Phượng Nghịch

Nàng không ngờ hắn đồng ý dễ dàng như vậy, nhất thời lại không có chuẩn bị, tự nhiên cũng không muốn lấy tên như vậy, bị hắn đồng ý, ngược lại đâm lao phải theo lao. Người này, hôm nay sao tính tình tốt như vậy. Đã thấy Hách Liên Du khoanh tay, giống như đang trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: “Đi tìm Ngọc sư phụ khắc chữ triện, làm một cái vòng cổ vàng cho nó đeo.”

Thượng Quan Mạn nao nao, chẳng biết tại sao nhớ tới cái vòng mình đeo, nghĩ đến vẫn còn đang ở chỗ của hắn, sau lại quên lấy về, không kịp nghĩ nữa, trên mặt đã nóng lên.

Đỗ Minh chỉ cảm thấy rằng mình nghe nhầm, Ngọc sư phụ khắc dấu có tiếng cho đại gia ở đô thành, khắc chữ cho một súc sinh, thật sự là mới nghe lần đầu. Hách Liên Du thấy hắn lù lù bất động, hơi trầm mặt xuống. Đỗ Minh vội nói: “Ta đi ngay.” Ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa liếc Thượng Quan Mạn, nhưng lại nhảy lên, phóng ra cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa, rơi trên nền gạch sáng loáng, hắt vào mắt người. Thượng Quan Mạn có chút thở dài, có cửa không đi, chắc chỉ có Đỗ Minh, nhịn không được liếc Hách Liên Du, người và vật bên cạnh hắn đều cổ quái.

Hắn thực sự nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trên má nóng lên, đột nhiên quay đầu đi chỗ khác. Hắn cười như áng mây xuân ấm áp rạng rỡ nhưng không thể nhìn gần.

Đúng lúc đó Thanh Thuỵ đi nhanh vào, thi lễ với Thượng Quan Mạn, quay đầu nói: “Đại nhân.” Hắn muốn nói lại thôi, hiển nhiên đã bộc lộ suy nghĩ của mình.

Hách Liên Du chưa hết vui vẻ, nhíu mày nói: “Cứ nói đi, Cố tiểu thư cũng không phải người ngoài.”


Một câu này làm cho thân thể Thượng Quan Mạn đột nhiên run lên. Sắc mặt Thanh Thuỵ cổ quái, dừng một chút sắc mặt mới như thường, nói: “Môn đệ mới ban chiếu lệnh, chức Công bộ thượng thư, do Thất hoàng tử đảm nhiệm.”

Thanh âm kia thường thường không có sóng, như không phải việc quan trọng. Thượng Quan Mạn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, đoạn đối thoại ngày ấy trộm nghe được không tự giác vang ở bên tai: “Chức Công bộ thượng thư vẫn đang trống, xin Thập Tam Muội nói với Tạ Quý Phi....”

Thì ra bên dưới gió vẻ tĩnh lặng sớm đã gió nổi mây phun. Tạ Quý Phi lôi kéo Thất hoàng tử, hiển nhiên chỉ trông mong Hoàng đế phế truất Thái tử. Một ngày kia Thất hoàng tử vinh quang lên được ngôi báu, chuyện thái tử cấm túc tuy rằng chưa tổn hại vây cánh của thái tử, nhưng ý nghĩ phế truất sớm đã rục rịch. Những người này, có ai không phải vì tương lai của mình, nàng cũng như thế thôi.

Có chút tò mò nhìn về phía Hách Liên Du, bảo bối của Hà Hoàng hậu quả thật là đặt ở trên người hắn sao? Không khỏi nở nụ cười, chỉ sợ hắn còn lợi dụng Hà Hoàng hậu nhiều hơn. Chiêu Dương cuồng dại đối với hắn, đại cục ở trong tay hắn, ván cờ này của hắn và Hà Hoàng hậu, e là chưa đánh đã thua. Buồn cười Thái Tử Phi lại cũng có ý nghĩ lay chuyển hắn. Muốn tìm cánh tay đắc lực cho thái tử, không biết rằng người này mới là mối nguy hiểm thật sự, nếu thật đem hắn đặt bên người thái tử, sau này càng khó an bài hơn nữa.

Hách Liên Du cười khẽ: “Hắn nhắm vào vị trí kia cũng không phải chuyện một ngày hai ngày rồi, để hắn vui vẻ mấy ngày cũng được.” Vô ý thoáng nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn qua.... Ngay lập tức liền trầm mặt, con ngươi xanh thẳm khó tìm được tình cảm ấm áp vừa rồi, chỉ còn sự hờ hững: “Đưa Cố tiểu thư trở về.”

Mặt trời đã lên cao, ve sầu khàn giọng kiệt lực, hai tiểu đồng khép lại tay áo tựa ở trên bậc thang buồn ngủ, chợt nghe có người hỏi: “Chủ nhân có ở trong xã không?”


Tiểu Tam cố gắng nhướng mí mắt đang trĩu nặng, liền thấy trước mắt là một gương mặt rỗ già nua, bị hù đến mức ngã nhào ra sau. Tiểu Ngũ bị hắn đánh trúng, cũng tỉnh, duỗi bàn tay nhỏ trắng trẻo dùng sức xoa mắt: “Chủ nhân đã trở về sao?”

Tiểu Tam vừa mới phục hồi tinh thần lại, quy củ đứng dậy, khép tay áo vái chào, cất giọng non nớt của trẻ con đáp: “Bẩm khách quan, chủ nhân chưa về, mời ngài vào trong.” Tiểu Ngũ cũng lanh lợi, chạy vào pha trà. Tiểu Tam ân cần dẫn hắn vào xã, hỏi: “Khách quan thích ngồi ở đâu.” Trong phòng quạnh quẽ, cũng không thấy có người nào khác, Tiểu Tam cười tủm tỉm chỉ: “Khách quan ngồi dưới cửa đi, màn trúc che mặt trời, mát mẻ một ít.”

Nam nhân mặt rỗ vội khoát tay: “Ta cũng không phải tới đánh cờ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tam dừng lại, một đôi mắt to như quả nho đen trừng hắn, mặt rỗ vừa cười: “Hai tiểu đồng yên tâm, ta không phải tới quấy rối.” Hắn từ trong tay áo gấm dệt kim tuyến vàng lấy ra thiếp mời nạm vàng, hai tay dâng: “Tại hạ là chưởng quầy quán rượu Phụng Hiền, sắp tới có thương hội tề tụ vào buổi trưa, xin mời chủ nhân quý xã đến.”

Phụng Hiền lâu, quán rượu lớn nhất thiên triều, chỗ quý tộc vinh hiển thường đặt chân, thế lực sau lưng chắc chắn khó gỡ, không ai dám động vào, không ngờ có thể khiến cho chưởng quầy đích thân cầm thiếp mời đến.

Tiểu Tam Tiểu Ngũ liếc nhìn nhau, có vẻ không nắm được chủ ý của người đến. Tiểu Tam ưỡn lồng ngực: “Thiếp mời ta nhận, ta bẩm báo chủ nhân rồi sẽ trả lời.” Mặt rỗ vội cười: “Làm ơn chuyển cáo quý chủ nhân.” Hắn khoát tay ra hiệu, mấy tên khuân vác khiêng mấy cái rương đỏ thẫm vào phòng, thoáng chốc căn phòng đã chật hẳn. Mặt rỗ tiện tay mở ra một rương, nháy mắt ánh vàng kim quang, trong phòng sáng rực rỡ, làm cho hai tiểu đồng vội lấy tay che mắt, bỗng nghe mặt rỗ nói: “Lễ vật nho nhỏ, kính mong vui lòng nhận cho.”


Tiểu Tam liền buồn bực, mấy ngày trước đây thì có hung thần ác sát tới. Hôm nay lại có người đến tươi cười đón chào, còn đưa tiền vàng đến, thời thế thay đổi cũng quá nhanh. Lông mày nhỏ không khỏi nhăn lại: “Những vật này chưởng quầy mang về đi. Chủ nhân không có ở đây, chúng tôi cũng không dám nhận.” Nói rồi liền muốn đuổi người. Mặt rỗ xem ra tiểu đồng sáu tuổi không biết đến sự quý báu của hoàng kim, miệng cười toe toét dụ dỗ: “Những vật này, hai vị chỉ cần lấy một ít, đã có thể đủ người nhà tiêu dùng mười năm.” Tiểu Tam trở mặt, trợn mắt nói: “Nói không nhận thì sẽ không nhận, nói nhiều làm gì.”

Mặt rỗ giả mù giả điếc, vội chuồn mất. Tiểu Tam hắc hắc cười không ngừng: “Nếu ông không khiêng đi, ta sẽ không nói với chủ nhân.” Mặt rỗ chán nản, đều nói nữ tử và trẻ con khó bảo. Quả thật như thế, chỉ đành sai người mang về, lúc này mới cười kéo Tiểu Tam lại: “Kính mong quý chủ nhân nói tốt vài câu trước mặt Hách Liên Đại nhân.”

Tiểu Tam không hiểu ra sao, cười tủm tỉm liếc mắt: “Được thôi, được thôi.”

Lúc này mặt rỗ mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Ánh sáng loang lổ trên mành trúc tinh xảo, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén một góc màn, lộ ra nam tử mặc áo dài tuyết trắng, hai người liếc mắt, ngọt ngào kêu lên một tiếng, nhào qua: “Chủ nhân!”

Thượng Quan Mạn mới vừa nghe rõ ràng, lúc trước có người tiến đến phá tiệm, đích thị là thủ hạ Hàn gia gây nên. Hôm nay lại mời nàng đến thương hội, thật sự một trời một vực, chẳng lẽ Hàn gia ra chiêu đùa giỡn gì sao?

Tiểu Tam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Chủ nhân có đi không?”

Nàng cười: “Đi, dù là đầm rồng hang hổ, cũng muốn đi.” Đột nghe thấy "zii” một tiếng, một con chồn trắng từ dưới chân nàng thoát ra. Mắt màu lam trong vắt như lưu ly, trên bàn chân nho nhỏ tuyết trắng có vòng vàng nhỏ xíu như râu, Tiểu Tam "A” một tiếng, ngón tay bụ bẫm sờ bàn chân hắn, lại thấy hai chữ "Hồ Tử" nhỏ xíu. Liền bật cười "hì hì". Tiểu Ngũ nghiêm túc vuốt ve con chồn trắng, một đôi mắt to lập loè ánh sáng: “Thật xinh đẹp!”


Tiểu Tam bĩu môi nói: “Muội chỉ biết xinh đẹp, nghe nói con chồn trắng mắt xanh chính là vua của loài chồn, là con khó kiếm nhất.” Tiểu Ngũ sùng kính xem hắn: “

Ca hiểu biết thật nhiều.”

Tiểu Tam hất đầu: “Thúc thúc ta là thợ săn, những điều này là do ông nói cho ta biết.” Hắn còn muốn nói tiếp, đã thấy Tiểu Ngũ chỉ lo loay hoay với con chồn trắng trong ngực, đâu còn nghe thấy, hừ hừ một tiếng, rồi lại tươi cười: “Chủ nhân, con chồn này phải nuôi ở chỗ chúng ta sao?”

Nàng "Ừ” một tiếng, vô ý quét gặp một đôi mắt xanh của chồn trắng, cũng không biết tại sao bỗng tức giận: “Nhốt nó vào trong lồng, không cho phép cho nó ăn.”

Tiểu Ngũ "Oa” một tiếng liền khóc lên, ánh trắng dao động, một đôi mắt xanh của con chồn, cũng nhìn nàng với vẻ thật đáng thương. Nàng bất giác buồn cười, nghĩ rằng đã lâu chưa hồi cung, không biết tình hình trong nội cung như thế nào, thầm nghĩ, phải giúp cho kỳ xã này hoạt động lại sớm một chút, dặn dò hai người vài tiếng, liền gấp rút hồi cung.

Không biết nàng đã đi rồi, Lâm Bình cũng dẫn theo vài người mang một rương tiền đến. Hắn hung thần ác sát, nặng nề quăng trên mặt đất. Hai tiểu đồng gấp gáp núp vào. Lâm Bình thấy trong phòng không người, ném thùng rồi nghênh ngang rời đi.

Sau giờ ngọ, lại có rất nhiều thương gia chưởng quầy đến, cũng mang theo lễ vật, chồng chất trong phòng chật như nêm cối. Tin tức này trong nháy mắt liền lưu truyền ra kinh đô, rất nhiều danh sĩ đều đến tìm hiểu đến tột cùng. Trong vòng một ngày, thanh danh kỳ xã được lan truyền một cách khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận