Nghe xong những lời như thế, Tĩnh An
vương không khỏi mất hứng: “Nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ! Chẳng
lẽ các ngươi muốn trơ mắt đứng nhìn ta bị nha đầu kia giết chết sao?”
Khúc tiên sinh là một cao thủ,
mặc dù trong Tĩnh An vương phủ chỉ là môn khách, thế nhưng khi đi ra Tạp Nhĩ Tháp đại lục, thân là Triệu hoán sư, bọn họ cho dù đi đến đâu cũng
được mọi người tôn trọng.
Bọn họ không phải nô bộc do Tĩnh An vương phủ nuôi, tuy rằng ngày thường cũng có chút tôn trọng đối với
Tĩnh An vương, nhưng đó là do vị thế hoàng thân quốc thích của hắn ở Nam Dực Quốc mà thôi! Tôn trọng thì tôn trọng, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ nguyện ý làm tay sai cho Tĩnh An vương tùy ý sai khiến! “Vương gia!”
Khúc tiên sinh lạnh lùng nói: “Năm đó ngươi nắm giữ nhiều quyền lực, vì nữ nhi mà ép buộc
Thái hậu hạ độc sát hại Huệ Văn Trưởng công chúa.
Hôm nay Bắc Nguyệt
quận chúa ra tay báo thù, đây là việc nhà của các ngươi, theo lý mà nói
thì ngoại nhân chúng ta tốt nhất không nên xen vào.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tĩnh An vương cả giận nói: “Sự việc năm đó chẳng lẽ các ngươi không có phần hay sao?”
Hừ! Một lũ cao thủ giả nhân giả
nghĩa, nếu không phải lúc đầu đám người này góp gió thổi phồng sự việc,
hắn làm sao có thể làm ra loại chuyện tình bức cung này! Khúc tiên sinh cũng tức giận
nói: “Năm đó đều là do Vương gia khư khư cố chấp! Giờ thì thế nào? Muốn
đem chúng ta kéo xuống nước hay sao?”
Những lời này của Khúc tiên sinh mang tính khiêu khích rất lớn, có phúc thì chúng ta cùng hưởng, thế
nhưng có họa thì tự ngươi gánh lấy đi! Tĩnh An vương này cũng không
phải là hạng người anh minh khiến cho người khác tâm phục khẩu phục.
Những cao thủ này theo Tĩnh An vương phủ thực chất cũng chỉ là do nhìn
thấy quyền thế của Tĩnh An vương phủ ở Nam Dực Quốc mà thôi! Nếu không, người như Tĩnh An vương sao có thể xứng để cho bọn họ đi theo chứ? “Vương gia, việc nhà của Hoàng tộc, chúng ta sẽ không xen vào, tránh sau này người khác bàn tán!”
“Đúng vậy Vương gia, quốc có
quốc pháp, gia có gia quy, ngài lại thân là quốc cửu, lại là ngoại công
của Thái tử điện hạ, Bắc Nguyệt quận chúa chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình,
ngài cứ thả lỏng, đến lúc đó nói lời xin lỗi là được rồi.”
Đám cao thủ đều đồng loạt đứng
lên, biểu lộ lập trường của chính mình.
Bọn họ đồng tâm hiệp lực như
vậy, hoàn toàn không còn bộ dáng lục đục như bình thường! Nói đùa, đó là người của Tu La
thành đó, bọn họ còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa nha, tuyệt đối không thể nhảy vào vũng nước đục này, nếu không sẽ mất cả chì lẫn chài! Tĩnh An vương tức giận đến mức
thổi râu trợn mắt.
Hắn nhìn đám cao thủ, nghẹn một bụng lửa giận nhưng
lại không dám phát ra, chỉ có thể cố gắng kìm chế: “Các vị, ngày thường
bổn vương cũng không có làm phiền gì đến các vị, nhưng hôm nay, xin các
vị hãy lưu lại giúp ta một tay đi! Khúc tiên sinh cười nói: “Vương
gia, lời cũng đã nói đến mức này, để tránh tổn thương hòa khí, tốt nhất
bọn ta vẫn nên ra ngoài thôi, còn ngài, ngài nên chuẩn bị tốt một chút,
nếu Bắc Nguyệt quận chúa mà đến thì còn có thể dĩ hòa vi quý!”
Khúc tiên sinh nói xong liền
xoay người đi ra ngoài, đám người còn lại lấy hắn làm chủ, đương nhiên
cũng đồng loạt ra theo.
Tĩnh An vương trừng mắt, hai tay run rẩy.
Hắn không nghĩ tới, năm đó từng người từng người đều giựt dây
khiến hắn đi bức cung, thế mà bây giờ vừa nghe đến cái tên Tu La Thành,
đám người này đều bị dọa thành rùa đen rụt đầu cả! “Hừ! Vô dụng! Một đám ăn bám!
Quả nhiên là ngày dài mới biết lòng người mà!”
Tĩnh An vương tức giận
gạt hết đồ vật trên bàn sách xuống đất, ngay cả cái bàn cũng bị hắn đá
ngã lăn.
“Người đâu!”
Tĩnh An vương cất giọng nói: “Bổn vương muốn vào cung gặp Hoàng thượng và Thái tử, mau chuẩn bị kiệu!”
Kêu nửa ngày mà vẫn không thấy
ai trả lời, Tĩnh An vương giận dữ bước ra ngoài, quát lên: “Người đâu?
Đều chết hết cả rồi hay sao? Thật là một đám vô dụng!”
“Két”
một tiếng, cửa thư phòng
đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài nhanh chóng tràn vào phòng, ôm
lấy thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...