Phương Pháp Bẻ Cong Thẳng Nam Chính Là Yên Lặng

Ngay ở lúc Lâm Tiếu cùng Thạch Phương trở về thời điểm hòa hợp thì phiền lòng lại tiếp tục đến.

Hồ Nhất Như ôn nhu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có thể nói là bạn gái điển hình. Khi còn bé, điển hình học sinh đều phải tặng hoa hồng nhỏ làm tín hiệu để khích lệ, hiện tại Hồ Nhất Như nhưng nhắc đi nhắc lại cái khoản máy tính xách tay hiệu Apple với hắn.

Lâm Tiếu tự nhiên hiểu rõ ràng, máy vi tính chính Hồ Nhất Như nhắc nhở chính mình việc khích lệ hồng hoa. Nhưng vấn đề là tiền tiêu vặt của hắn đều mua bộ điều hòa kia rồi, nào có tiền dư mà mua máy vi tính. Là người thuộc phái hành động, hắn liền nghĩ ra việc —— làm công.

Lâm Tiếu thở phù phù hào hứng lật lên báo chí tìm việc, Thạch Phương hiếu kỳ nhìn đến tập báo chí trên bàn, liền nhào đến xem.

Lâm Tiếu đem cái đầu vướng bận gẩy đẩy qua một bên, tiếp tục trở mình.

“Xem quảng cáo a?”


“Cái rắm, tìm việc làm.”

“Làm gì? Thiếu tiền?”

“Nhất Như nói muốn cái máy vi tính...”

“Ồ.” Thạch Phương ồ một tiếng liền ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm bộ điều hòa đến đờ ra. Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Phương đột nhiên nói, “Lâm Tiếu, cậu làm công cho tớ đi, một tháng tớ đưa cậu một máy vi tính.”

Lâm Tiếu đem đầu từ tờ báo chí ló ra, phát hiện con mắt Thạch Phương sáng lên lấp loá.

Lâm Tiếu buồn cười sờ sờ đầu Thạch Phương, “Không cần, chính tớ sẽ nghĩ biện pháp.”

Thạch Phương vẫn kiên trì, “Thật sự, cậu giặt quần áo cho tớ nấu cơm,  chiếm chỗ ngồi cho tớ, làm bài tập cho tớ, một tháng một máy vi tính, giao dịch công bằng.”

Lâm Tiếu lắc lắc đầu, nghiêm mặt nhìn Thạch Phương, “Thạch Đầu, tớ chưa từng có bất kỳ chủ ý gì ở trên thân thể cậu, sau đó cũng sẽ không nấu, tớ không muốn nợ cậu, tớ muốn làm một người bằng hữu thực sự của cậu.”

Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất đều có thể nghe được tim đập, Thạch Phương nhìn chăm chú, hai tay nắm chặt, chặt đến tâm đều đau đớn, Lâm Tiếu, tớ nghĩ muốn ôm lấy cậu, hiện tại, có thể hay không rất kỳ quái.


Lâm Tiếu luôn có thể nhìn thấu tâm tư của Thạch Phương, sớm một bước giơ lên hai tay ôm lấy Thạch Phương, ở bên tai Thạch Phương nhẹ nhàng nói, “Thạch Đầu, cảm ơn cậu.”

Ngày thứ hai, Lâm Tiếu thông qua bằng hữu giới thiệu, làm công trong một nhà tập thể hình, mỗi giờ làm rất mệt mỏi, cũng may tiền không ít. Lần thứ nhất lúc làm việc, Lâm Tiếu gặp được người quen, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Thạch Đầu, cậu sao lại ở đây? ở đây tập thể hình?”

“cũng như cậu a, làm công a.”

“Ha?” Lâm Tiếu một bộ vẻ mặt khó tin.

“Được rồi, làm việc, chớ bị ông chủ nhắc nhở.”

Mỗi lần Lâm Tiếu ở chuyển xong đồ vật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Phương thon gầy lưng trên nhuộm đầy mồ hôi ướt đẫm cả áo sơ mi, hắn cũng rất muốn khóc, cảm động cùng đau lòng. Rõ ràng là đại thiếu gia, rõ ràng cuộc sống chưa từng làm những việc khổ sở như thế, nhưng mỗi ngày đều cùng hắn làm việc,  thể lực một chút cũng không còn mà một tiếng oán giận đều không có. Thạch Đầu, tớ muốn cả đời làm người anh em tốt của cậu, có tiền hay không đều sẽ đối với cậu nhất.


lời thề ở ngoài miệng, nói cho người tớ nghe không nhất định sẽ làm; có lời thề là nói ở trong lòng, nói cho chính mình nghe nhất định sẽ thực hiện.

Một tháng trôi qua, vừa đi học vừa làm công, Lâm Tiếu một điểm cũng chưa cảm thấy mệt. Mỗi ngày đêm khuya cùng Thạch Phương cười vui vẻ đánh lộn về ký túc xá ngã đầu đã ngủ, vừa hạnh phúc vừa vui sướng.

Vốn Thạch Phương kiên trì lại kiên trì, muốn đem tiền công chính mình cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhưng chết sống không đồng ý. Đẩy một lúc, Thạch Phương tức giận nói, “Cậu không phải cảm thấy cho bạn gái nhất định phải là chính mình kiếm, tớ cho liền không đủ thành ý.”

“Không đúng không đúng, tớ là nghĩ... Là muốn... Cậu đem tiền giữ đi, chờ ngày nào đó chúng ta cùng đi du lịch.”

Nói xong câu này, Thạch Phương đã hài lòng, cười đến thoải mái đem sổ tiết kiệm cẩn thận từng li từng tí một thu ở nơi an toàn, cuối cùng còn rất vui vẻ vỗ vỗ bao, làm sổ tiết kiệm giống như bảo bối, rõ ràng chính là mọt đứa trẻ không thiếu tiền mà >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui