Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chim Thần Kim Loan bị chọc giận, cánh mở ra, từng viên hỏa cầu màu vàng rơi xuống, quay chung quanh Hoàng Bắc Nguyệt!

Quanh người nàng dâng lên cơn lốc rét lạnh, băng tuyết hỗn loạn xoay tròn trong gió. Khi chạm vào hỏa cầu, băng tuyết lập tức bị hòa tan, bốc hơi biến mất.

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt vẫn trầm tĩnh, không chút bối rối, cho dù khí nóng chung quanh khiến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không hoảng hốt bất loạn. Hai tay kết ấn kỳ quái, nguyên khí thuộc tính Băng, thuộc tính Hỏa cùng thuộc tính lôi dũng mãnh tiến ra khỏi thân thể, hội tụ chung quanh thân, hình thành một bích trướng lớn, chặn hỏa cầu đang rơi xuống!

Đông...Đông.... Đông....

Từng viên hỏa cầu nện trên bích chướng, mặc dù không xuyên phá, nhưng cũng khiến bích chướng dao động mãnh liệt, lung lay sắp đổ, dường như tùy lúc bị nghiền nát.

Không khí nóng rực, Hoàng Bắc Nguyệt cố hết sức chống đỡ bích chướng, con ngươi lãnh đạm nhìn phía sau Hồng Liên, bóng dáng Thánh quân chậm rãi xuất hiện, hai mắt sau mặt nạ màu vàng liếc nàng, dường như xoi mói tìm tòi gì đó.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn qua, chỉ thấy Thánh quân ôm lấy Hồng Liên bị bỏng, nói một câu với Mặc Liên. Nhưng Mặc Liên lại lắc đầu, giơ tay lên, phóng ra Huyễn Linh Thú, sau đó bay nhanh đột nhập vào chỗ hỏa cầu cuồn cuộn, đi tới trước bích trướng của Hoàng Bắc Nguyệt.

Thánh quân khiếp sợ nhìn cử động của Mặc Liên, nếu không có mặt nạ che thì giờ phút này vẻ mặt hắn nhất định vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ!

"Mặc Liên!" Giọng nói của Thánh quân tràn ngập uy nghiêm, kinh động Chim Thần Kim Loan khiến ánh mắt nó cũng chuyển hướng Mặc Liên.

Mặc Liên lại không dao động, ngưng mi chặn từng viên hỏa cầu lại, động tác có chút gấp gáp xen lẫn tức giận.


Thánh quân chợt giơ tay lên, đã cực kỳ phẫn nộ, hiển nhiên sẽ không nương tay với Mặc Liên.

"Thánh quân!" Hồng Liên dùng sức bắt lấy tay hắn, dưới khuôn mặt tóc dài bị lửa thiêu hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn dùng sức ngăn cản.

Bị nàng nắm chặt tay, Thánh quân bất đắc dĩ thu tay lại, Mặc Liên cũng chặn lại được vô số hỏa cầu, để Hoàng Bắc Nguyệt đi ra khỏi bích chướng, nàng thấp giọng nói một tiếng cám ơn, nhưng vẫn đi nhanh tới chỗ Thánh quân.

Mặc Liên bắt được tay nàng, "Nguyệt, thu tay lại đi."

"Ta muốn báo thù cho Anh Dạ!" Hoàng Bắc Nguyệt lãnh khốc nói, "Hôm nay nhất định phải giết Hồng Liên!".

"Ngươi không đánh lại được Thánh quân." Mặc Liên cố chấp lôi kéo nàng, không muốn để nàng đi chịu chết.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Mặc Liên, ta đã sớm nói ta và ngươi đi đường khác nhau, ta không đội trời chung với Điện Quang Diệu, ngươi không cần khó xử, trở về đi."

"Ta không muốn!" Mặc Liên cầm chặt tay nàng không chịu buông ra, "Ta không muốn làm kẻ địch với ngươi!"

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, tái nhợt vô tội, sạch sẽ không vấy bẩn, nhưng...

"Bên kia là phụ thân của ngươi!" Nàng nhẫn tâm cắn răng, dùng sức ngăn tay hắn lại, ngước mắt lên, nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên không biết khi nào cũng xuất hiện.

Hai người ánh mắt vừa tiếp xúc, nhưng cũng không nhìn lâu. Mạnh Kỳ Thiên chỉ khẽ lắc đầu, Hoàng Bắc Nguyệt đã hiểu ý tứ của hắn, đã nói: "Cho dù hôm nay ta không giết Hồng Liên, nhưng ngày nào đó sẽ giết ả

Thánh quân nhìn nàng híp mắt lại: "Ngươi cũng biết? thân thế của Mặc Liên ngay cả Mạnh Kỳ Thiên cũng không biết, không ngờ nha đầu này ẩn núp ở Điện Quang Diệu vài ngày đã hỏi thăm được rõ ràng

"Loại chuyện này mà Thánh quân còn sợ người biết sao". Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, chậm rãi nhìn về Hồng Liên trong lòng hắn, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nói xong nàng thu hồi Thôn Thiên Hồng Mãng, quay người lại nhìn về Công chúa Hi Hòa phía sau, nói "Hi Hòa cô cô, chúng ta tính toán nợ nần đi!"

"Ngươi..." Công chúa Hi Hòa mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị mấy bông tuyết cuốn lấy, Hỏa Thiềm há mồm muốn phóng dịch độc, nhưng trong nháy mắt đã bị một đoàn lửa màu tím đốt cháy khiến nó kêu thảm lăn lộn, trốn về không gian linh thú.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Chiến Dã, nhanh chóng rời ánh mắt, áp Công chúa Hi Hòa bay đi.

Bên này Mặc Liên mờ mịt đứng, qua hồi lâu cũng không chịu động một chút, Thánh quân giận hắn tới cực điểm, có điều giờ phút này tức giận thì đã muộn. Hắn hiện tại mới phát hiện Mặc Liên không trung thành, hơn nữa những người bên cạnh ai cũng có mục đích riêng muốn đạt được.

"Mạnh Kỳ Thiên." Thánh quân chậm rãi mở miệng.


"Có thuộc hạ." Mạnh Kỳ Thiên từ phía sau đi tới, dường như không có cực nhỏ khác thường.

"Đưa Mặc Liên tới." Thánh quân nói, "Chuẩn bị tốt vô cực thiên khóa."

Mạnh Kỳ Thiên nói: "Bây giờ Thánh quân muốn khóa Mặc Liên tôn thượng có vẻ không tốt lắm."

Thánh quân nhìn hắn một cái, nói: "Ai nói ta muốn khóa hắn? Ta muốn thả hắn."

Mạnh Kỳ Thiên ngẩn ra, lập tức trên lưng dâng lên khí lạnh, chậm rãi đi đến chỗ Mặc Liên.

Mặc Liên không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng lúc Mạnh Kỳ Thiên tới gần, đột nhiên né tránh, nói: "Ta không muốn trở lại".

"Mặc Liên tôn thượng, Điện Quang Diệu mới là nhà của ngươi." Mạnh Kỳ Thiên ảm đạm cười, nói.

"Không phải." Mặc Liên lắc đầu, hai mắt mù lại có thể chuẩn xác tìm được phương hướng của Thánh quân, "Phụ thân, ngươi cho tới bây giờ chưa nói với ta nhà là gì, ta không có nhà."

"Ngươi không cần nhà, Mặc Liên, loại đồ vật ấy không cần thiết với ngươi, bất cứ chỗ nào cũng không thể giam cầm ngươi!" Thánh quân lạnh giọng nói.

"Không phải!" Mặc Liên lớn tiếng nói, "Ta biết chỗ nào có nàng thì ta nguyện dừng lại! Ta không muốn làm Mặc Liên!"

Thánh quân ngẩn ra, sau đó mới lạnh lùng mở miệng: "Xem ra, cho ngươi trở nên thông minh cũng không phải chuyện tốt."

Mặc Liên sợ sệt trong chốc lát mới nghe thấy tiếng Thánh quân thở dài: "Ngươi không muốn làm Mặc Liên, ta có thể chấp thuận. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn có Hoàng Bắc Nguyệt, nhất định phải theo ta về."


"Vì sao?" Mặc Liên run giọng hỏi, nghe thấy có cơ hội không làm Mặc Liên nữa nên tâm tư đơn thuần có chút tin tưởng.

"Bởi vì nàng không thể cho ngươi đôi mắt." Thánh quân nói, "Chỉ có ta mới có thể."

"Đôi mắt...." Mặc Liên thì thào nói, điều kiện hấp dẫn này quá cường đại đối với người không rành thế sự như hắn.

Mạnh Kỳ Thiên cũng khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt Mặc Liên dao động thì trong lòng thở dài. Mặc Liên a Mặc Liên, hắn đồng ý cho ngươi đôi mắt, nhất định muốn ngươi trả giá lớn hơn để trao đổi. Ngươi không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ!

Thánh quân nói "Ta muốn ngươi giúp ta đến Thành Tu La, sau đó ta sẽ cho ngươi một đôi mắt có thể nhìn thấy nàng, tuy nhiên trước đó, ta sẽ cho ngươi một một cơ hội nhìn thấy nàng."

Từng bước dụ dỗ, Thánh quân hiểu lòng người, đặc biệt hiểu suy nghĩ của Mặc Liên. Đó là con trai hắn, đứa nhỏ này trừ đơn thuần thì điểm gì cũng giống hắn.

Thiên phú cường đại, bản tính si tình, dám bất chấp tất cả.

Muốn để hắn đi vào bẫy rập, có thể sai khiến thì Thánh quân hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai.

Nhìn thấy ánh mắt Mặc Liên dao động, Mạnh Kỳ Thiên chỉ có thể thở dài trong lòng, xem ra lần này sẽ rất khó giải quyết.

***** Bắc Nguyệt hoàng triều ******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui