Phượng Nghịch Thiên Hạ

Hắn hoàn toàn bị khiếp sợ không nói được một lời, Hồng Liên kỳ lạ hắn đã rất kỳ quái, mà hiện tại, Mặc Liên thật không ngờ...

Trong ấn tượng của hắn, Mặc Liên chủ động chạm vào Hồng Liên là năm năm trước ở Nước Nam Dực. Hắn chỉ nhẹ nhàng sờ soạng mặt Hồng Liên, từ đó về sau, hắn không chủ động chạm vào Hồng Liên.

Đừng nói chạm, tới gần cũng đừng mơ!

Nhưng hắn vừa rồi nhìn thấy cái gì?

Hắn nhất định là mấy ngày nay quá mệt mỏi, bởi vậy sinh ra ảo giác!

"Nhất định là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi" Mạnh Kỳ Thiên lầm bầm tự nói, đột nhiên trong con ngươi luôn luôn trầm tĩnh lóe ra một tia sắc bén!

Hồng Liên? Không đúng! Vậy căn bản không phải Hồng Liên!

Hồng Liên không thể không nhớ bọn họ cãi vã trước đó, Mặc Liên càng khó có khả năng thân cận với Hồng Liên như thế!

Trên mặt thần sắc nhiều lần biến hóa, Mạnh Kỳ Thiên đi vài bước tại chỗ, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng xâu chuỗi một loạt chuyện gần đây.

Thánh quân phái Hồng Liên đi giết Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó Hồng Liên trở về mà bắt đầu bất thường.

Đúng, chính là điểm này!

Hồng Liên, Hoàng Bắc Nguyệt, dốc núi tuyệt mệnh, Địa ngục cốc.

Mạnh Kỳ Thiên đột nhiên thân hình chợt lóe, như ánh sáng bắn về phía ngoài Điện Quang Diệu!

Thông qua kết giới, nhanh chóng đi tới thế giới bên ngoài!


Quốc gia mưa dầm liên tục, cho dù là ban ngày vẫn mịt mờ mưa bụi, không có ánh mặt trời, xung quanh trải rộng mây đen u ám.

Trên mặt đất cơ hồ không nhìn thấy màu sáng, u ám nặng nề.

Mạnh Kỳ Thiên triệu hồi ra Độc Giác Thú, bay nhanh về dốc núi tuyệt mệnh.

Vách đá dốc núi tuyệt mệnh còn dấu vết đánh nhau rất nhỏ, nhưng hắn không để ý đến mà lao xuống dốc núi tuyệt mệnh, hạ nhanh xuống, hắn lấy một viên thuốc từ nạp giới ra bỏ vào miệng, sau đó dùng bố khăn che miệng mũi lại.

Dã thú kêu rống từ sâu trong Địa ngục cốc truyền đến, thê lương mà hung tàn, làm lòng người lạnh ngắt!

Mạnh Kỳ Thiên rất nhanh tới đáy cốc, đại khái trước đó Hoàng Bắc Nguyệt đã tới, dọa lùi một ít thú ăn thịt người, bởi vậy không có con thú ăn thịt người nào dám tới.

Mạnh Kỳ Thiên thuận lợi rơi trên mặt đất, lấy ra một viên đá phát sáng, chiếu sáng chung quanh, tỉ mỉ tìm kiếm trên mặt đất.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy trong đất bùn hư thối rữa nát có một cây trâm hoa sen màu đỏ, đó là trâm gài tóc Hồng Liên rất thích, mặc kệ đổi quần áo gì đều đeo, hồi tưởng một chút, hình như lúc Hồng Liên về Điện Quang Diệu không thấy mang theo trâm gài tóc.

Trong lòng có chút trầm ngâm, tuy nhiên, cũng có thể là lúc Hồng Liên đánh nhau làm rơi hoặc là vứt bỏ lúc xuống tìm thi thể.

Hắn nhìn lại một vòng, phát hiện một chỗ bùn đất còn mới, vài mẩu xương thú rơi vãi xung quanh.

Mạnh Kỳ Thiên giật mình, chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn dấu vết bùn đất, chậm rãi dùng xương thú đào đất ra.

Chậm rãi, hắn nhìn thấy một đôi tay bị gặm máu thịt be bét, trong lòng lạnh liệt, tuy nhiên, hắn không dừng lại, tiếp tục đào, cho đến khi móc ra toàn bộ thi thể.

Đó là một thi thể thiếu nữ, khuôn mặt cùng thân thể đều bị dã thú gặm gần hết, có chỗ lộ ra đầu khớp xương.

Mạnh Kỳ Thiên rất thông minh, liếc mắt một cái nhìn thấy quần áo trên thi thể là trùm vào sau, bởi vì nếu đúng là ban đầu mặc ở trên người, dã thú không thể lúc gặm ăn mà tránh quần áo, mà quần áo lại không bị xé rách.


Lúc Hoàng Bắc Nguyệt tới, trên thi thể mặc quần áo đúng là Hồng Liên bị dã thú xé rách thành vải. Nàng không biết đó là Giang nhi bị Hồng Liên giết, để Giang nhi mặc vào y phục của nàng, sau đó ném nàng ngã xuống đó, để thú ăn thịt người gặm ăn.

Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt tới, vì muốn chôn Hồng Liên, cũng không bận tâm quần áo có rách hay không, để thi thể mặc y phục của mình là xong.

Nàng nào nghĩ tới Điện Quang Diệu có Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh xuống đào thi thể Hồng Liên ra xem xét.

Nhìn thi thể trước mắt, Mạnh Kỳ Thiên không phải không bị xúc động, trong lòng có chút phiền muộn, thấp giọng nói: "Hồng Liên, không ngờ ngươi chết thảm như vậy."

Hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó lấp đất chôn thi thể, vì phòng ngừa bị dã thú nhảy ra đến gặm ăn lần nữa, hắn ném vài viên thuốc đặc chế, có thể đuổi thú ăn thịt người né tránh.

"Ta và ngươi mặc dù bất hòa, nhưng nể tình nhiều năm ở chung, ta không thể để ngươi không còn xương cốt." Mạnh Kỳ Thiên biết, nếu đổi lại là Hồng Liên thì sẽ chẳng bận tâm hắn còn xương cốt hay không.

Nhưng hắn không phải là Hồng Liên, không phải là động vật không có cảm tình.

Xong xuôi hết mọi việc, Mạnh Kỳ Thiên mới chậm rãi đứng lên, cưỡi Độc Giác Thú rời khỏi nơi chướng khí, hắn muốn tìm cũng đã tìm được rồi.

Sau một lát, Mạnh Kỳ Thiên đứng ở vách đá tuyệt mệnh, vươn hai tay để nước mưa cọ rửa bùn đất sạch sẽ, sau đó mới lấy cây trâm của Hồng Liên ra nhìn thoáng qua.

Nếu người chết ở Địa ngục cốc đúng là Hồng Liên thì hôm nay Hồng Liên ở Điện Quang Diệu đó là...

"Hoàng Bắc Nguyệt." Lạnh bạc môi khẽ mở, thong thả đọc ra cái tên này, trong đầu cũng hiện khuôn mặt kiêu ngạo.

Trên đời vậy mà có người tương tự như thế, quả thực là khó tin, kể cả là sinh đôi cũng không thể tương tự như vậy, quả thực chính là cùng một người.

Cô gái này nhiều năm qua vô danh trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, chưa bao giờ nghe qua tên của cô ta, nhưng cô ta lại có bản lĩnh giết Hồng Liên, đoạt của ả hết thảy.

Điều này chứng tỏ thực lực của cô ta còn ở trên Hồng Liên, cô ta mạnh cỡ nào? Có thể sánh vai cùng Mặc Liên sao?


Cao thủ như thế đối với Điện Quang Diệu đúng là một sự uy hiếp lớn.

Ngoài Thánh quân, thân phận Hồng Liên không phải người bình thường, cũng giống như Mặc Liên đều là người có quyền thế ở Điện Quang Diệu.

Nếu vị trí này bị kẻ địch chiếm cứ thì sẽ dễ dàng phá vỡ Điện Quang Diệu trong tương lai.

Phát hiện loại sự tình này, nhất định phải lập tức bẩm báo Thánh quân, mời Thánh quân định đoạt.

Tuy nhiên, Mạnh Kỳ Thiên giờ phút này không có dự định như vậy, hắn âm lãnh cười, xoay người rời khỏi dốc núi tuyệt mệnh.

Mặc Liên điện.

Mùi thuốc thơm tràn ngập trong không khí, mặc dù chỉ ngửi nhưng cũng có một tia lạnh lẽo thấm vào chóp mũi.

Ngón tay mảnh khánh êm ái xoa thuốc mỡ trên mặt hắn, Mặc Liên co quắp cúi đầu, cố gắng làm bộ không có việc gì, nhưng trống ngực đập nhanh không có cách nào che giấu.

Hắn không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối đều là ở trước mặt nàng, mỗi lần cũng như bị vạch trần.

"Làm sao vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi, vẫn cảm giác trước mặt mình là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Mặc Liên thấp giọng nói: "Xin lỗi."

"Tại sao nói xin lỗi ta?" Thuốc đã bôi xong, Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi chai lọ.

Mặc Liên ý thức được chính mình nói sai, đúng là không cần xin lỗi Hồng Liên, câu xin lỗi này là nói với Nguyệt, hắn vội vàng nói: "Đối với ngươi không tốt."

Hoàng Bắc Nguyệt không phải Hồng Liên, nghe Mặc Liên nói không thể lập tức hiểu, suy nghĩ một chút, biết hắn nói hắn không tốt với Hồng Liên liền nói: "Ngươi đối với ta rất tốt, như vậy ta hài lòng."

Mặc Liên đỏ mặt lên, thật cao hứng, không dám quay mắt về phía nàng, cuống quít xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng, "Sẽ rất tốt."

Sẽ rất tốt? Hắn nói hắn sẽ rất tốt, hay là sẽ đối xử với nàng rất tốt?


Trong lời nói tỉnh lược quá nhiều tin tức, nàng nhất thời không bổ não ra được, tuy nhiên nghe không hiểu cũng làm bộ nghe hiểu, bởi vì nàng là Hồng Liên mà!

"Được!" Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, "Mặc Liên, ta trở về đây."

Mặc Liên lập tức xoay người, lần này không có xúc động, hắn học theo Mạnh Kỳ Thiên, bản tính không ngu ngốc, huống chi tâm trong lòng nhận định. Nếu để Nguyệt phát hiện hắn biết nàng không phải Hồng Liên, Nguyệt sẽ không đối hắn tốt như vậy.

Bởi vì hắn từng đả thương Nguyệt, Nguyệt sẽ không tha thứ hắn.

Cho nên Mặc Liên gật đầu, không có biểu hiện như trước, nghe Hoàng Bắc Nguyệt phải đi liền không để ý theo sát nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng suy nghĩ, hắn quả nhiên không nhận ra nàng, đem nàng trở thành Hồng Liên, bởi vì trước Mặc Liên rất bám dính lấy nàng, nàng nói phải đi hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.

Cho nên nàng tạm thời bình thường trở lại, nằm mơ cũng sẽ không ngờ Mặc Liên đơn thuần lại có thể lừa gạt nàng.

"Tại sao lại gạt cô ta?" Chờ Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn đi xa, Huyễn Linh Thú mới lên tiếng, giọng nói trầm trọng mang theo một tia uể oải.

Mặc Liên nói: "Nguyệt, sẽ rời đi, Hồng Liên, sẽ không." Nếu nàng vĩnh viễn là Hồng Liên thì sẽ vĩnh viễn không rời đi.

Trong lòng hắn chưa từng nghĩ Hồng Liên thật sự đi đâu. Trong lòng hắn chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt, chỉ cần giữ nàng ở bên người, hắn mặc kệ sẽ mất đi ai, mất đi Thánh quân cũng chẳng sao.

Huyễn Linh Thú trầm thấp hừ một tiếng, trong lòng không thích Mặc Liên ngu dại như thế, nhưng hắn không thể làm gì khác.

Hoàng Bắc Nguyệt ra khỏi Mặc Liên điện thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi tưởng bị Mặc Liên nhận ra, nàng thật đúng là rối rắm một trận.

Hy vọng Mặc Liên giúp nàng giấu diếm, nhưng lại không hy vọng Mặc Liên khó xử. Nếu chân tướng bị vạch trần thì hắn bị Thánh quân trừng phạt mất.

May là Mặc Liên không nhận ra nàng, chứng tỏ tài ngụy trang của nàng cũng không bị xuống cấp!

Trong Hắc thủy cấm lao, Yểm đã sớm không nhịn được, lúc ở trong Mặc Liên điện đã định nói, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn mặc xác hắn, bởi vậy đến hiện tại mới mở miệng.

"Này này, ngươi có thể lừa gạt được bao lâu? Sớm muộn hắn sẽ biết, Hồng Liên đã chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui