Từ sau giây phút đó, Đại sơn kê không nói với Trọng Cát thêm một câu nào nữa. Trọng Cát hỏi nó có họ tên hay không, rốt cuộc có phải là từ trên trời xuống hay không, vân vân…, nó chẳng đáp lấy câu nào, chỉ thỉnh thoảng lạnh lùng mà nhìn Trọng Cát mấy cái, sau đó lập tức dời tầm mắt, hoặc là nhắm mắt lại. Trọng Cát đành phải gọi nó là Sơn Kê luôn.
Trọng Cát vẫn luôn cảm thấy làm một con hồ ly tốt thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa là sẽ nuôi con gà rừng này cho thật tốt, thì nhất định phải tận tâm đối đãi nó. Nó không biết Sơn Kê thích ăn gì, hỏi han Sơn Kê, Sơn Kê cũng chẳng trả lời. Nó liền tha về đủ mọi loại cỏ dại, tìm về đủ mọi loại quả dại và hạt giống dặt trước mặt Sơn Kê, lúc mới đầu Sơn Kê còn lạnh lùng nhìn mấy cái, sau đó chẳng buồn liếc nữa, một miếng cũng chẳng thèm ăn, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước đặt trước mặt.
Trọng Cát cảm thấy thịt trên người Sơn Kê ít đi từng ngày, đau lòng không thôi. Sơn Kê không chịu ăn, cũng chẳng thèm nhúc nhích, Trọng Cát sợ nó ở trong động sẽ buồn chán, đành phải mỗi ngày biến thành hình người lôi kéo cái cánh của Sơn Kê, hì hà hì hục mà kéo nó ra ngoài động, để nó sưởi nắng, đến tối, lại hì hà hì hục mà tha nó về trong sơn động.
Cứ thế mà qua hết mười ngày, Sơn Kê vẫn không ăn, không nói chuyện, ngay đến việc nhìn Trọng Cát thôi cũng chẳng buồn nhìn.
Chủ nhân lúc trước của Sơn Kê, nhất định là thần tiên, cho nên nó cảm thấy việc trở thành gà của con hồ ly như ta, làm mất thân phận của nó chăng. Trọng Cát suy đoán như vậy. Nó thường đem một chân trước khoác lên người sơn kê, thận trọng nói: “Sơn Kê, ta sẽ luôn đối xử tốt với ngươi.” Sơn Kê vẫn không động đậy, cũng chẳng buồn đoái hoài đến nó.
Sáng nay, Trọng Cát biến thành hình người như thường lệ, kéo Sơn Kê đến một bụi cỏ mềm ở bên ngoài động huyệt để phơi nắng. Sau đó lại biến thành hình dạng hồ ly ngậm quả dại và hạt giống đặt trước mặt Sơn Kê. Rồi nó chạy đến một bụi cây, phát hiện ra một quả màu đỏ, vừa mới ngậm vào miệng, đột nhiên lớp da lông sau gáy bị túm lấy, xách lên không trung.
Bốn chân Trọng Cát đạp loạn, liều mạng giãy dụa, đột nhiên rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, một bàn tay sờ sờ đầu nó, có một tiếng cười nói: “Ngoan, đừng sợ.”
Ôm lấy Trọng Cát, là một người trẻ tuổi mặc bích sắc trường bào, hai mắt của y cười đến híp lại: “Ngoan, ta không phải người xấu, ta là thần tiên trên thiên đình, gọi là Bích Hoa Linh Quân, ngươi là ấu hồ của Thiên Thực hồ, hẳn là có thể biến thành hình người, cũng biết nói chuyện chứ nhỉ, nói cho bản quân, ngươi tên là gì?”
Sự sợ hãi của Trọng Cát dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy trên thân thể của cái người đang ôm mình này quả nhiên là có tiên khí tinh khiết khá là nồng đậm.
Y thật sự là thần tiên, thần tiên không phải nên ở trên trời hay sao? Tại sao lại đến ngọn núi này? Chẳng lẽ, y là chủ nhân trước của Sơn Kê, đến tìm Sơn Kê?
Trọng Cát bỗng thấy hơi sợ, nó cẩn thận nhả thứ quả đang ngậm trong miệng ra hai chân trước, ôm chặt lấy, rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Ta tên là Trọng Cát, ngụ tại núi này. Ngài là thần tiên, đến đây làm gì?”
Thần tiên ôn hòa mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát: “Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy ngươi. Tiểu hồ ly, bản quân cảm thấy ngươi rất đáng yêu, lại có tiên căn, ngươi có muốn cùng bản quân trở về thiên đình hay không? Thiên đình rất vui, ở trong phủ đệ của ta, ta có thể dạy ngươi tu tiên, không cần vất vả như ở phàm gian, cũng không cần trải qua thiên kiếp, vừa tiêu dao lại tự tại, ngươi có muốn không?”
Trọng Cát lập tức lắc đầu.
Thần tiên thở dài một hơi: “Ngươi không muốn, bản quân cũng không miễn cưỡng ngươi.” Tựa như lưu luyến không nỡ rời mà vuốt ve bộ lông của Trọng Cát thêm mấy lần nữa, rồi mới đặt nó xuống đất lại.
Trọng Cát lập tức biến thành hình người, nó từng nghe các trưởng lão nói, nếu có duyên gặp được thần tiên, nhất định phải biến thành hình ngươi, như thế đại biểu cho sự cung kính.
Thần tiên khẽ cười vỗ vỗ đầu nó: “Biến thành hình người cũng rất đáng yêu.” Lại nhìn thứ quả trong tay nó. “Ngươi thích ăn thứ quả dại này à?”
Trọng Cát lắc đầu: “Không phải, ta nuôi một con sơn kê, quả này là để cho nó ăn.”
Thần tiên buồn cười hỏi: “Ồ? Ngươi nuôi sơn kê? Hồ ly nuôi gà, thật đúng là thú vị.”
Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn trên đỉnh đầu khẽ rung: “Nhưng nó không thích ta, không đoái hoài gì đến ta, vẫn không chịu ăn. Đúng rồi, ngài là thần tiên, ngài có biết sơn kê thích ăn gì hay không?”
Thần tiên vuốt cằm nói: “Đúng là bản quân chưa từng nuôi qua sơn kê, trên thiên đình dường như cũng chưa ai từng nuôi, cho nên ta cũng không rõ lắm.”
Trọng Cát nói: “Hả? Nhưng con sơn kê mà ta nuôi này chính là từ trên trời rớt xuống, không giống mấy con sơn kê tầm thường, vừa to vừa sặc sỡ, chắc hẳn là gà thần.”
Thần tiên có hứng thú mà nhướng mày: “Gà thần? Ngươi có muốn dẫn bản quân đến xem con sơn kê kia của ngươi hay không?”
Trọng Cát dẫn thần tiên ra khỏi rừng cây, chỉ vị trí động huyệt của mình mà nói: “Ngài xem, đang nằm ở đó, chính là con sơn kê ta nhặt được, rất to rất sặc sỡ phải không, nó không ăn, cho nên bây giờ hơi gầy.”
Thần tiên nhìn con sơn kê kia, rồi lại cúi đầu nhìn Trọng Cát: “Ngươi…ngươi nhặt được hắn ở đâu?”
Trọng Cát nói: “Chính là ở trong rừng cây, sét đánh trên trời, rồi nó rớt xuống.”
Thần tiên nhìn hắn lần nữa: “Tại sao ngươi lại cho rằng, hắn là con sơn kê chứ?”
Trọng Cát chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ nó không phải sơn kê?”
Thần tiên khẽ cười nói: “Hắn đương nhiên không phải sơn kê, hắn là phượng hoàng.”
Trọng Cát cầm chặt quả đỏ trong tay, ngây ra.
Phượng hoàng, đấy là vua của trăm chim, là thần điểu, không phải gà thần, càng không phải là gà rừng.
Chẳng trách nó lại lớn thế kia, chẳng trách nó lại sặc sỡ thế kia.
Thần tiên nói: “Phượng hoàng đều rất sĩ diện, cho nên lúc hắn sa sút, thì thà bị xem là gà rừng, cũng không chịu thừa nhận mình là phượng hoàng. Ngươi vẫn luôn gọi hắn là sơn kê, khó trách hắn không thèm đoái hoài gì đến ngươi.”
Lỗ tai Trọng Cát vểnh lên, cúi đầu thật thấp.
Thần tiên lại vỗ vỗ đầu nó lần nữa: “Nhưng cũng đừng buồn, ngươi không làm được hồ ly nuôi gà, làm một con hồ ly nuôi phượng hoàng cũng thật không tệ, rất có tiền đồ.”
Trọng Cát ngẩng đầu lên nói: “Ta, ta còn có thể nuôi nó sao?” Phượng hoàng là thần điểu tài giỏi, sao có thể để một con hồ ly nuôi được chứ.
Thần tiên híp mắt lại khẽ cười: “Tại sao không được, vạn vật chúng sinh đều bình đẳng, vốn chẳng phân trên dưới, nếu ngươi đã nhặt được hắn, cứu hắn, bây giờ còn tận tâm chăm sóc hắn, hắn chính là con phượng hoàng được ngươi nuôi dưỡng. Ờm, phượng hoàng, bản quân cũng có nuôi một con, tuy rằng tính khí hẳn là kém rất nhiều so với con này của ngươi, nhưng cùng là phượng hoàng, vẫn có chút chỗ tương đồng.” Thần tiên mò mẫm trong tay áo, moi ra một quyển sách, nhét vào trong tay Trọng Cát, “Đây là quyến sách nuôi dưỡng phượng hoàng do bản quân tâm đắc mà viết ra, đại khái sẽ giúp ích cho ngươi.”
Trọng Cát cầm lấy quyển sách, ngây ngốc mà nhìn thần tiên, thần tiên lại sờ sờ đầu nó: “Haizz, ngươi cái con hồ lỳ này thật đáng yêu, đáng tiếc không chịu theo bản quân về thiên đình, ừm, gặp được ngươi, xem như chúng ta có duyên, như vậy di, ta tặng ngươi thêm một thứ.” Thần tiên lại từ trong tay áo lấy ra một vật đưa đến trước mặt nó. “Đây là linh phù, ngươi cầm lấy, khi nào gặp khó khăn, chỉ cần xé nát nó, bản quân sẽ mau chóng đến giúp ngươi.”
Trọng Cát cất kĩ linh phù, kẹp lấy quyển sách, nói tiếng cám ơn, thần tiên nói y còn có việc, hóa thành một đạo tiên quang, biến mất dạng.
Trọng Cát đi đến trước động, ngồi xổm bên cạnh phượng hoàng, vuốt ve lông vũ của nó: “Thì ra, ngươi là phượng hoàng.”
Phượng hoàng mở cặp mắt đen nhánh ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Trọng Cát thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi là phượng hoàng, vẫn luôn gọi ngươi là Sơn Kê. Từ nay về sau, ta sẽ dựa theo phương pháp nuôi dưỡng phượng hoàng, nuôi dưỡng ngươi lại từ đầu cho thật tốt.”
Thân thể phượng hoàng bỗng nhiên động đậy một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...