: “Ta tên Trọng Cát.”

Phượng hoàng tựa như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Trọng Cát cẩn thận hỏi: “Chắc ngươi cũng có tên chứ nhỉ, có thể nói cho ta biết không?”

Phượng hoàng không trả lời. Trọng Cát thất vọng cúi đầu, không hỏi nữa.

Bỗng nhiên phượng hoàng mở miệng: “Phượng Tiêu, ngươi nhớ kĩ, ta tên là Phượng Tiêu.”

Phần thứ ba của “Bí quyết nuôi phượng”, “Phần ăn uống”, điều thứ nhất: “Phượng hoàng, không phải quả trúc thì không ăn; uống nước Thanh Tuyền, lúc này phải lấy đồ dùng bằng ngọc bích để đựng.”

Quả trúc? Là quả của cây trúc à? Trọng Cát dùng móng vuốt gãi gãi đầu, trước giờ nó chưa từng thấy cây trúc kết trái, quả trúc, quả trúc…quả dại hạt giống các loại đích thực là cái gì phượng hoàng cũng chưa từng ăn, nếu nó cứ tiếp tục như thế nhất định là sẽ càng ngày càng gầy.


Trọng Cát cầm ống trúc thật lớn chạy đến Thanh Tuyền ở bên khe núi, đựng đầy ống, lại thở hồng hộc mà chạy về động huyệt, đặt trước mặt Phượng Tiêu: “Đây không phải nước khe suối cũng không phải nước sông càng không phải nước hồ, là nước ta lấy từ trong dòng suối, ngươi uống đi, nhưng ta không có đồ làm bằng ngọc, chỉ có ống trúc. Ngươi dùng tạm trước đã.”

Phượng Tiêu híp mắt nhìn nó: “Tiểu hồ ly, sao ngươi lại tận tâm với ta như vậy, có phải muốn nhận được sự báo đáp gì từ chỗ ta hay không? Nếu ngươi có nguyện vọng gì, đợi sau khi thương thế của ta lành lại, có thể thỏa mãn ngươi.”

Trọng Cát ngồi xổm xuống bên cạnh Phượng Tiêu, lại gãi gãi đầu nói: “Ta không có nguyện vọng, ngươi chịu để ta nuôi, chính là báo đáp ta rồi, ta từng nói là sẽ đối xử tốt với ngươi, cho nên ta nói được làm được. Các trưởng lão đều nói ta là con hồ ly vô dụng, tu tiên chậm chạp, cũng chẳng chăm chỉ, cái gì cũng làm không tốt. Ta muốn chí ít thì trong lúc nuôi ngươi cũng phải làm cho tốt một chút.”

Phượng Tiêu híp hai mắt lại, không nói thêm lời nào.

Trọng Cát đột nhiên vứt lại một câu: “Ngươi đợi chút.” Rồi đứng dậy chạy ra khỏi động.

Lần này Trọng Cát chạy ra ngoài, rất lâu cũng chưa thấy trở về, Phượng Tiêu ở trong động ngủ hết một ngày một đêm, đến tối ngày thứ ba, lúc Phượng Tiêu bắt đầu suy nghĩ tiểu hồ ly này ở bên ngoài có phải là đã gặp đại yêu quái khác, bị bắt đi làm điểm tâm rồi hay không, thì một cục bùn đất tròn vo từ ngoài động đi vào.

Phượng Tiêu kinh ngạc một chút, ngắm nghía cục bùn kia, đang nghĩ xem nó là thứ gì, cục bùn kia đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Xin lỗi…”

Phượng Tiêu nghe ra được giọng nói của Trọng Cát, lại kinh ngạc một lúc. Lông của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly tầm thương, là màu đen huyền, từ đỉnh đầu đến đuôi có một đường màu trắng, nhưng giờ đây lớp lông của Trọng Cát toàn là bùn đất, y như cục bùn vậy, chỉ còn sót lại hai con mắt đang chớp chớp. Phượng Tiêu không nhịn được hỏi han: “Tiểu hồ ly, sao ngươi trở nên như vậy…”

Trọng Cát đứng cúi đầu ở góc tường: “Xin lỗi, ta đã tìm hết hai ngọn núi ở trước sau, cũng không tìm thấy quả trên cây trúc.”

Phượng Tiêu chăm chú nhìn nó, lát sau chậm rãi hỏi: “Ta, đâu phải chỉ ăn quả trúc.” Phượng Tiêu nhìn Trọng Cát đang trợn to hai con mắt đen láy, nói tiếp: “Hoa quả tươi thì vốn ta cũng có thể ăn được một chút, nhưng mấy ngày này, ta đang nằm yên trị thương, không thể ăn vào, hoa quả tươi mà ngươi hái ta đều không ăn, vốn không phải là chê chúng nó không ngon.”

Hở? Vậy à, Trọng Cát cười ngây ngô, hóa ra sách mà thần tiên tặng cũng có chỗ viết sai, thật ra quả gì phượng hoàng cũng xơi. Nó cao hứng gặm mấy quả táo, rồi lại uống hai ngụm nước lấp đầy bụng, sau đó nói: “Đã hai ngày nay không đưa ngươi đi tắm rửa, chắc ngươi rất khó chịu nhỉ? Xin lỗi, ta sẽ…”

Nó vừa nói, vừa chuẩn bị biến thành hình người, lời còn chưa nói xong, Phượng Tiêu vẫn luôn nằm im trên nệm đột nhiên đứng dậy, rũ rũ lông vũ, Trọng Cát mừng rỡ nói: “Ngươi, ngươi có thể đứng dậy được rồi?”

Phượng Tiêu đột nhiên dùng mỏ nhẹ nhàng quắp lấy lớp lông sau gáy nó. Thân thể của Trọng Cát vọt lên không trung, rời khỏi mặt đất, nó kinh ngạc giãy dụa một chút, Phượng Tiêu quắp lấy nó, chầm chậm ưu nhã mà bước ra động, vỗ cánh bay lên.


Trọng Cát bay lên giữa không trung, nhìn mặt đất càng ngày càng xa, ngây ngốc nói: “Thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao?”

Thương thế của Phượng Tiêu vốn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể bay được ở độ cao không hơn gì so với cái cây, mấy ánh sáng lành lượn lờ quanh đôi cánh mà Phượng Tiêu giương ra, bay lượn một chốc, nhẹ nhàng đáp xuống con suối nhỏ bên cạnh động huyệt, mà vừa mở miệng ra, Trọng Cát liền rơi tõm xuống nước.

Trọng Cát ở trong nước quẫy đạp hai cái, đứng dậy, rũ lớp lông, Phượng Tiêu đậu bên bờ, nửa nằm, thản nhiên nhìn nó, Trọng Cát hiểu ra, người mình quá bẩn, Phượng Tiêu ghét bỏ nó.

Nó lập tức nhào vào trong nước, ngay đến cái mũi cũng chôn luôn dưới nước, ra sức rửa sạch lớp lông.

Ánh hoàng hôn vàng lấp lánh chiếu lên mặt hồ lăn tăn, Trọng Cát ngồi xổm dưới cây, dùng móng phải phía trước chải lông giúp cho Phượng Tiêu, lông vũ của Phượng Tiêu dưới ánh tịch dương nhìn càng đẹp hơn, tựa như mùa hạ trong khe núi vậy, sương mù dưới khúc xạ của ánh mặt trời trở thành cầu vồng. Phượng Tiêu híp mắt, dường như cũng đang hưởng thụ, có thể dùng móng để chải lông vũ cho Phượng Tiêu như vậy, Trọng Cát cảm thấy rất hạnh phúc.

“Phượng Tiêu Phượng Tiêu, chắc thương thế của ngươi cũng sắp khỏi rồi nhỉ, đợi sau khỉ lành, có phải ngươi có thể ăn được hoa quả tươi rồi đúng không.”

Phương Tiêu khép hờ hai mắt, ừ một tiếng.

Trọng Cát nói: “Thế thì mỗi ngày ta đều hái đủ mọi loại quả tươi cho ngươi ăn.”

Phượng Tiêu lại ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Tiểu hồ ly, đợi sau khi ta khỏi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần không quá đáng, ngươi có nguyện vọng gì, đều có thể mở miệng với ta.”

Trọng Cát lắc đầu: “Ta không có nguyện vọng gì hết á, giống như bây giờ là tốt rồi.”

Giống như bây giờ là tốt rồi, ở cùng với Phượng Tiêu, ăn no ngủ ngon, thì nó đã mãn nguyện lắm luôn rồi.

Trọng Cát tiếp tục dùng móng vuốt nhẹ nhàng chải lông cho Phượng Tiêu, vừng hồng của ráng chiều dung hòa với ánh sáng lành nhàn nhạt trên cánh phượng.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui