Phượng Ngự Tà Vương
"Càn rỡ! Tự mình không biết liêm sỉ thì thôi đi, lại còn dám hãm hại chủ mẫu! Mau! Đánh chết cho ta rồi ném đến bãi tha ma đi!"
Nói rồi, nam tử phất tay áo, tức giận rời đi.
Dạ Chỉ Ngôn bóng từng người rời đi.
Thứ gọi là quan hệ huyết thống, cốt nhục liên tâm, đúng là chuyện cười lớn.
Mọi mong chờ và đau khổ trong mắt cũng dần mất đi, bị oán hận và lạnh lùng chiếm giữ.
Dạ Chỉ Ngôn đột nhiên tháo cây trâm ngọc trên đầu xuống, nhắm ngay cổ họng mình.
Nàng ngửa mặt lên trời thét dài: "Dạ Hoài Cẩn! Đỗ Giai Nguyệt! Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ khiến các người chết không yên thân!"
Phập!
Máu tươi ngổn ngang, trâm ngọc xuyên qua cổ Dạ Chỉ Ngôn.
"A!"
Dạ Chỉ Ngôn bừng tỉnh mới phát hiện nước mắt mình đã đượm mặt, mà trong tay chẳng biết đã cầm một cây trâm ngọc từ bao giờ.
Cây trâm ngọc này là một món đồ chơi cô mua ở chợ đêm mấy hôm trước, nhìn thoáng qua đã thấy thích nên mang theo mình luôn.
Nhưng không ngờ cây trâm ngọc này lại cùng một cây với thứ dùng để tự sát trong giấc mơ!
Rốt cuộc giấc mơ ấy có quan hệ gì với cây trâm ngọc này?
!
Dạ Chỉ Ngôn đột nhiên phản ứng kịp, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt.
Nàng cầm cây trâm ngọc lên bục nghiên cứu.
Con chip nhỏ nằm trong tủ thủy tinh mở ra, đây là toàn bộ thành quả vô số ngày đêm của nhân viên sở nghiên cứu, đổ tất cả hy vọng của mọi người vào.
Sau năm tiếng nữa, nó sẽ lần đầu tiên được công bố trước mọi người, trở thành phát minh vĩ đại của năm 2160.
Để nói với người đời rằng, đề tài mà Dạ Chỉ Ngôn và thầy mình kiên trì tới nay - người chết rồi vẫn còn lưu lại được ý thức, đã được thành lập.
Dạ Chỉ Ngôn run rẩy cả người.
Nàng cẩn thận từng li từng tí dùng đồng tử quét mã bảo vệ tủ, đặt chip và trâm ngọc cùng một nơi.
Không sai!
Thứ nàng mới nhìn thấy chắc chắn là sóng não thông tin nhân loại.
Mặc dù không thể giải thích được vì sao người trong mơ lại có cùng khuôn mặt với mình, nhưng đây chắc chắn là sự thật.
Phát hiện này gần như hoàn toàn có thể chứng minh nghiên cứu của nàng! Dạ Chỉ Ngôn hưng phấn đến run cả người.
Thế nhưng, phản ứng từ trường như trong dự đoán của Dạ Chỉ Ngôn lại không xảy ra.
Nàng chưa từ bỏ ý định, cầm lấy chip và trâm ngọc, xúc cảm lạnh buốt làm cảm người nàng khẽ run lên.
Gần như trong nháy mắt, một quần ánh sáng mắt thường khó thấy được chậm rãi bay lên, không gian cả phòng thay đổi, dường như có vật gì đó xẹt qua trong nháy mắt.
"Tiến sĩ Dạ bất tỉnh rồi! Ai đó mau tới đây!"
!
"Xoẹt!"
Tiếng rách vụn của quần áo tơ vang lên, Dạ Chỉ Ngôn chỉ cảm thấy lạnh cả người, từ từ mở mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...