Phượng Ngự Tà Vương
Tất cả không khí đều bị rút sạch, Dạ Chỉ Ngôn suýt bị nam nhân siết cổ đến hít thở không thông, mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Thời khắc sống còn, Dạ Chỉ Ngôn nhặt cục vải bị rơi, nhét vào miệng nam nhân lần nữa.
Dạ Chỉ Ngôn cạy mở tay chàng, gian nan nhắc nhở: "Không được...!cắn vào lưỡi...!cố chịu..."
Không biết là do thuốc có tác dụng hay tấm lòng thầy thuốc của Dạ Chỉ Ngôn cảm hóa chàng, đôi mắt nam nhân co rút lại, hai tay đang siết chặt như sắt nới lỏng đi nhiều.
Dạ Chỉ Ngôn cầm chặt tay nam nhân, bình tĩnh nhìn chàng: "Ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng chỉ có thể gắng nhịn mới giải được độc, hãy tin ta.
Ta chắc chắn sẽ cứu người."
Từ nhỏ đã vậy, Dạ Chỉ Ngôn luôn có thể cảm hoá người xung quanh.
Sự quật cường của nàng, sự kiên định của nàng, đều tràn ngập ma lực như vậy.
Nam nhân buông hẳn nàng sang một bên.
Cả người chàng cong như con tôm, run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn thấm ướt mãng bào dày.
Dạ Chỉ Ngôn chống mình ngồi dậy, dùng hết sức kéo nam nhân đến chân mình, cầm chặt tay chàng.
"Ngươi đã cứu ta, ta cũng nhất định sẽ cứu được ngươi."
Nghe lời an ủi của Dạ Chỉ Ngôn, nam nhân dần ngừng run, hôn mê trong lòng trong ngực Dạ Chỉ Ngôn.
Nửa giờ trước, người đàn ông còn như một vương giả áp bức người khác đến không dám nhìn thẳng, bây giờ lại yếu ớt ngã vào lòng nàng như một đứa trẻ.
Vì quá đau, lúc hôn mê ngũ quan cũng vặn vẹo.
Mượn ánh trăng soi vào cửa hang, Dạ Chỉ Ngôn tò mò nhìn mặt nạ màu bạc của nam nhân.
Chỉ nửa mặt lộ ra thôi đã tuấn tú tao nhã đến điên đảo chúng sinh.
Nếu như tháo mặt nạ ra thì khuôn mặt sẽ quyến rũ đến mức nào cơ chứ.
Dạ Chỉ Ngôn rục rịch, định tháo mặt nạ để chiêm ngưỡng dung nhan, tay gần như đã chạm đến mặt nạ rồi.
"Tìm cho ta! Cố Từ Yến trúng độc rồi, chắc chắn chạy chưa được xa!"
Lúc này, bên ngoại lại đột nhiên truyền đến tràng tiếng bước chân lộn xộn.
Dạ Chỉ Ngôn nhìn nam nhân trong lòng, lẽ nào đám người kia đến để trả thù sao?
Cố Từ Yến đã cứu mạng cô, cô không thể thấy chết mà không cứu được.
Nghe thấy tiếng có vẻ không xa, cô không có quá nhiều thời gian.
Dạ Chỉ Ngôn kéo Cố Từ Yến, giấu chàng sau một tảng đá lớn, sau đó tìm ít cỏ khô phủ lên, lúc này mới từ từ bò về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...