Hoàng hậu buồn bực không vui, cũng
khiến cho Tĩnh An vương mấy lần hướng Hoàng thượng góp lời, nói không
hợp quy củ, bởi vì trong lúc nói năng có nhiều bất kính với trưởng công
chúa Huệ Văn, Hoàng thượng giận dữ, đuổi Tĩnh An vương tới biên cương
làm thủ vệ!
Hành động kia làm mọi người khiếp sợ,
Tĩnh An vương là ai? Quyền cao chức trọng, trong tay lại nắm trọng binh, trong gia tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ vô số, ngay cả tiên
hoàng năm đó đối với Tĩnh An Vương còn phải nể mặt ba phần.
Việc lần này của Hoàng thượng không thể nghi ngờ làm Tĩnh An vương tức giận, Tĩnh An vương mang theo cao thủ
trong gia tộc đi biên cương, trên danh nghĩa là bảo vệ biên cương kì
thực lại chiêu binh mãi mã, chiếm cứ một phương.
Hoàng thượng căn cơ chưa ổn, quốc gia
cùng lúc loạn trong giặc ngoài, hành động này của Tĩnh An vương không
khác gì muốn làm phản.
Khi đó may là có Thái hậu suy nghĩ chu toàn, vừa ban ân vừa uy hiếp, ép Tĩnh An vương không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Rồi sau đó Tĩnh An vương gửi mật tín
cho thái hậu, nói trưởng công chúa Huệ Văn là yêu tà chuyển thế, hại
nước hại dân, một ngày nàng còn sống, Nam Dực quốc nhất định không được
an bình.
Nhìn thấy thư này thái hậu giận không
kìm được, nữ nhi đáng tự hào của bà, tự nhiên bà biết nữ nhi của mình là hạng người gì, Tĩnh An vương sợ hãi danh vọng của trưởng công chúa Huệ
Văn ở trong lòng dân chúng vang xa, sợ hãi sẽ có một ngày nữ nhi của hắn ngay cả quyền lợi của mẫu nghi thiên hạ cũng không còn.
Đối với thư này Thái hậu không nói một
từ, Tĩnh An vương nhiều lần đưa thư đến, cuối cùng thái hậu chỉ có thể
đồng ý, một ngày mà bà còn sống thì Mộ thị vĩnh viễn là hoàng hậu, ngày
sau hoàng gia cùng Mộ gia nhất định trọn đời giao hảo, vĩnh viễn có mối
quan hệ thông gia!
Tĩnh An vương cũng là cáo già, tự biết
tính tình cuồng ngạo không câu nệ của Hoàng thượng, trưởng công chúa
lại quả quyết thông minh, nếu như tương lai Văn Đức thái hậu qua đời, Mộ gia bọn họ tuyệt đối không có kết cục tốt.
Suy nghĩ mãi, Tĩnh An vương phủ quyết
định cử binh đánh vào thành Lâm Hoài, hắn binh hùng tướng mạnh, ở biên
cương nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm, bồi dưỡng cao thủ vô số, mà Nam Dực
quốc đã trải qua đại chiến cùng Đông Ly quốc, hơn nữa tiểu quốc xung
quanh thỉnh thoảng khiêu khích xâm phạm, đã sa cơ lỡ vận.
Tình thế bấp bênh, chính quyền của
hoàng gia Nam Dực bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy trong tay cường
địch, còn bị ngoại thích thay thế.
Văn Đức thái hậu ở từ đường quỳ một
ngày một đêm, cuối cùng viết một phong thư, cho người đưa cho Tĩnh An
vương, rồi sau đó trong đêm mưa, thái hậu tự mình xuất cung, cùng Tĩnh
An vương mật đàm nửa đêm.
Binh mã của Tĩnh An vương bí mật đóng quân ở ngoài thành Lâm Hoài, án binh bất động.
Sau đó thái hậu mời Tiêu Dao vương tới, xin hắn luyện chế độc dược vô sắc vô vị, ăn vào giống như ngã bệnh mà
chết bất đắc kỳ tử, cho dù ngự y cũng nhìn không ra.
Mục đích sử dụng thuốc này, Tiêu Dao vương cũng không biết, chỉ biết là thái hậu phân phó, hắn liền làm theo.
Sau khi dược được luyện xong, thái hậu
tự mình phân phó Tuyết di nương đưa trưởng công chúa Huệ Văn uống, đêm
hôm đó không có gió cũng không có mưa, thái hậu đem Hoàng Bắc Nguyệt
tiến cung, đứa bé kia vừa ngủ, mà thái hậu ở trong hoa viên của Dục
Tường cung đứng một đêm, không hề chợp mắt, thẳng đến ngày thứ hai tin
trưởng công chúa Huệ Văn đã chết truyền đến ….
Sau đó Tĩnh An vương lặng lẽ lui binh,
Hoàng thượng nổi giận, thái hậu bệnh không dậy nổi, Tiêu Dao vương biết
được việc này vừa sợ vừa giận, bi thống vô hạn, tự mình đến nước khác.
Ai cũng không biết chân tướng năm đó
trưởng công chúa Huệ Văn chết đi, thái hậu thẹn với lòng, nhiều năm
không dám quay lại đế đô, cũng không dám đối mặt cùng Hoàng Bắc Nguyệt.
Việc này là bí mật của Nam Dực quốc,
trừ thái hậu cùng Tiêu Dao Vương, không người nào biết, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng bị dấu diếm.
Hoàng thượng sao có thể biết đây? Mẫu thân của hắn lại hại chết người mà hắn yêu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...