Phượng Nghịch Thiên Hạ

Nếu chờ lát nữa, Thôn Thiên Hồng Mãng chết thì không thể phong ấn được nữa! Cũng không thể mang con rắn khổng lồ này đi theo được.

Hôm nay nàng quả thật rất xui xẻo, tiếng bước chân vội vã tới gần, mặc mưa to chạy tới chỗ nàng, quả nhiên là mấy người của Điện Quang Diệu! Hơn nữa thực lực cũng không tệ lắm.

Vừa trải qua một trận đại chiến, nàng mặc dù thắng nhưng nguyên khí tiêu hao, vết thương vô số. Muốn đối chiến với nhiều cao thủ như kia để mang Thôn Thiên Hồng Mãng đi quả có chút khó khăn.

Trong lòng than thở bản thân xui xẻo, Hoàng Bắc Nguyệt liền quyết định buông tha cho Thôn Thiên Hồng Mãng, may là chiếm được Roi Hỏa thần, coi như thu hoạch không nhỏ.

Những người vội vã chạy tới không dám tới gần, cách nàng đại khái bảy tám thước liền dừng lại. Mười mấy người khiếp sợ nhìn Thôn Thiên Hồng Mãng nằm trên mặt đất, lại ngẫm đến thảm trạng của đoạn đường đến đây.

Có thể tưởng tượng đúng là một trận ác chiến a!

Hoàng Bắc Nguyệt chẳng muốn nhìn bọn hắn, thầm nghĩ rời khỏi đây. Nàng muốn chạy thì chẳng ai ngăn được.

Nhưng mới đi hai bước, trong đám người đột nhiên có người sợ hãi mở miệng: "Hồng, Hồng Liên tôn thượng".

Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước lại, Hồng Liên? Là gọi nàng sao? Những người này mù sao? Nàng cùng Hồng Liên mặc dù giống nhau, tuy nhiên Hồng Liên mặc quần áo màu đỏ, nàng mặc quần áo màu đen, nhìn qua cũng thấy khác nhau!

Tuy nhiên sau khi nàng cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục chính mình liền không còn gì để nói.

Sau khi bị Thôn Thiên Hồng Mãng nuốt vào bụng, ngoại bào màu đen của nàng sớm đã bị chất nhầy ăn mòn rách tung toé, hơn nữa trên người bùn, còn dính máu của Thôn Thiên Hồng Mãng, quần áo này của nàng căn bản không nhìn ra màu gì.

Mà ban đêm ở Nước Tây Nhung mưa to, không có ánh sáng, những người đó chỉ dựa vào mấy hòn đá phát sáng, mơ hồ nhìn bộ dáng của nàng liền xác định thân phận.

Dù sao cũng không có ai nhìn thấy người xông vào Điện Quang Diệu, giống Hồng Liên tôn thượng như đúc.

Hơn nữa trên mặt đất có Thôn Thiên Hồng Mãng, còn có Roi Hỏa thần được Thánh quân ban cho, này hết thảy đã đủ để nói rõ thân phận của nàng.

Thấy nàng không nói lời nào, những người này trong lòng cũng bất an, Hồng Liên luôn luôn cuồng ngạo, bọn họ không dám trêu chọc, không ai dám mở miệng.


Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì bởi vì trong lòng đang tính toán cùng chờ đợi, có lẽ những người này sẽ phát hiện nàng cùng Hồng Liên có điểm khác nhau.

Tuy nhiên chờ giây lát cũng không thấy động tĩnh, trong lòng nàng an tâm, đồng thời trong đầu lóe lên ý nghĩ thú vị.

Nàng chậm rãi quay đầu, kiêu ngạo liếc nhìn những người đó, rất khinh khỉnh mở miệng: "Các ngươi tới làm gì?"

Rốt cuộc nghe thấy nàng mở miệng, mấy người kia quả thực như được đại xá, vội vàng cung kính cúi đầu khom lưng.

"Hồng Liên tôn thượng, chúng ta biết ngài tất thắng, bởi vậy đặc biệt xuống giúp ngài thu chiến lợi phẩm!!"

"Đúng đúng! Có thể xông vào Điện Quang Diệu, tuyệt đối là cao thủ, tuy nhiên dù là cao thủ cũng bại trong tay Hồng Liên tôn thượng, bọn thuộc hạ bội phục ngài sát đất!".

Nghe những lời vuốt mông ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt nhịn cười, không che giấu vẻ tùy tiện trên mặt.

"Người nọ bị ta đánh xuống vách núi, e rằng không sống được".

"Tuyệt đối không sống được!" Một người trong đám kia vội vàng nói, "Hồng Liên tôn thượng, vách đá này có tên là Dốc núi Tuyệt mệnh, phía dưới có vô số linh thú ăn thịt người, được xưng là Địa ngục cốc. Người nọ cho dù ngã xuống không chết, cũng sẽ bị thú ăn thịt người chén sạch sẽ!" Hoàng Bắc Nguyệt không biểu cảm nhíu mi, Hồng Liên không sống được, nhìn bộ dáng yếu ớt của Thôn Thiên Hồng Mãng thì biết.

Nếu những người nhìn nàng trở thành Hồng Liên, nàng dứt khoát tương kế tựu kế, trước phong ấn Thôn Thiên Hồng Mãng, sau đó đi một vòng Điện Quang Diệu, trước khi bị phát hiện thì chuồn đi!

"Xích Luyện bị thương, ta muốn chữa thương cho nó, các ngươi đi cảnh giới xa một chút, đừng để ai tới gần!"

"Vâng! Vâng!" Những người đó lĩnh mệnh, vinh hạnh tản ra thủ vệ ở các nơi.

Triệu hồi sư cùng triệu hồi thú bổn mạng tương liên, bị thương cũng sẽ liên lụy lẫn nhau. Khi chữa thương không thể bị quấy rầy, bọn họ hiểu rõ điểm này.

Nhìn Thôn Thiên Hồng Mãng bị thương không nhẹ, nói vậy Hồng Liên tôn thượng cũng bị trọng thương, bọn họ đương nhiên không dám nhìn thương thế của Hồng Liên tôn thượng. Nếu nhìn sẽ làm tổn hại uy nghiêm của nàng, sợ bị giết người diệt khẩu mất.

Cho nên những người này tự nhiên đi thật xa.


Nhìn mọi người rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh niệm chú, khởi động Bùa Phong ấn thú, chỉ thấy chung quanh Thôn Thiên Hồng Mãng bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, sau đó ánh sáng kịch liệt co rút lại, bao phủ hoàn toàn Thôn Thiên Hồng Mãng.

Sau đó ánh sáng lóe ra trong chốc lát, trong màn hào quang Thôn Thiên Hồng Mãng chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng thân thể biến thành một hạt châu nho nhỏ màu đỏ rực, bay đến tay Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt tỉ mỉ nhìn hạt châu, nhắm mắt lại, chậm rãi bắt liên lạc với Thôn Thiên Hồng Mãng trong hạt châu.

Bởi vì có khế ước tồn tại cùng Hồng Liên, nên rất khó hoàn toàn xâm chiếm ý thức của Thôn Thiên Hồng Mãng.

Tuy nhiên không bao lâu sau, khế ước Hồng Liên càng ngày càng yếu, cuối cùng bị ý thức cường đại của nàng công kích mà tan rã, chậm rãi biến mất trong ý thức của Thôn Thiên Hồng Mãng.

"Xích Luyện." Hoàng Bắc Nguyệt thử nói chuyện bằng ý thức với Thôn Thiên Hồng Mãng "Bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân của ngươi là ta."

Thôn Thiên Hồng Mãng thật sự suy yếu, hơi thở như muốn tán loạn, nếu không phải được nguyên khí của Hoàng Bắc Nguyệt từ Bùa Phong ấn thú không ngừng tẩm bổ, chỉ sợ nó cũng đã chết.

"Tiểu nữ trẻ" Thôn Thiên Hồng Mãng suy yếu mở miệng, "Ngươi...rất mạnh"

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, điều này chứng minh Thôn Thiên Hồng Mãng đã tỏ vẻ thần phục.

Nàng rời khỏi Bùa Phong ấn thú, thu hồi hạt châu, hiện tại nàng có hai phong ấn thú, một con Ma thú Hỏa Diễm, một con Thôn Thiên Hồng Mãng, thực lực vô cùng tốt, chờ nàng nuôi ngoan, sau này chiến đấu bọn chúng sẽ phát huy công dụng.

Nàng để Băng Linh Huyễn Điểu truyền tin cho Nến Đỏ, thông báo an toàn nhưng có chuyện muốn trì hoãn một thời gian mới có thể trở về, để bọn họ không cần lo lắng.

Tiếp theo, Hoàng Bắc Nguyệt tìm ở nạp giới bộ quần áo màu đỏ lúc đầu Mặc Liên thay cho mình, bộ quần áo này chắc là của Hồng Liên, mặc vào sẽ không gây sinh nghi.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, nàng mới chậm rãi đi ra ngoài, lạnh lùng hừ một tiếng, thủ vệ chung quanh lập chạy như điên đến.

"Hồng Liên tôn thượng thật lợi hại, nhanh như vậy đã chữa khỏi Thôn Thiên Hồng Mãng!"


"Bớt sàm ngôn đi!" Hoàng Bắc Nguyệt quát một tiếng, mấy người kia lập tức câm miệng.

Đi khỏi vách đá tuyệt mệnh một lát, tựa hồ có thể đi vào cửa Điện Quang Diệu, mấy người kia dừng lại, giơ lên tay trái của chính mình.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn trong lòng bàn tay bọn họ có một hình hoa sen màu vàng, nói vậy đó chính là chìa khóa mở cửa Điện Quang Diệu.

"Mời Hồng Liên tôn thượng đưa ấn ký nghiệm chứng thân phận của ngài!" Một thiếu niên nhỏ tuổi cung kính nói với Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếu niên kia, sau đó trước mặt mọi người hung hăng tát một cái!

"Bằng ngươi cũng muốn nghiệm chứng ta?"

Một cái tát của nàng quá độc ác, thiếu niên kia lập tức ngã ra đất, nửa bên mặt sưng lên, sợ hãi nhìn nàng.

Những người còn lại giật nảy mình, âm thầm nghĩ tiểu tử này thật không hiểu chuyện! Dám để Hồng Liên tôn thượng tức giận!

"Tiểu tử thúi! Đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi! Ngươi còn dám phạm thượng, chán sống rồi sao!" Vài người muốn mua vui cho Hồng Liên, đi tới đá mấy cái vào thiếu niên xui xẻo kia.

"Hồng Liên tôn thượng, tiểu nhân biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tạm tha tiểu nhân lúc này đi!" Thiếu niên kia bị đánh như đầu heo, khóc bò bên chân Hoàng Bắc Nguyệt xin tha thứ.

Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm xin lỗi ngươi, sau đó một cước đá văng hắn, căm ghét nói: "Dông dài cái gì? Nhanh đi mở cửa!"

"Vâng vâng" Lần này thiếu niên kia không dám chần chờ, lập tức đem đồ án hoa sen trong tay nhắm vào một điểm hư không. Hoa sen liền phát sáng, lóe ra cửa lớn trước mắt

Cửa này lớn gấp mấy lần cánh cửa do hạt mầm của Chi Chi tạo ra, hẳn đây là cửa chính của Điện Quang Diệu.

Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh vào, nàng chưa từng nghĩ bản thân có một ngày nghênh ngang, được người trước sau cung kính, sao vây quanh trăng đi vào Điện Quang Diệu!

Hồng Liên, thời đại của ngươi hoàn toàn kết thúc.

Đi vào cửa chính, ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa lớn của Điện Quang Diệu, quần thể kiến trúc dựa vào núi, càng lên cao càng trang nghiêm, tầng cao nhất là Quang Minh Thần Điện có mây trắng vờn quanh, tạo cảm giác thần thánh không thể xâm phạm!

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, quả nhiên Điện Quang Diệu không phải trôi nổi trên không như lời đồn, mà là xây dựng ở trên một ngọn núi cao, bị kết giới che nên người ngoài không thể nhìn thấy.


Sau khi đi vào, mấy người kia rất ân cần, không biết từ đâu nâng kiệu tới, mời nàng ngồi lên.

Nhìn bậc thang cao như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt không cự tuyệt, thật sự sau một hồi ác chiến rất mệt mỏi, muốn bước lên trên thì mệt chết mất.

Tự tại ngồi trên cỗ kiệu, mấy người kia bước đi như bay, nâng nàng bay nhanh lên trên.

"Hồng Liên tôn thượng, có đi gặp Thánh quân trước không?" Một người tên là Mã Ngụy nói, hắn là kẻ biết nịnh nọt nhất trong đám người này.

Người như thế giữ lại sau này hữu dụng, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt tỏ thái độ tốt với hắn: "Ta rất mệt!"

Đơn giản ba chữ, Mã Ngụy cơ trí hiểu rõ, nháy mắt ra hiệu, cỗ kiệu xoay một cái, tiến vào rừng cây xanh biếc rợp bóng, đi vài bước, giữa vườn cây xanh có một tòa biệt viện lịch sự tao nhã.

Toàn bộ mái ngói trên nóc nhà của biệt viện đều là màu đỏ, từng mảnh gạt ra như vô số sen hồng nở rộ.

Trên tấm biển của biệt viện viết "Hồng Liên điện", đại khái chính là nơi ở của Hồng Liên, không biết Mặc Liên có cách xa đây không?

Nàng bước xuống kiệu, trong biệt viện lập tức có mấy thị nữ nhu thuận chạy đến, nhìn thấy Hồng Liên liền vội vàng quỳ xuống: "Không biết tôn thượng về, không kịp nghênh đón, nô tỳ đáng chết!"

"Các ngươi đúng là đáng chết, tuy nhiên trước khi chết giúp ta chuẩn bị nước nóng." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc mắt những thị nữ, trong lòng biết Hồng Liên có phương thức đặc biệt thông tri những thị nữ trước khi trở về để bọn họ có thời gian chuẩn bị sẵn hầu hạ nàng.

Nàng không biết thông tri thế nào, bởi vậy lúc này không thể trách bọn họ. Tuy nhiên, Hồng Liên không phải người nhân từ nên nàng cũng không cần nhân từ.

Nghe được lời của nàng, mấy thị nữ sắc mặt trắng bệch, nhận mệnh đứng lên, đi theo Hoàng Bắc Nguyệt.

Nhóm người Mã Ngụy rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ ngực tỏ vẻ may mắn.

"Hồng Liên tôn thượng quả nhiên khó hầu hạ a!"

"Biết là tốt rồi, đi nhanh lên, đi nhanh lên!"

Giữ lại mạng nhỏ thấy không dễ, nào dám ở lại Hồng Liên điện lâu, mỗi người đều chuồn nhanh!

*** Bắc Nguyệt hoàng triều *****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui