Thân ảnh Thái hậu run lên, Tiêu Dao Vương nói: “Nguyệt nhi, không nên vô lễ như vậy.”
“Không sao.” Thái hậu khoan dung nói, “Ai gia tới nơi này, như là một giấc mộng, năm đó cũng là ai gia tự mình đưa nàng vào đây.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cắn môi: “Giấc mộng, nói vậy thái hậu nửa đêm cũng sẽ bị bừng tỉnh đi.”
“Không sai.” Thái hậu ngẩng đầu, nhìn cửa mộ trước mắt, đẩy cửa mộ đi vào, đó là mộ thất dành riêng cho công chúa, ở bên trong là linh cữu trưởng công chúa Huệ Văn.
Bước chân của Thái hậu dừng một chút, thanh âm có chút nghẹn ngào: “vì sao Huệ Văn chết, ngươi muốn biết không?”
“Ta sẽ biết.” Nàng có Chức Mộng thú, chỉ cần đi vào cảnh trong mơ của thái hậu, có thể chứng kiến hết thảy.
Thái hậu nao nao, cũng là nghĩ đến nàng có Chức Mộng thú, liền cười lắc đầu: “Không cần Chức Mộng thú, ai gia tự mình nói cho ngươi biết.”
“Thái hậu, để thần nói.” Tiêu Dao Vương nói.
Thái hậu lắc đầu, nói: “Chuyện này, ta muốn chính miệng nói.”
Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ nắm chặt hai tay, tiến lên duỗi tay đẩy ra cửa mộ thất dành cho các công chúa, nhưng mà bàn tay vừa động vào lại do dự một chút, rồi thu hồi tay lại chậm rãi xoay người nhìn thái hậu.
“Nói xong thì vào.”
Thái hậu nở nụ cười, trên mặt nếp nhăn bất tri bất giác thêm không ít, làm cho khuôn mặt nguyên bản hiền lành mặt thoạt nhìn có loại cảm giác thê lương đáng thương.
Trong mộ thất âm lãnh, thanh âm thái hậu thong thả, giống như thơ tự sự, chậm rãi nói ra hoàng tộc Nam Dực quốc nhiều năm trước không muốn người biết chuyện cũ chua xót.
Năm đó trưởng công chúa Huệ Văn phong hoa tuyệt đại, thông tuệ lanh lợi, lại văn võ song toàn, ở thái bình thịnh thế, nàng sẽ là một vị công chúa vô ưu vô tư, sau khi trưởng thành tìm Phò mã thành thân vừa lòng đẹp ý, sau đó con cái thành đàn, an hưởng niềm vui gia đình.
Nhưng nàng bất hạnh sinh ra ở thời đại bất ổn, lúc đó Nam Dực quốc cùng các quốc gia xung quanh thường xuyên chiến tranh, cùng Đông Ly quốc đánh một trận, hao tổn hơn phân nửa binh lực.
Trong quân đối phương có võ tướng xuất sắc, nhưng về phía Nam Dực quốc võ tướng có thể đảm đương chuyện lớn này lại chưa xuất hiện, dưới tình thế nghiêm trọng như thế, tiên hoàng chỉ có thể tự mình xuất chiến, mà quốc gia lúc ấy đành phải giao cho hoàng hậu Văn Đức và thái hậu chưởng quản.
Niên đại chiến loạn, đại bộ phận tài phú của quốc gia đều đầu nhập vào trong chiến tranh, không chỉ nói dân chúng, cho dù hoàng tộc cùng quý tộc cuộc sống cũng rất khổ cực, mọi người trong quốc gia toàn bộ đều lên chiến trường.
Thậm chí ngay cả phụ nữ, đều phải ở phía sau trợ giúp tiền tuyến.
Hoàng thượng từ nhỏ chưa từng thấy qua phụ hoàng, ấn tượng đối với mẫu hậu lại càng ít, từ nhỏ hắn được trưởng công chúa Huệ Văn nuôi lớn, khi đó trưởng công chúa Huệ Văn ôn nhu, xinh đẹp, trong lòng thiếu niên Hoàng thượng đối với nữ tử tốt đẹp nhất này động lòng. ( My: loạn luân a, loạn luân @@)
Hoàng thượng mười bốn tuổi muốn chọn phi, vì quốc gia, thái hậu chọn lựa những người nắm trong tay binh quyền ở Nam Dực quốc, xưng bá một phương là Tĩnh An vương phủ, quận chúa Mộ thị làm phi.
Hoàng thượng thà chết không chịu lấy Mộ thị cũng càng không cho Tĩnh An vương phủ thanh danh, chọc giận nữ nhi mà Tĩnh An vương thương yêu.
Mộ thị ái mộ Hoàng thượng, không phải hắn thì quyết không lấy chồng, mà Hoàng thượng ái mộ trưởng công chúa Huệ Văn, biết rõ là thân tỷ tỷ của chính mình, nhưng cũng không phải nàng thì không cưới.
Tĩnh An vương vì thành toàn cho nữ nhi, phái một mật thám thì tra ra chuyện này, giận tím mặt, xông vào trong cung tố cáo trưởng công chúa Huệ Văn là loại bại hoại luân thường, thân là trưởng công chúa nhưng lại dẫn dụ chính thân đệ đệ của mình! (My: dẫn dụ cái đầu ông ý >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...