"Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi giống mẫu thân ngươi, tâm địa thiện lương đúng hay không? Ngươi có dám xuống đánh với ta không?"
"Có gì không dám? chết vài người thì tính gì? Ta bắt nước Đông Ly, chiến công như vậy không ai sẽ để ý ta giết vài người." Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, nửa mắt cũng không nhìn dân chúng Thành Lâm Hoài cách đó không xa.
Công chúa Hi Hòa sửng sốt, bà biết hoàng tỷ thiện lương, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt này nhiều năm không gặp lại ác như vậy, bà có chút do dự không quyết được.
Nhìn thấy nàng do dự, Hoàng Bắc Nguyệt mắt lóe sáng, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Xích Luyện."
Công chúa Hi Hòa hoảng sợ, đột nhiên xoay người, nhưng lại nhìn thấy Thôn Thiên Hồng Mãng thật lớn đang há miệng với nàng.
"Thôn Thiên Hồng Mãng!!" Khó tin mở to hai mắt, nàng tin trước mắt là cháu gái Hoàng Bắc Nguyệt của bà, nhưng Thôn Thiên Hồng Mãng này là sao?
"Ngươi chắc chắn không phải Hồng Liên!" Công chúa Hi Hòa hô to, mở to mắt trừng trừng nhìn phía sau Hoàng Bắc Nguyệt.
Thôn Thiên Hồng Mãng há miệng lớn phát ra một tiếng nức nở nặng nề, hai mắt bi ai lại oán giận.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt nhìn nó, đột nhiên khóe miệng giương lên, trong con ngươi hiện lên tia sáng, quay đầu cười lạnh: "Ngươi rốt cuộc cũng dám xuất hiện trước mặt ta sao, Hồng Liên?".
"Ta có gì không dám?" Hồng Liên chậm rãi đi tới, trùng hợp chính là ả mặc cùng trang phục trắng trong thuần khiết với Hoàng Bắc Nguyệt.
Nhan sắc thanh nhã chỉ xứng với vẻ cường đại đường hoàng như Hoàng Bắc Nguyệt, hoặc ôn nhu uyển chuyển hàm xúc như Trưởng công chúa Huệ Văn, nếu không đều chẳng có cảm giác gì.
Giống như Hồng Liên vậy, hiện tại không cần che giấu khí chất trời sinh bừa bãi kiêu ngạo, không hợp với vẻ thanh lịch. Ả hợp với màu đỏ như lửa.
Hồng Liên chậm rãi đi tới bên người Công chúa Hi Hòa, đối mặt cùng Hoàng Bắc Nguyệt, hai người giống nhau như đúc nhìn nhau, trừ biểu cảm khác biệt đến vi diệu thì hoàn toàn không thấy bất cứ điểm nhỏ khác nhau nào.
Công chúa Hi Hòa sửng sốt một chút, mới nói: "Ngươi mới là Hồng Liên? Vậy vì sao Thôn Thiên Hồng Mãng ở chỗ Hoàng Bắc Nguyệt?"
"Cô ta đoạt đồ của ta, ta tự nhiên cũng đoạt của cô ta, không phải rất hợp lý sao?" Hồng Liên lạnh lùng liếc mắt Công chúa Hi Hòa, mới nhìn hướng Hoàng Bắc Nguyệt, "Ngươi nói đúng không?".
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn ả, sao lại giống như vậy, như bản thân đang soi gương, sư phụ đã từng nói với nàng những gì?
Nếu như ngươi vẫn cố chấp truy đuổi một kẻ địch, cuối cùng ngươi cũng sẽ biến thành hắn.
Ngay lúc này, nàng chính là tâm tình như vậy.
Nàng cùng Hồng Liên không chỉ giống nhau mà trình độ cũng tương tự khiến nàng sợ hãi.
"Ngươi đoạt đồ của ta không sai, nhưng Anh Dạ không đắc tội ngươi, tại sao ngươi hại cô ấy?" Điều chỉnh một chút tâm tình, Hoàng Bắc Nguyệt mới mở miệng.
Hồng Liên cười một tiếng, nói: "Ha ha, cô ta quả thật không có thâm cừu đại hận với ta, tuy nhiên, ai bảo cô ta là người mà ngươi quan tâm? Công chúa Anh Dạ, Thái tử Chiến Dã, Lạc Lạc, Thiên Đại Đông Nhi, ta biết những người này là bằng hữu của ngươi! Ha ha, cái từ bằng hữu thật cao thượng!".
"Vì lý do đó mà ngươi đối phó bọn họ?".
"Không sai! Giết ngươi quá tiện nghi cho ngươi! Ngươi đoạt nhiều thứ của ta như vậy, ta muốn chúng bạn xa lánh ngươi, để ngươi mất đi hết thảy! Ta muốn để ngươi biết cái gì gọi là chiếm mất!" Hồng Liên thoải mái nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Hồng Liên, ngươi thật hèn hạ vô sỉ, tuy nhiên, ta thừa nhận lúc này bại bởi ngươi."
"Ngươi không thua." Hồng Liên nói, "Người thua là ta, Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ngươi không cướp Mặc Liên đi, ta sẽ không hận ngươi như vậy! Ngươi không hiểu tình cảm của ta và Mặc Liên, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu hắn!"
"Vậy ngươi có nghĩ tại sao Mặc Liên không thích ngươi không?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lớn tiếng hỏi, "Ngươi hiểu rõ hắn sao? Nực cười!".
Hồng Liên mặt đỏ lên, bị nàng nói mấy câu chọc giận, hô lớn: "Cho dù hắn chẳng thèm ngó tới ta, ta cũng thích hắn, ta Hồng Liên đời đời kiếp kiếp thích Mặc Liên, chết cũng không thay đổi!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, trong giọng nói ẩn chứa cảm tình quá mức, thế nên nàng có chút rung động.
Nhìn nàng sửng sốt, thân thể Hồng Liên đột nhiên run lên, sau đó hóa thành đám lửa đỏ, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, bảo kiếm quét ngang ngực nàng.
"Xích Luyện!" Hoàng Bắc Nguyệt lù lù bất động như núi cao, lạnh lùng nhìn ả.
Nghe nàng nói chuyện, Hồng Liên đột nhiên sửng sốt một chút, lập tức phía sau truyền đến tiếng sàn sạt, ngay sau đó là hơi thở quen thuộc long trời lở đất vang đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...