"Cô ta? Cô ta làm sao?" Mạnh Kỳ Thiên khó hiểu, năm năm trước ngoài trận chiến đấu giữa Hoàng Bắc Nguyệt cùng Hồng Liên thì còn chuyện gì liên quan nữa?
A, đúng rồi, năm đó xa xa nhìn thoáng qua thấy Hoàng Bắc Nguyệt cùng Hồng Liên tựa hồ giống nhau đến năm phần, tuy nhiên năm đó đang đánh nhau kịch liệt nên không nhìn rõ.
Tuy nhiên Hồng Liên đang giáp chiến chắc chắn nhìn rõ. Chẳng trách Hồng Liên vì dung mạo giống nhau mà tức giận? Tuy nhiên liên quan đến Mặc Liên là chuyện gì?
"Ngươi đừng giả bộ! Ngươi gần đây cùng Mặc Liên thì thầm to nhỏ, các ngươi đang thương lượng chuyện gì?" Hồng Liên cả giận nói, đối với người gian trá như Mạnh Kỳ Thiên, nàng căn bản sẽ không để hắn dễ dàng lấp liếm cho qua.
Đối với một người nam nhân mà nói, cổ áo bị phụ nữ nhéo không khác gì khiêu chiến tôn nghiêm, cho dù Mạnh Kỳ Thiên bình thường giả vờ giả vịt, nhưng giờ phút này cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói: "chuyện của Mặc Liên, ngươi đi hỏi hắn là được, hỏi ta làm gì?"
"Ngươi không nói đúng không? Ngươi có tin là ta giết ngươi hay không?" Hồng Liên giơ tay lên, trong tay thật sự có một đoàn lửa cháy đỏ!
Nàng muốn hạ sát thủ, hoàn toàn không cần cố kỵ bất cứ thứ gì! Đối với nàng muốn giết chết Mạnh Kỳ Thiên quả thực dễ như trở bàn tay!
"Hồng Liên, cuồng vọng cũng có mức độ! Ngươi coi Mạnh Kỳ Thiên ta dễ bắt nạt như vậy sao?" Mạnh Kỳ Thiên cũng nổi giận, lúc này đây thật sự phẫn nộ.
Nhiều năm ở Điện Quang Diệu, hắn có thể nhường nhịn Hồng Liên kiêu ngạo cuồng vọng, lạm sát kẻ vô tội, nhưng không có nghĩa là sẽ nhẫn nhịn không phản kháng khi nàng đánh hắn!
Nghe hắn nói xong, Hồng Liên khinh thường cười rộ lên, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc: "Chỉ bằng ngươi mà đấu được với ta sao? Mạnh Kỳ Thiên, ta không coi thường ngươi, nhưng cho tới bây giờ ta không coi ngươi là đối thủ!"
Trong đôi mắt Mạnh Kỳ Thiên lóe sắc lạnh, có điều trong lòng hắn lại tỉnh táo, người thông minh tuyệt đỉnh sẽ không nhất thời xúc động, tự hủy công lao dày công xây dựng.
Lúc nên tỉnh táo, hắn vẫn có thể tỉnh táo. Quả thật, hắn không phải đối thủ của Hồng Liên, đấu với nàng kết cục chỉ có chật vật.
"Đa tạ Hồng Liên tôn thượng nhắc nhở, tuy nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi chưa chắc là lợi hại nhất." Mạnh Kỳ Thiên lạnh lùng nói.
Hồng Liên cười lạnh: "Hôm nay Thánh quân ban thưởng Roi Hỏa thần cho ta, ta thật sự muốn xem bên ngoài đến tột cùng có bao nhiêu cao thủ!"
Roi Hỏa thần!
Mạnh Kỳ Thiên trong lòng chấn động không nhỏ!
Cho dù hắn không phải cao thủ thuộc tính hỏa, hắn cũng biết Roi Hỏa thần ý vị như thế nào. Có thể nói là bảo vật giữa những thần khí thuộc tính hỏa.
Hồng Liên thực lực đã rất khủng bố, có Thôn Thiên Hồng Mãng trợ giúp, mấy năm nay Thánh quân liên tục ban cho cô ta không ít công pháp bảo bối. Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, chỉ cần không gặp cao thủ như Mặc Liên hoặc Lệ Tà thì dường như không ai có thể địch nổi cô ta!
Mà hôm nay lại có Roi Hỏa thần, không khác gì như hổ thêm cánh!
Thánh quân vì sao tốt với Hồng Liên vậy? Thánh quân có dụng ý gì?
Nhìn vẻ mặt Mạnh Kỳ Thiên ngây ra, Hồng Liên rất hài lòng, đắc ý nói: "Hiện tại ngươi biết ta lợi hại thế nào chứ! Mạnh Kỳ Thiên, biết điều nói cho ta biết chuyện của Mặc Liên cùng Hoàng Bắc Nguyệt, nếu không..."
"ta quả thật không biết chuyện của Mặc Liên cùng Hoàng Bắc Nguyệt, hai người bọn họ làm gì có qua lại? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!" Không đợi ả uy hiếp, Mạnh Kỳ Thiên biết điều nói.
"Ta biết hai người bọn họ không có qua lại, nhưng vì sao Mặc Liên đả thương cô ta mà lại thống khổ tự trách như vậy? Tại sao ngay cả trong mê Mặc Liên cũng kêu tên cô ta? Tại sao?" Hồng Liên vừa nói vừa nghẹn ngào không ra tiếng.
Mạnh Kỳ Thiên hoảng sợ, Hồng Liên kiêu ngạo bừa bãi, tính tình rất cương liệt kiên cường, đừng nói khóc, vẫn chưa từng thấy cô ta biết sợ hãi!
Tuy nhiên, thấy phụ nữ kiêu ngạo này khóc, trong lòng hắn có chút thoải mái.
Thế giới này rất công bằng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hồng Liên lợi hại, có Mặc Liên còn lợi hại hơn! Chỉ cần gặp Mặc Liên, Hồng Liên chẳng là gì.
Tuy nhiên, Hồng Liên nói thế, trong lòng Mạnh Kỳ Thiên loáng thoáng hiểu ra gì đó. Vài ngày gần đây, hắn thường xuyên ở cùng Mặc Liên. Cái tên kia vốn kiệm lời, nhưng luôn cố ý vô tình hỏi hắn một ít chuyện về phụ nữ. Hắn tưởng mối tình đầu của Mặc Liên là có ý với Hồng Liên nên cũng chỉ điểm một phen.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Mặc Liên cá tính đơn thuần, hai mắt không nhìn thấy, cũng sẽ không trò chuyện với người khác, mà ngay cả kỹ năng sinh tồn cơ bản cũng sẽ không, trừ giết người thì chẳng biết gì nữa. Cho nên, Mạnh Kỳ Thiên căn bản chưa từng nghĩ Mặc Liên có dính dáng gì với phụ nữ khác ngoài Hồng Liên.
Dù sao, trừ Hồng Liên kiên nhẫn thao thao bất tuyệt với Mặc Liên, không rời không bỏ, còn có người nào kiên nhẫn hơn?
Đương nhiên, Mạnh Kỳ Thiên tưởng Mặc Liên thích Hồng Liên. Nhưng hôm nay nghe Hồng Liên nói xong, hắn mới chậm rãi hiểu được, chuyện năm xưa từng chút hiện lên trước mắt.
Năm năm trước ở Nước Nam Dực, Mặc Liên có vẻ bất thường, trước khi đi khỏi thành Lâm Hoài, Mặc Liên lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát, cùng với chuyện hắn vô duyên vô cớ vuốt khuôn mặt Hồng Liên.
Năm năm sau thái độ hắn khác thường, bắt đầu cảm thấy hứng thú với phụ nữ, số lần mất tích tăng hơn nhiều.
Thì ra là thế! Thì ra là thế a!
Mạnh Kỳ Thiên thông minh đệ nhất thiên hạ lập tức xâu chuỗi tất cả sự việc, thành chuyện rõ ràng.
Thấy trên mặt hắn lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, Hồng Liên biết hắn nhất định nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi: "Nói, vì sao lại thế?"
Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười, trong lòng không nghĩ giấu diếm Hồng Liên bất kỳ chuyện gì. Thông minh như hắn sao không biết nhược điểm của Hồng Liên ở đâu? Hắn biết làm gì mới có thể làm cho Hồng Liên thống khổ nhất!?
"Sợ rằng năm năm trước, Mặc Liên đã có tình cảm sâu nặng với Hoàng Bắc Nguyệt."
"Không thể nào!" Hồng Liên lớn tiếng khẳng định, nhưng giọng nói rõ ràng lo lắng.
Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên cười, giống như việc không liên quan đến mình: "Hồng Liên tôn thượng, ngươi đại khái gặp qua Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng biết, dung mạo cô ta tương tự ngươi chứ."
"Tiện nhân kia dựa vào cái gì lớn lên giống ta như vậy chứ!" Hồng Liên điên cuồng hô to, lắc đầu, từng bước lui về phía sau.
Nàng đã đoán được cái gì, chân tướng thực tàn khốc. Nàng thà bị che giấu cũng không muốn biết, không muốn biết!
Nhưng Mạnh Kỳ Thiên đâu dễ dàng bỏ qua, lãnh khốc tiếp tục nói: "Hồng Liên tôn thượng hẳn còn nhớ rõ, lần đầu tiên Mặc Liên chạm vào ngươi là vì sao?"
"Đừng nói nữa!" Hồng Liên hô to, nước mắt mãnh liệt tuôn rơi, "Ta muốn đi giết cô ta! Trên đời này có Hồng Liên ta thì không thể có Hoàng Bắc Nguyệt!"
Trong lòng đau đớn bị cừu hận che lấp, trong đầu hồi tưởng hết lần này đến lần khác lúc Mặc Liên vuốt mặt nàng, nhưng lại giống như mất đi cái gì đó, buồn vô cớ nói: "Hóa ra là vậy"
Hóa ra là vậy.
Nàng xoay người, điên cuồng chạy về phía trước.
Khóe miệng Mạnh Kỳ Thiên lộ ra nụ cười thoải mái, đồng thời trong lòng có chút mơ hồ phiền muộn: Hỏi thế gian tình ái là chi?
"Hồng Liên tôn thượng, người trong địa lao kia ngươi muốn giữ đến khi nào?" Mạnh Kỳ Thiên nhớ tới mục đích tới đây, vội vàng hô to sau bóng lưng Hồng Liên!
"Ta sẽ giết cô ta, sau đó đi giết Hoàng Bắc Nguyệt!" Hồng Liên lãnh khốc nói.
Mạnh Kỳ Thiên cười, thản nhiên nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, đừng trách ta dẫn tai họa đến cho ngươi. Nếu mạng ngươi lớn, hy vọng ngươi có thể tránh được một kiếp này!"
**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...