Đêm khuya đen như mực, khắp bầu trời không có tia sáng nào, đen láy một mảnh, cúi đầu nhìn mặt đất hoang vu bị nước mưa cùng sương mù ngăn cản, càng không nhìn thấy tí xíu sinh khí, như cảnh tượng tận thế khủng bố được triển lãm trong viện bảo tàng vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt lâu rồi không bị mệt như vậy, thuần túy dựa vào chính hai tay hai chân leo lên giữa không trung, đầu đầy mồ hôi.
Càng lên cao càng ít cành lá, lúc tới đỉnh, từng lá cây giãn ra như hợp thành một khối đất trống nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức nằm xuống, hít thở phì phò.
Chi Chi bò khỏi vai nàng, sờ vuốt mặt nàng, sau đó lấy ra khỏi túi nhỏ bên người một ấm nước, còn có vài khối bánh ngọt.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn ấm nước bé như ngón tay liền lắc đầu, ngược lại lấy ra một túi nước từ chính nạp giới của mình, ngẩng đầu uống vài hớp, vì nằm nên bị nghẹn ho khan mãnh liệt.
"Cửa ở đâu?" Uống nước xong, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hỏi.
Chi Chi cũng uống một ngụm nước nhỏ, sau đó cất ấm nước cùng bánh ngọt, tiến vào bên trong vài mảnh lá cây, lay vài cái, sau đó ra ngoắc tay để Hoàng Bắc Nguyệt qua.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, ghé vào trong mấy mảnh lá cây nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đóa hoa vàng nhạt nở trước mắt, cánh hoa mở rộng, lộ ra nhụy hoa hồng nhạt. Giữa nhụy hoa có một khối bảo thạch trong suốt sáng chói lấp lóa.
"Chi Chi..." Chi Chi dọc theo chạc cây bò lên trên đóa hoa, ra hiệu đặt tay vào trong nhụy hoa.
Hoàng Bắc Nguyệt không do dự đặt tay vào, chạm vào bảo thạch bằng ngọc sáng chói, trên mặt bảo thạch ánh sáng bùng lên, trong nháy mắt xua tan bóng tối dày đặc cùng sương mù, trong ánh sáng chói mắt, phía trước chậm rãi xuất hiện một hình dáng cánh cửa!
Cánh cửa màu vàng rực rỡ đối diện nàng, trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra ý cười.
Điện Quang Diệu!
Mang Chi Chi đi tới bên cánh cửa, duỗi tay đẩy, cửa lớn bị mở ra, bên kia cánh cửa là quang cảnh trăng sáng sao thưa, an tĩnh hiền hòa.
Nàng đi vào, hít một hơi không khí, khác hoàn toàn không khí ẩm ướt của Nước Tây Nhung, cảm giác tươi mát hợp lòng người, mang theo mùi thơm nguyệt hoa quế.
Phía sau cửa dần dần đóng, ánh sáng ngọc biến mất, chỉ còn lại ánh trăng màu xanh nhạt soi tỏ sáng ngời.
Chỗ nàng đứng là một cái sân hẻo lánh hoang vu, cỏ dại cao đến nửa người, giương mắt nhìn lên, phía trước dường như có bóng dáng kiến trúc hùng vĩ, còn có dãy núi nhấp nhô, dấu chim bay qua.
Nàng lập tức hiểu Điện Quang Diệu không phải trôi nổi giữa không trung, mà là ở một trong một kết giới cường đại, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, không ai biết vị trí của nó, nhưng chỉ cần tiến vào kết giới là có thể đi vào.
Hạt mầm của Chi Chi chính là vật trung gian tiến vào kết giới, không biết nó tìm thấy hạt mầm ở đâu, chờ sau này hỏi kỹ nó một chút.
Chỗ này không biết chút nào nên Hoàng Bắc Nguyệt bước từng bước cẩn thận.
Điện Quang Diệu rất khổng lồ, mà ngoại giới không ghi chép lại bất cứ thứ gì, một mình nàng ở chỗ này xông loạn quá lãng phí thời gian, phải bắt một người vặn hỏi mới được.
Hoàng Bắc Nguyệt quyết định chủ ý xong liền bước nhanh qua nơi có đèn đuốc.
"Đại ca, vừa rồi Hồng Liên tôn thượng nổi giận đùng đùng tới địa lao, xảy ra chuyện gì vậy?" Mấy người tuần tra chậm rãi đi tới.
Điện Quang Diệu rất lớn, nhưng vì kết giới an toàn nên người tuần tra không nhiều, bình thường đều là thủ vệ năng lực cảm ứng rất mạnh, cao thủ thực sự sẽ không đi ra.
Tuy nhiên nơi này gần kết giới, lại có địa lao nên để phòng ngừa, mỗi ngày đều có không ít thủ vệ ở đây.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe tiếng bước chân, lập tức trốn vào một nơi bí mật gần đó, nghe được tên Hồng Liên, mày nhíu lại một chút.
"Nghe nói Mặc Liên tôn thượng không mang về được Vương lệnh của lính đánh thuê, Thánh quân rất tức giận, giam ngài ấy vào phòng sám hối, Hồng Liên tôn thượng chắc cũng bị liên quan, chẳng trách cô ta tức giận."
"Ngay cả Mặc Liên tôn thượng đều bị nhốt lại! Xem ra Thánh quân thật sự rất tức giận! Ta nghĩ Hồng Liên tôn thượng đi tới địa lao là để trút giận nha đầu mấy ngày hôm trước chộp về, dù sao không có tác dụng gì!"
"Đại khái thế, ngươi đi dò xét phía trước đi, ta đi tiểu tiện một chút!" Người kia mắc tiểu, không nhịn được liền chui vào chỗ tối không ai đến.
Người nọ cười cười, bình tĩnh quen thuộc đi lên phía trước.
Mà người mắc tiểu kia đúng đi tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt ẩn nấp, vừa đi vừa mở cạp quần, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng híp mắt, không đợi hắn cởi quần, ra tay nhanh như quỷ mị, vọt đến phía sau bóp chặt cổ của hắn!
Người nọ sợ đến tè ra quần, nhưng cổ bị bóp chặt không hô được một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng hỏi: "Địa lao ở đâu? Không thành thật thì ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi!"
Người nọ vội vàng chỉ một nơi, cả người run rẩy.
Làm sao có thể? Làm sao có người lại xông được vào Điện Quang Diệu?
Hoàng Bắc Nguyệt chặt đứt cổ của hắn, ném xuống đất, một tia lửa nóng bay nhanh thiêu đốt sạch sẽ thân thể hắn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Sau đó nàng xoay người, bay nhanh về hướng địa lao!
Hồng Liên đã tới sao? Hồng Liên chết tiệt, không chờ nàng đến trao đổi Tiểu Đăng Lung mà lại hạ sát thủ trước!
Nàng cách địa lao không xa, hơn nữa tốc độ của nàng nhanh, chỉ một lát đã tới.
Không thiếu thủ vệ ở cửa địa lao, tuy nhiên có Chi Chi ở đây, nàng không phí bao nhiêu khí lực ẩn núp tiến vào.
Địa lao không lớn, nhưng là phòng giam nào cũng giam giữ người, bên trên có cấm chế cường đại, muốn trốn ra không dễ.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái không thấy Tiểu Đăng Lung, trong lòng nhức nhối khó chịu, đột nhiên phía trước mấy thủ vệ vội vội vàng vàng chạy đến, trên người mang theo ít nhiều vết thương, vẻ mặt xui xẻo cùng e ngại chạy ra.
Chỉ Hồng Liên mới có thể không kiêng nể gì trút giận lên mấy người này! Hoàng Bắc Nguyệt lập tức chạy như điên về phía mà mấy người đó đi ra.
Dọc đường đi không ít người trong phòng giam nhìn thấy nàng, cũng ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Nàng không mặc áo choàng đen, cũng không mang mặt nạ quỷ, khuôn mặt giống Hồng Liên như đúc làm những người đó khiếp sợ!
Sao lại có hai Hồng Liên chứ?
Trong phòng giam cuối cùng, Hồng Liên vẻ mặt sát khí, không nhịn được đẩy cửa nhà lao ra, kéo một thiếu nữ quần áo tả tơi, mặt xám mày tro ném xuống đất.
"Xem ra không ai tới cứu ngươi, Vạn Thú Vô Cương dù sao cũng trân quý hơn người nhiều!" Hồng Liên không khách khí rút kiếm ra. Nàng chờ đợi đã hết kiên nhẫn, nếu Nguyệt Dạ không đến, lần này nàng đi ra ngoài tiện thể gặp hắn luôn!
Thiếu nữ trên mặt đất không có khí lực phản kháng, dù sao nhiều ngày đói bụng, lại bị nghiêm hình tra tấn, khí lực còn sót lại chỉ có thể duy trì hô hấp.
Ở Hồng Liên trong mắt, nữ nhân này tánh mạng chỉ là con kiến hôi giống nhau, một kiếm đi xuống là có thể chấm dứt, căn bản không cần cân nhắc.
Hồng Liên giơ kiếm lên, tiếng xé gió đánh vào mặt Tiểu Đăng Lung, song trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên trên bụng một trận đau nhức. Hồng Liên cúi người kêu một tiếng đau đớn, một bóng người liền nhanh chóng tới trước mặt Hồng Liên kéo Tiểu Đăng Lung ra.
Bất ngờ bị tập kích, Hồng Liên trong cơn giận dữ sẽ không bỏ qua? Không để ý trên bụng đau nhức, lập tức một kiếm đâm tới.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nâng Tiểu Đăng Lung dậy, cảm giác kiếm khí tiến sát phía sau, không dám khinh thường, xoay người một cái, tuyết ảnh chiến đao ngưng tụ trong tay, khó khăn cản một kiếm của Hồng Liên!
Hai vũ khí tương giao, băng hỏa chạm vào nhau lập tức tóe lửa, trong tích tắc chiếu sáng địa lao âm u.
Hồng Liên giật mình một cái, đột nhiên xuất hiện người giống mình như đúc không thể không khiếp sợ, nếu không phải quần áo trang sức khác nhau, nàng nhất định nghĩ mình đang soi gương!
Chính là lúc ngơ ngẩn ấy, Hoàng Bắc Nguyệt đã bay nhanh đẩy kiếm của ả ra, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà mang Tiểu Đăng Lung bay nhanh ra ngoài địa lao!
Hồng Liên lập tức bừng tỉnh, lửa giận làm ả mất sạch lý trí, nhìn dáng người bay nhanh đi, ả lập tức đuổi theo.
Hoàng Bắc Nguyệt! Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi xông tới! Lúc này là ngươi tự tìm đường chết!
"Hồng Liên tôn thượng!" thủ vệ Địa lao vừa nhìn thấy một bóng đen đi ra, đảo mắt lại nhìn thấy Hồng Liên đuổi theo ra, biết có người xông tới, liền lập tức muốn giúp Hồng Liên bắt người.
"Cút ngay! Không cho phép ai nhúng tay! Tự tay ta sẽ xử lý người kia!" Hồng Liên lạnh lùng tìm kiếm phía sau, nổi lửa cháy ngăn cản những người kia ở bên ngoài.
Những người đó đều sợ ả. Ả nói không cho đi theo, tự nhiên không ai dám đi theo!
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ để ý chạy về bên bờ kết giới, mặc kệ trên đường gặp cái gì cũng không quản!
Nàng không ngờ gặp Hồng Liên trước tiên, người khó giải quyết như vậy, động tĩnh quá lớn, kinh động quá nhiều người. Nàng đơn độc chiến đấu chỉ có đường chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...