Sau gần hai tuần, Lâm Tiếu lôi kéo một cô gái đẹp, nụ cười xán lạn xuất hiện trước mặt Thạch Phương.
“Này, Thạch Đầu, nhìn, bạn gái của tớ, Hồ Nhất Như ”
Thạch Phương nhìn hai người trước mắt một chút, nữ sinh thanh tú đáng yêu, nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời, rất tốt, rất xứng đôi, chính là hai người cùng đứng đó, nhìn có chút chói mắt.”Lâm Tiếu, không sai a, tớ ở viện mười ngày cậu liền đuổi tới vị đại cô gái đáng yêu như vậy, anh em, tớ không phục a.”
Thạch Phương mấy ngày trước ra sân thì bị tới nạn xe, trầy da cánh tay, xước chân, vốn là mua vài chai thuốc bôi sát trùng là ổn rồi, đàng này, Thạch Phương một mực yêu thích bệnh viện đầy dủ điều hòa, cứ thế ở lại hơn hai tuần lễ, người có tiền, không có cách nào khác.
“Cậu bất bình cái rắm a, tớ mỗi ngày đi hầu hạ cậu tớ thực không dễ dàng a, không chịu được Lâm Tiếu mị lực vô địch, theo cậu hầu hạ cũng truy gái xinh a.” Lâm Tiếu đánh rắm cười hề hề khoa trương tài năng chính mình, khiến cô gái một trận cười khẽ.
Thạch Phương xoay người, đứng bên cạnh người Lâm Tiếu, không có ánh mặt trời bắn thẳng đến, con mắt dễ chịu rất nhiều, nhưng là con mắt dễ chịu, trong lòng nhưng buồn phiền lên. Trước đây Lâm Tiếu chuyện gì cũng đều nói cho hắn biết, tốt xấu, hài lòng phiền lòng, nhưng là lần này, Lâm Tiếu theo đuổi bạn gái gần hai tuần, hắn nhưng lại không biết.
Phảng phất lại thấy được tâm trạng Thạch Phương trùng xuống, Lâm Tiếu nắm trên vai Thạch Phương, cười hì hì nói, “Làm sao, nhìn xem nàng không cảm thấy quen mặt sao?”
Thạch Phương lên tinh thần, cẩn thận mà nhìn mặt Hồ Nhất Như một chút, nữ hài xinh đẹp hướng hắn nhẹ nhàng cười. Thạch Phương lắc đầu.
Lâm Tiếu thở dài, “Thạch Đầu, như cậu vậy không được a, đều là không nhớ được mặt nữ sinh, này không phải là mấy ngày trước chúng tớ đụng vào nữ sinh này mà.”
“Là nha.”
“Được rồi, đừng sinh khí nữa,là trước đây chưa xác định được quan hệ nên cũng chưa thể nói với ai, vì lẽ đó tớ mới không nói cho cậu biết, sáng nay nàng mới vừa đáp ứng tớ, tớ đã nói cho cậu biết, đi, tớ mời khách, tớ đi thả một trận, bồi tội với cậu tiện thể ăn mừng chuyện của chúng tớ.”
Thạch Phương nghe xong, nhẹ nhàng nở nụ cười, đúng đấy, bây giờ còn đứng ở bên cạnh hắn, bạn thân của hắn, là người đầu tiên hắn nghĩ đến để chia sẻ, đã không tệ, đã rất tốt rồi.
Đêm đó, Thạch Phương uống trận say mèm, thật giống như hắn có người yêu vậy, toàn bộ lý trí đều tớn vỡ, lại hát lại nhảy lại cười đùa. Vừa bắt đầu Lâm Tiếu cũng theo hắn một đoàn nháo một đoàn thét to, nhưng sau đó, Lâm Tiếu không khống chế được Thạch Phương, liên tục nhìn Hồ Nhất Như cầu viện.
Hồ Nhất Như khiếp sợ toàn viết lên mặt, giúp Lâm Tiếu đỡ người, Lâm Tiếu không khỏi bật cười, Lâm Tiếu lại không rõ quay sang nhìn Hồ Nhất Như.
“Ha ha, không có gì, chẳng qua là cảm thấy Thạch Phương cùng lời đồn không có giống chút nào.”
“Ồ? Cậu trước đây nghe nói qua Thạch Phương?”
“Đó là đương nhiên, hắn ở trường học của chúng tớ là nhân vật nổi tiếng, vừa đẹp trai vừa có tài vừa thân thiện...” nhưng Hồ Nhất Như không nói tiếp, đứng ở nơi đó, nhưng Lâm Tiếu biết, câu tiếp theo là “Lại có tiền”, Thạch Phương nhà rất có tiền, có tiền đến Lâm Tiếu loại thường dân không thể tượng tượng được mức độ của nó.
“Kỳ thực a, Thạch Phương chính là như vậy, ai thân thuộc với hắn mới biết, cứ thân với người nào là thích nháo thích cười.”
“Tớ còn vẫn cho hắn là mỹ thiếu niên trầm mặc đấy.”
Đến tận lúc Lâm Tiếu cùng Thạch Phương đem Hồ Nhất Như đến ký túc xá nữ sinh lầu dưới, đề tài cũng chưa tránh khỏi quá Thạch Phương.
Trên đường trở về Lâm Tiếu đã nghĩ, Thạch Phương quả nhiên là thần tượng hết thảy nữ sinh, là địch thủ của hết thảy nam sinh. Đến ký túc xá vốn là muốn đem hắn ném trên giường, nhưng khi nhìn một cánh tay nhỏ nhắn, cái chân nhỏ xíu chưa tiến triển của Thạch Phương,hắn vẫn thở dài nhẹ nhàng đem hắn nằm xuống dường.
“Lâm Tiếu, nước ~~ ”
“Lâm Tiếu, nóng ~~ ”
“Lâm Tiếu, WC ~~~ ”
Ở lại đây, Lâm Tiếu không biết bao nhiêu lần đỡ Thạch Phương uống nước, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn nhất định là đời trước thiếu nợ Thạch Phương, nếu không làm sao đời này lại đối với hắn tốt như vậy, ngay cả bạn gái của hắn đối với hắn có hay không sùng bái hắn, hắn đều cảm thấy không đáng kể, nhưng lại nửa đêm cần cần cù cù hầu hạ hắn.
Thở dài, Lâm Tiếu nằm ở bên người Thạch Phương nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Thạch Đầu, cậu nói tớ sao đối với cậu tốt như vậy a.”
Kết quả Thạch Phương rầm rì một tiếng, xoay người một cái, toàn bộ bàn tớy không chút lưu tình vỗ tới trên mặt Lâm Tiếu, Lâm Tiếu bụm mặt, vẻ mặt nhăn nhó,, liền đối với chính mình ca tụng công đức một hồi cũng không được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thạch Phương nhìn chằm chằm sữa đậu nành bánh quẩy trên bàn cùng vẻ mặt Lâm Tiếu và Ngũ Chỉ Sơn nghẹn cười nghẹn đến cái bụng rút gân, hắn tự nhiên cảm thấy, hắn cũng cảm động đến trái tim rút gân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...