Phượng Nghịch

Trên đường cực kỳ náo nhiệt.

Hồng Phi đi ở phía trước, Phản Ảnh đi theo sau lưng. Diệu Dương lần đầu tiên xuất cung, tất nhiên nhìn cái gì cũng mới lạ, gặp phải một đôi loan ngọc, tính chất thô ráp, nàng lại rất ưa thích, không nhịn được kéo kéo tay áo Phản Ảnh: "Ngươi mua cho ta cái đó đi."

Bởi vì Thượng Quan Mạn ở đây, Phản Ảnh đành nặn ra nụ cười, ném bạc qua, người bán hàng rong khuôn mặt tươi cười đưa cho nàng. Diệu Dương bỗng chốc nhét một cái vào tay Phản Ảnh, xoay người lại chạy như bay đến bên cạnh Thượng Quan Mạn, trên má đỏ nhạt, nhỏ giọng mở miệng: "Tỷ tỷ, hắn mua cho muội cái này." Giơ nửa cái loan ngọc trong tay lên dương dương tự đắc.

Hai người đều mặc nam trang. Diệu Dương thần thái phấn khởi, Thượng Quan Mạn chỉ lo lắng làm cho người ta nhận ra, liếc mắt nhìn Phản Ảnh, hắn đang rất lúng túng đem ngọc bỏ vào trong tay áo.

Một bóng người nhỏ thấp chợt lóe ngay trước mắt, Diệu Dương bị đụng mạnh lảo đảo. Hồng Phi không tiện đỡ nàng, nhẹ nói: "Điện hạ!" Thượng Quan Mạn cũng nói: "Không sao chứ?" Diệu Dương vội nói không sao, lại nghe tiếng khóc oa oa của một hài tử.

Thanh âm hắn khá lớn, khiến người đi đường rối rít ghé mắt, mới thấy hài tử vừa đụng Diệu Dương kia da ngăm đen, mặc áo đuôi ngắn bằng bông vải đỏ thẫm, ngồi dưới đất đạp chân. Thượng Quan Mạn khom lưng tới dìu: "Không sao chứ?" Hồng Phi chỉ gấp gáp, Diệu Dương nói: "Ta còn chưa có khóc, ngươi khóc cái gì."

Ai ngờ đứa bé kia nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn nàng, mãnh liệt đẩy Thượng Quan Mạn, ngay sau đó vừa khóc vừa kêu: "Ngươi còn khi dễ tiểu hài tử nữa...." Khom lưng ôm lấy bắp chân lăn lộn trên đất. Phản Ảnh thấy thế ngón tay liền bóp lỗ tai đứa bé kia: "Ngươi tên tiểu tử này, đừng ở chỗ này giả bộ, mau cút cho ta!" Hài tử gào khóc kêu to: "Nhìn đi, nhìn đi, giết người rồi, cứu mạng! Cứu mạng!" Người đi đường đều ngừng bước chân vây quanh, chỉ chỉ chõ chõ ở sau lưng bốn người.

"Sao có thứ người như thế, đụng hài tử còn hoành hành ngang ngược."

"Đúng, nhìn hài tử bị đau kìa."

"Thật là táng tận lương tâm...."

"Mau thả đứa bé kia, đền tiền cho hắn đi xem bệnh đi."


"Đúng, đền tiền!"

Đứa bé kia mãnh liệt ôm lấy chân Phản Ảnh: "Chân của ta oa, đau quá." Phản Ảnh vội vàng đẩy tay bẩn thỉu của hắn ra. Thượng Quan Mạn cau mày nói với Hồng Phi: "Chúng ta không tiện bại lộ thân phận, cho hắn chút tiền để hắn đi thôi." Vừa mới dứt lời, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện năm hán tử, thấy thế quắc mắt: "Đệ đệ ta gãy chân, còn không mau đền tiền cho hắn đi đại phu, nếu không chúng ta đưa ngươi đến quan phủ!"

Diệu Dương rốt cuộc trẻ tuổi nóng nảy, gặp gỡ chuyện như vậy cũng rất mới mẻ, nghễnh đầu tức nói: "Ngươi không được đưa, là hắn đụng phải ta mà, ta xem bọn họ có thể làm gì chúng ta." Hán tử cười nói: "Các ngươi đả thương chân tiểu đệ của ta, lại không đền bạc, đến lúc đó sẽ đánh các ngươi mười mấy đại bản...."

Cũng không biết người nào thét một câu: "Quan gia tới rồi" Quả gặp ở xa xa có một đôi nha sai áo lam đi tới. Hán tử hắc hắc cười không ngừng, giảm thấp thanh âm xuống: "Xem các ngươi còn dám đổ thừa không, ngoan ngoãn giao tiền ra, giao tiền xong chúng ta liền không truy cứu."

Diệu Dương còn muốn nói, Phản Ảnh bên này phủi tay đứa bé kia ra, Hồng Phi bất ngờ nói: "Điện hạ." Thượng Quan Mạn và Phản Ảnh liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, ngay sau đó co cẳng chạy.

Mấy hán tử vừa phản ứng được, vội quát một tiếng: "Mau đuổi theo!"

Vội vàng tứ tán ra, Hồng Phi ở một bên vừa chạy vừa kêu: "Điện hạ, chúng ta dẫn bọn họ tới trong ngõ hẻm rồi dọn dẹp." Nàng chạy đổ mồ hôi dầm dề, chỉ lo gật đầu. Hai người trước trước sau sau xuyên qua ngõ hẻm, ba hán tử cũng theo tới. Hồng Phi đẩy Thượng Quan Mạn đến bên trong nhường lối liền bày ra tư thái.

Chợt nghe một người sau lưng cười nhạo nói: "Người quan lớn đúng là người quan lớn, ngay cả đánh chiếc cũng muốn ngăn ra." Hai người đều giật mình, xoay mặt lại thấy một người mặc áo đen hai chân tréo nguẩy ở trên tường, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh liếc mắt tới đây.

Là Lâm Bình.

Hắn chậm rãi đứng dậy, bóp quả đấm khanh khách vang lên, hướng về phía ba hán tử giương mặt lên: "Này, các ngươi người nào tới trước?"

Ba người mắt choáng váng, đi đầu vừa thấy Lâm Bình, dọa cho sợ đến "Bộp" quỳ đến trên mặt đất: "Lâm đại gia, tiểu nhân không biết đây là người của Hàn gia. Chúng ta lập tức biến ngay, cút ngay." Thấy Lâm Bình không nói, liền tan đi như một làn khói.


"Đi theo ta." Hắn lườm Thượng Quan Mạn một cái, cỏ xanh trong miệng theo hắn nói chuyện mà run run trong gió: "Hàn gia muốn gặp ngươi."

Vừa vào viện, liền nghe một đoạn tiếng đàn.

Giai điệu êm ả chậm rãi, di động trong không khí sau giữa trưa, chỉ cảm thấy u tĩnh đặc biệt.

Chuyển qua hành lang, quả thấy trong đình đỏ có một người lẳng lặng khảy đàn.

Áo trắng hơn tuyết.

Lâm Bình cung kính nói: "Hàn gia, Cố công tử đến."

Cố công tử, xưng hô thật là xa, Thượng Quan Mạn không khỏi mỉm cười: "Hàn gia." Lâm Bình yên lặng lui xuống, thấy Hồng Phi đứng nghiêm bất động, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hồng Phi bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui xa mấy bước chờ.

Hàn gia ngẩng mặt nhìn nàng, ánh nắng ấm trong đình chiếu mặt mũi tuấn lãng của hắn, trong mắt có vài tia chớp tắt, chợt tràn ra một nụ cười ấm áp: "Mạn đệ, đã lâu không gặp."

Tính lại, đúng là thật lâu rồi, từ lần trước.... Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần trước hai người tách ra ở loại tình cảnh nào, hắn say rượu làm càn, ý đồ dùng sức mạnh đối với nàng, sắc mặt liền có chút lúng túng. Hàn gia không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, thanh âm chầm chậm: "Lần trước.... Thật sự là xin lỗi."

Nàng vội cười: "Hàn gia không cần để ở trong lòng, Hàn gia say, chỉ sợ xem tiểu đệ trở thành cô nương, tiểu đệ cũng đã quên."


Nàng gọi hắn Hàn gia, Hàn gia hơi thở dài, đưa tay qua bên nhẹ nhàng đẩy một hộp gấm tới trước mặt nàng: "Để tỏ lòng áy náy, vi huynh đáp ứng một yêu cầu của Mạn đệ." Hắn dừng một chút, mặt mũi dần dần nghiêm, chỉ cho là lời thề: "Mặc dù tan xương nát thịt, ta cũng sẽ giúp đệ làm."

Thượng Quan Mạn ngẩn ra, chiếc hộp cổ kính kia, hoa văn rối rắm, nàng đã thấy. Lần trước hắn dẫn nàng đến chỗ Huyên cô nương, bên trong chính là cái vòng ngọc đó... Nàng vội đẩy trở về: "Vật quý trọng như vậy, tiểu đệ vạn vạn không dám nhận."

Hai tay Hàn gia đặt ở trên hộp gấm vẫn không nhúc nhích, con ngươi cô đơn: "Nếu Mạn đệ không nhận, chính là không chịu tha thứ ta cho. Huống chi đây là tín vật, chỉ cần Mạn đệ lấy ra cái này, vi huynh làm việc nghĩa tuyệt không chùn bước."

Nàng nhìn hắn, lại khó có thể cự tuyệt miệng cứng lại, Hàn gia đã mỉm cười mở ra hộp gấm: "Ta đeo lên cho đệ." Vòng ngọc sóng biếc như nước, tôn lên da thịt trắng như tuyết, đầu ngón tay của nàng đột nhiên co rụt lại. Nhưng hắn lại cố ý bắt được tay của nàng, theo cổ tay mảnh khảnh đi xuống. Vòng ngọc chạm đến da thịt, chỉ cảm thấy toàn thân mát mẻ, rất thoải mái.

Hàn gia cười nói: "Um, nhìn xem, rất xứng với đệ." Nụ cười trên mặt hắn chói lọi như ánh trăng, ánh tất cả chung quanh sáng lên, khiến cho nàng không nhịn được thu hồi lại lời cự tuyệt.

Bởi vì có người của Hàn gia âm thầm tương trợ, mấy hán tử cũng không tổn thương Diệu Dương. Phản Ảnh cùng nàng chơi mệt mỏi mới đưa nàng hồi cung. Hàn gia vẫn giữ Thượng Quan Mạn trong phủ dùng bữa, đợi đến khi tự mình đưa nàng ra ngoài đã là sao giăng đầy trời. Tường trắng hai bên, liễu rủ theo gió đưa tình có thể thấy được ở trong bóng đêm đen tối.

Người hầu nam ở trước mặt cầm đèn dẫn đường, ánh sáng chiếu bóng trên phiến đá trên đất, theo gió đung đưa.

"Chờ ta trở lại dùng bữa."

Nàng nhớ mang máng sáng nay hắn có nói như vậy. Nhưng nàng hiện tại cách hắn gần như vậy, cùng dưới một mái hiên, lại khó bảo đảm tim của mình bình tĩnh như nước. Đôi mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm vào, nếu như để cho ông nhìn ra đầu mối, tất nhiên cũng dính líu hắn. Vì bảo vệ tánh mạng của mình, không để cho Hoàng đế sinh nghi, không bằng tự tránh xa xa một chút.

Chợt nghe gió thổi qua, cành lá xao động, từ hai bên truyền đến tiếng bước chân nườm nượp, vây bốn người ở một chỗ. Lâm Bình và Hồng Phi cầm đao cảnh giác chung quanh. Hàn gia một bộ bình tĩnh, chỉ hướng trong bóng đêm chắp tay: "Đại nhân tìm đến, không có tiếp đón từ xa, thật là thất kính."

Đuốc ở chung quanh đốt lên hết, soi bóng đêm sáng như ban ngày. Một người từ bóng đêm bước vào trong ánh sáng, áo dài màu lam trong ánh lửa sáng tắt, hình dáng thâm thúy của hắn cũng lúc sáng lúc tối trong ánh sáng.

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng: "Còn muốn ta mời trở về sao?"

Thượng Quan Mạn cười nói với Hàn gia: "Hàn gia xin dừng bước đi." Xoay người muốn đi, Hàn gia một tay cầm nàng, nói giọng khàn khàn: "Thân phận của đệ, ta vẫn chờ đệ nói cho ta biết, đến bây giờ đệ còn không chịu nói sao?"


Trong lòng nàng hốt hoảng, Hách Liên Du rất thủ đoạn, nàng cần gì dính líu Hàn gia, chỉ đành phải nhẹ nói: "Xin lỗi." Rút tay ra ngoài, liếc mắt nhìn Hồng Phi: "Chúng ta đi."

Hai người đều là một đường không lời.

Nhà chính bên trong phủ nguyên là trụ sở của Hách Liên Du, bởi vì vị trí tốt nhất, nên dùng làm tân phòng. Phòng chỉ đốt một cây nến, ngọn lửa vô cùng ảm đạm, làm như gió vừa thổi sẽ tắt ngay. Thượng Quan Mạn không thấy Thù Nhi, liền đến phòng bên trong tìm nàng. Vừa mới đẩy cửa, lại thấy tro bụi bay loạn trên tay Thù Nhi, tựa như đang đốt thứ gì, nghe động tĩnh, vội ném đi, dường như bị kinh sợ nhìn nàng.

Nàng mỉm cười nói: "Thì ra là ngươi trở lại."

Thù Nhi vội nói: "Vâng”

Thượng Quan Mạn cũng không truy cứu, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi." Lắc mình thuận tiện đóng cửa phòng lại. Thù Nhi nhất thời đặt mông ngồi chồm hổm trên đất, đồ trong tay bị cháy sạch chỉ còn lại chút ít, phía trên có điểm chút mực, như bố cờ, nàng xem hồi lâu, cuối cùng đốt nó sạch sẽ.

Gấm đỏ trong tân phòng vẫn chưa kéo xuống, vẫn nở hừng hực khí thế như hoa. Nàng tắm rửa thay quần áo đi vào trong phòng, chỉ thấy Hách Liên Du gối cánh tay nằm ở trên giường, chân dài chồng nhau, xoay đầu lại ngước mắt nhìn nàng.

Mặt ngoài thì an tĩnh như vậy, chỉ cảm thấy bên trong nham thạch nóng chảy nồng đậm lăn xuống, mang theo rừng rực đốt trọi, ba ba có tiếng. Nàng ngược lại bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác lau khô tóc ướt đen đậm. Vách tường khắc hoa lộ ra hình mặt bên uyển chuyển, lụa nhẹ ẩn hiện da thịt, thanh tao sạch sẽ.

Hắn cuối cùng sải bước đi qua, mạnh mẽ đè nàng lên vách khắc hoa, áo nhẹ vỡ vụn có tiếng, sắc mặt nàng ở dưới vách đá đỏ thẳm nổi bật lên vô cùng trắng. Trong bóng tối chỉ thấy mắt màu lam đậm của hắn, từng câu từng chữ phát rét: "Mạn nhi chính là giúp chồng dạy con như thế sao?"

Nàng hơi giãy giụa, hắn liền ép nàng mạnh hơn, lực đạo thật lớn, giống như là giận dữ, nàng quyết tâm, ngẩng mặt lên tới: "Đại nhân quên rồi, chồng kia cũng không phải là ngươi."

Ngón tay nàng chợt bị buộc chặt, ép nàng không thở nổi, màu đỏ nhạt trên cổ chậm chạp nổi đến trên mặt nàng. Nàng sặc đến ho, tóc ươn ướt dây dưa đến đầu ngón tay hắn. Trên trán hắn mơ hồ nổi gân xanh, trong con ngươi nổi dữ tợn kinh người: "Thượng Quan Mạn, nàng là cố ý!"

Nàng ho đến rơi lệ, làm như hải đường bị ép, run rẩy rơi xuống ở cạnh má. Hắn hung hăng hôn xuống, tùy ý thô bạo, giống như sắp ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng vừa đẩy vừa giật, hắn khí lực lớn, chỉ áp đảo nàng trên mặt đất. Mặt đất trải thảm, dập đầu xuống không tiếng động, nhưng đúng là đau, nàng hung hăng cào hắn, hắn đã đột nhiên xông tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận