Dùng mạng của nàng đi đổi mạng cho Phong Liên Dực, nàng cảm thấy đáng giá, nhưng hắn không thấy đáng chút nào!
"Ngươi không muốn tự do sao?" Hoàng Bắc Nguyệt bám riết không tha hô to.
Tự do? Hắn đương nhiên muốn!
Nhưng tự do mà không có nàng, hắn vĩnh viễn không muốn!
Yểm kiên định trầm mặc, nhắm mắt lại, kiên quyết không đáp lại bất cứ lời gì của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt đứng khỏi tảng đá, trên mặt đất rêu xanh trượt một chút, nàng đứng không vững, thoáng cái té ngã, đầu gối suýt gãy.
Chưa từng có cảm giác mình vô dụng như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, cũng không có cách nào vơi bớt cáu kỉnh trong lòng.
Trọng thương, mù, nàng bi thảm đến mức này sao?
Có lẽ chỉ có cơ hội...
Trong không khí hình như có thứ gì đó động đậy, một luồn nguyên khí hỏa thuần khiết cấp tốc tới gần nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút sửng sốt, đột nhiên nhận ra nguyên khí này, trong lòng mừng rỡ!
Đúng là Chim Thần Kim Loan!
Sau lúc mừng rỡ là chút hoảng hốt, nàng đang tìm Chim Thần Kim Loan. Mà con chim thần này cũng nhất định muốn tìm nàng báo thù!
Có lẽ cảm giác được hơi thở yếu ớt của nàng, hơn nữa lẻ loi một mình, không có người bảo vệ cường đại, cho nên Chim Thần Kim Loan liền tới chỗ nàng!
Trên trán lăn xuống một chuỗi mồ hôi lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng đứng lên, biết không thể trốn, nàng hiện tại không khống chế được nguyên khí trên người, không thể ẩn giấu hơi thở, trốn ở đâu cũng bị Chim Thần Kim Loan tìm ra.
Bất an nhìn nguyên khí Chim Thần Kim Loan tới gần, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một chút kiên quyết, cho dù nguyên khí hỗn loạn, tay nàng cũng nhanh kết ấn.
Bùa Phong ấn thú!
Ầm ầm...
Trong rừng rậm, vô số cây lớn bị đụng vào, một con thần thú phượng hoàng cả người lửa cháy lảo đảo điên cuồng chạy tới, đi tới đâu đều để lại đống lửa cháy hỗn độn, đốt không còn một ngọn cỏ!
Lửa cháy phun ra khỏi miệng, nó như bị cái gì đuổi theo, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy ánh lửa màu vàng, trong lòng có chút trầm xuống, tốc độ kết ấn càng nhanh.
Trên mặt dao động mãnh liệt. Chim Thần Kim Loan đã xuất hiện phía trước, cách nàng hơn mười thước.
Trên trán mồ hôi lạnh chảy nhanh hơn, thời gian không đủ, nguyên khí cũng không thể ngưng tụ, Bùa Phong ấn thú không thể thành lập!
Ngón tay kết ấn có chút run rẩy, nàng không cam lòng!
Đột nhiên, Chim Thần Kim Loan dừng lại, cũng không đi lên phía trước, nhưng trong miệng thốt ra lửa cháy, nổi giận đùng đùng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, có vẻ chuẩn bị tùy thời xông lên xé nàng thành mảnh nhỏ!
Nhưng hình như lại có lực lượng cường đại giam cầm nó, khiến nó không dám bước lên phía trước.
Hay tay Hoàng Bắc Nguyệt run lên, cũng cảm giác Chim Thần Kim Loan bất thường, động tác kết ấn dừng một chút, ngẩng đầu lên.
Trên lưng Chim thần lửa cháy màu vàng có một bóng dáng màu đen chậm rãi đi tới, y phục đen tung bay, sợi tóc múa loạn.
Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc trong lửa vàng vô cùng thanh lệ thoát tục, hai mắt đỏ ngầu chậm rãi nhìn về phía nàng.
"Quân Ly?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sắc mặt quái dị nhìn hắn, có chút bất an nuốt nước miếng.
Nhìn thấy Quân Ly, trong lòng sợ hãi gấp mấy lần so với biết Chim Thần Kim Loan tìm đến nàng báo thù.
Nam nhân này sau khi hóa hồn mất đi bản thân, so với bất cứ ma thú hung mãnh nào cũng khiến nàng sợ hãi.
Nhận thấy hơi thở Quân Ly, ngay cả Yểm trong hắc thủy cấm lao bị ngăn bởi hết thảy hơi thở bên ngoài đều mở to mắt, chậm rãi nói: "Hắn tới làm gì?"
"Không biết." Hoàng Bắc Nguyệt thẳng tắp nhìn Quân Ly, chính mình bị thương thành như vậy, tự nhiên không thể cao ngạo với hắn, bởi vậy chỉ nói: "Ta muốn phong ấn Chim Thần Kim Loan!"
Nghe được lời của nàng, Chim Thần Kim Loan phẫn nộ kêu rống một tiếng, hận không thể đốt nàng thành tro bụi!
Mà Quân Ly lại lạnh lùng cười một tiếng, âm thanh thờ cơ tiến vào tai Hoàng Bắc Nguyệt.
Không nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng có thể tưởng tượng hắn ngạo mạn, khí chất cùng ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Mặt mày như họa lạnh như băng, không còn an bình xa xưa, chỉ có tà ác.
"Giao nó cho ta." Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay với hắn.
Ánh mắt Quân Ly thản nhiên đảo qua, nới lỏng tay, Chim Thần Kim Loan có vẻ rời đi kiềm chế, liền chạy như điên về hướng Hoàng Bắc Nguyệt.
Khí thế hung mãnh, lửa vàng thiêu đốt thật bức người!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị lui về phía sau từng bước, trong lòng biết năng lực hiện tại căn bản không thể chống lại Chim Thần Kim Loan!
Cũng may Quân Ly chỉ dọa dọa nàng mà thôi, ngước tay chế trụ lại Chim Thần Kim Loan.
Chim thần kêu rống với nàng, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lại càng ngày càng trầm: "Quân Ly, ngươi rốt cục muốn thế nào?".
"Muốn cứu Phong Liên Dực, không thể được." Quân Ly thản nhiên nói, "Ta hiện tại giết hắn, ngươi làm gì được?"
"Ngươi vì sao phải đối nghịch với ta?" Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng dùng hai mắt vô thần theo dõi hắn.
"Là ngươi quá ngây thơ, tưởng rằng bằng thực lực bản thân có thể nghịch thiên mà đi sao?" trong giọng nói Quân Ly mang theo trào phúng rất nhỏ.
"Ông trời? Buồn cười!" Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh, đột nhiên hô to, "Bởi vì trời cao không thể phá vỡ nên ngươi cam nguyện làm nô lệ sao? Ta không muốn, chết cũng không cam tâm!"
Quân Ly sửng sốt, đột nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay nàng một đám lửa hiện lên, nàng cầm Roi Hỏa thần, hung mãnh không sợ chết trực tiếp xông lên.
Quả thật không sợ chết, quật cường, cố chấp, không có thuốc chữa.
Có đôi khi thông minh tuyệt đỉnh, có đôi khi lại ngu ngốc khiến người ta đau lòng....
Quân Ly nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng Chim Thần Kim Loan, không nhìn sát khí sắc bén trên người nàng, chỉ giơ tay lên, roi tinh tế trong tay phóng ra, linh hoạt mà xảo quyệt chui qua cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt, thoáng cái cuốn lấy Roi Hỏa thần của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt dùng sức xé ra mà không được, trợn mắt nhìn hắn, Quân Ly lại lặng yên đi tới trước mặt nàng, từ sau thắt lưng kéo nàng vào lòng, tay kia nhẹ nhàng nhấn một cái sau gáy.
Trong đầu rất nhanh xuất hiện hắc ám, càng đáng sợ hơn so với đôi mắt không nhìn thấy gì.
"Ngươi..." Hoàng Bắc Nguyệt thống khổ hừ một tiếng, ngón tay dùng sức tóm chặt ống tay áo Quân Ly, như người lưu lạc giữa biển khơi tưởng bắt được cái gì đó để không bị chìm xuống.
Kỳ thật sai lầm rồi.... Cho dù bắt được cây gỗ, xa xa còn có cá mập nhìn chằm chằm.
"Quân Ly!" Nàng dùng hết khí lực hô nhỏ một tiếng nhưng vẫn không đỡ được tốc độ hắc ám ăn mòn ý thức.
"Ngươi là còn thiêu thân lao vào lửa, làm chuyện vô ích." Quân Ly nhẹ giọng nói ở bên tai nàng.
thân thể Hoàng Bắc Nguyệt mềm mại ngồi phịch trong lòng hắn, hoàn toàn không có ý thức.
Quân Ly như là lừa con nít, vỗ nhẹ lưng của nàng, cúi đầu nói một câu: "Đừng trách ta."
***** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Mạnh Kỳ Thiên dựa ở bên cửa sổ, nhìn sắc trời trong xanh bên ngoài, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...