Hai huynh muội Trầm Thư Kính ở dưới tàn cây ngươi đùa ta giỡn qua lại một hồi sắc trời cũng tối dần. Ráng chiều phủ lên mặt đất một màu cam đỏ, Trầm Thư Kính đột nhiên nhớ lại ráng chiều năm ấy, tử y nam tử quay lại cười với nàng, mặt nạ bạc ngược nắng càng thêm tối đen.
Trầm Thư Kính bất chợt mở lời hỏi:
"Ca ca, hai năm qua sao muội lại không thấy Tang ca ca?".
Trong lòng âm thầm giật mình vì muội muội thình lình lại hỏi thăm đến Ân Tang, song Trầm Ngôn mặt ngoài vẫn là hết sức bình tĩnh, trầm ngâm một lúc lại đáp:
"Ân Tang từ hai năm trước đã bặt vô âm tín, đến cả huynh cũng chẳng thể rõ sinh tử của hắn. Nhưng nếu muội đã lưu tâm, ca ca sẽ cho người đi dò hỏi một chuyến".
"Không có gì. Muội chỉ là đột nhiên nhớ tới, lại cảm thấy Tang ca ca cùng một vị bằng hữu đã lâu không gặp có chút giống, muốn tìm hiểu một chút. Nếu đã không có liên lạc, chắc là Tang ca ca có việc, đừng quấy rầy huynh ấy. Nếu không, có bất trắc gì chúng ta làm sao biết được", Trầm Thư Kính nâng chung trà, cười nói.
Chỉ có nàng biết, kỳ thực trong lòng nàng đã sớm rối rắm.
Sau khi tiễn Trầm Ngôn trở về viện tử, Hỷ Tình Túc Tình chuẩn bị này nọ giúp Trầm Thư Kính ăn uống tắm rửa, sau đó liền lên giường nghỉ ngơi. Nằm lăn đi lăn lại, xoay tới xoay lui nửa canh giờ nhưng vẫn không thể ngủ, Trầm Thư Kính quyết định chậm rãi suy nghĩ một chút.
Sáng nay ở trên phố, trông thấy Trấn Quốc vương gia Trác Thiếu Hằng, nàng lại càng nhớ đến tử y nam tử kiếp trước. Đồng thời, nàng cũng nhớ đến Ân Tang.
Ba người này tuy có một người nàng không biết mặt, một kẻ nàng vừa gặp lần đầu, song nàng đều có cảm giác, ba người này là một. Khí chất đó, cái khí chất trấn tĩnh thong dong, cái cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy, đã khiến Trầm Thư Kính lớn mật đoán rằng Trác Thiếu Hằng, Ân Tang, cùng tử y nam tử kiếp trước- chính là một người.
Nhưng tiên đoán của nàng làm sao có khả năng.
Trác Thiếu Hằng là Nam vương gia- bây giờ là Trấn Quốc vương. Là con trai thứ bảy của hoàng đế, lại là người nổi tiếng không có dã tâm với đế vị. Vị này dường như nàng chưa từng gặp mặt qua, nếu hắn là tử y nam tử kiếp trước, thì nàng có nghĩ nát óc cũng không hiểu làm sao hắn biết nàng được?
Nếu Trác Thiếu Hằng đã không có dã tâm đến đế vị, thì Ân Tang càng không thể nào là hắn. Mặc dù nàng không rõ Ân Tang rốt cuộc là ai, song từ trong thái độ và hành tung bí ẩn của Ân Tang, nàng có thể đoán được hắn nhất định là người trong giang hồ, lại là người có thân phận cực kì cao. Nếu đã có thân phận cực kì cao trong giang hồ, Trác Thiếu Hằng cần gì phải thu liễm, buông bỏ tâm tư với Hoàng vị kia chứ?
Cuối cùng, nếu là nam tử tử y kiếp trước, hai thân phận này nàng nhưng là đều cảm thấy khá thích hợp. Nhớ lại kí ức đời trước, trước khi biến mất, Trầm Thư Kính còn nhớ rõ trông thấy Trác Thiếu Kình viết thánh chỉ phế bỏ Vinh Thân vương bằng máu. Hai chữ tội danh mưu phản còn được lấy mực đỏ gạch chân.
Kiếp trước, Vinh Thân vương chính là Trác Thiếu Hằng. Mà tử y nam tử lúc nàng chết đi, chính là có cầm kiếm điên cuồng xông tới Trác Thiếu Kình. Nếu lúc đó đại nội thị vệ của Trác Thiếu Kình không nhanh tay một chút, thì y thực sự sẽ bị hắn thương tổn.
Nhưng nếu là Trác Thiếu Hằng, Trầm Thư Kính khẳng định không quen biết. Song, nếu hắn đích thị là Ân Tang, thì hành động kiếp trước của hắn liền có thể lý giải được.
Nghĩ nghĩ một lúc, Trầm Thư Kính bất tri bất giác* liền ngủ mất.
Trong mơ, nàng trở lại kiếp trước, lần này, nàng thế nhưng thấy rõ mặt nam tử tử y kia.
Khuôn mặt trắng trẻo, mi mục đen tuyền. Đồng tử đen láy ẩn dưới đôi mắt ưng khó gần, cánh mũi cao, chóp mũi thẳng. Bên dưới nhân trung sâu hẹp là bạc môi lạnh nhạt. Khi hắn vui, bạc môi sẽ chỉ nhích một chút, thế nhưng nếu hắn buồn hoặc bất mãn, bạc môi càng nhếch cao hơn, biên độ rộng hơn. Một người thâm trầm như thế, thế mà khi nhìn thấy nàng lại chân chính nở nụ cười.
Trầm Thư Kính chầm chậm sống lại trong hồi ức, chầm chậm đi qua những thăng trầm của cuộc đời mình một lần nữa. Từng nơi nàng đi qua, mỗi lúc nàng lớn lên, không có khi nào là không có dấu vết của Ân Tang- cũng chính là dấu vết của Trác Thiếu Hằng.
Từ năm bốn tuổi- lần đầu gặp hắn, đến lúc bên bờ sông Quảng Hà năm ấy- nghe hắn ước hẹn. Rồi đến năm nàng mười lăm tuổi, quyết tâm gả cho Trác Thiếu Kình- hắn vì khuyên nàng mà bị nàng cắt đứt quan hệ. Cho đến lần cuối cùng nàng gặp hắn- là lần cuối cùng nàng còn sống trên trần gian.
Nhìn Trác Thiếu Hằng tê tâm liệt phế hô hai chữ "Kính Kính", lại nhìn thấy hắn dù cho đến lúc chết vẫn thầm trách bản thân đã không bảo hộ tốt nàng, nước mắt Trầm Thư Kính rốt cuộc nhịn không được mà rơi xuống.
Cùng lúc đó, người cũng sực tỉnh.
Trầm Thư Kính tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng, trên người đầy mồ hôi mà trên mặt cũng ngập nước mắt. Nàng cảm thấy những gì trong giấc mơ kia nhất định là thực, nếu không đáy lòng nàng cũng không đau đớn nhiều như vậy.
Gọi Hỷ Tình Túc Tình vào rửa mặt chải đầu xong xuôi, Trầm Thư Kính yên lặng dùng điểm tâm sáng.
Là thân tín bên cạnh Trầm Thư Kính, Hỷ Tình đã sớm phát hiện thấy Trầm Thư Kính có điều bất thường, Hỷ Tình nhìn qua Túc Tình một chút rồi mới nhỏ giọng hỏi Trầm Thư Kính:
"Tiểu thư, người làm sao thế? Tối hôm qua gặp ác mộng sao?".
Bị Hỷ Tình hỏi làm Trầm Thư Kính ngơ ngác từ trong chén cháo nhìn lên, thấy vẻ mặt lo lắng của hai nàng mới nhợt nhạt nở nụ cười:
"Ta không sao, chỉ là lúc sáng suy nghĩ nhiều quá đến tối cũng mơ thấy mà thôi. Không có việc gì. Hai người không cần lo lắng. À mà mẫu thân đã trở về chưa?".
Hỷ Tình tiến tới, thay Trầm Thư Kính châm một tách trà, rồi mới nói:
"Hôm qua tiếng trống canh ba* vang lên, phu nhân mới mệt mỏi trở về. Người đến nhìn tiểu thư một chút rồi cũng nhanh chóng về Mẫu Đơn viện nghỉ ngơi".
"Đã biết", Trầm Thư Kính dừng một chút, nhận lấy khăn lau miệng từ tay Túc Tình, lau xong lại nói: "Chuẩn bị một chút, ta muốn đến xem mẫu thân".
Tô Tịch trở về Trầm quốc công phủ khi trời đã tối khuya, đi Hòa Kính viên nhìn tiểu nữ nhi một chút rồi cũng hồi Mẫu Đơn viện. Hôm nay Trầm Thư Kính dậy có chút sớm, khi đến Mẫu Đơn viện, Tô Tịch còn chưa có tỉnh.
Tôn mẹ tươi cười thay Tô Tịch đón Trầm Thư Kính vào tiền viện ngồi, Tôn Vu cũng nhanh chóng dâng lên tách trà nóng. Khói nóng từ tách trà bốc nghi ngút, hương trà thơm mát từng chút một chậm rãi toả ra. Mặc dù chỉ mới vào thu, nhưng không khí ở Đế thành đã sớm có chút lành lạnh, Trầm Thư Kính vươn tay lại gần tách trà, hòng hấp thụ sự ấm áp.
Nhìn Tôn mẹ đã lớn tuổi nhưng vẫn luôn rất cung kính với mình, Trầm Thư Kính đau lòng nói:
"Tôn mẹ, người ngồi xuống đây với ta đi, mẫu thân còn chưa dậy, người tranh thủ nghỉ ngơi một chút".
Tôn mẹ nở nụ cười phúc hậu, khách khí vài lời rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Trầm Thư Kính. Hai người nhỏ giọng thủ thỉ một lúc, Trầm Thư Kính như nhớ ra điều gì mới hỏi Hỷ Tình:
"Hỷ Tình, hôm nay Bạch Mai viện yên ắng thế? An thị hôm nay không nháo nữa à?".
—Chú thích—
*Bất tri bất giác: không hay không biết.
*Canh ba: 23-1 giờ sáng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...