“Ta…ta biết đường đi! Nếu ngươi muốn ra ngoài thì có thể mang ta theo, ta chỉ đường cho ngươi.” Tiêu Vận vội vàng nói, giống như đã bắt được một tia ánh sáng hy vọng.
“Có thể.” Thiếu niên rất sảng khoái đáp ứng.
Tiêu Vận lập tức cao hứng đứng lên, thiên ân vạn tạ nói với hắn: “Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!”
“Ăn.” Thiếu niên trả lời.
“Tốt, ngươi chờ một chút!” Tiêu Vận đem cái lều cỏ rách nát vén lên, bên trong có một bọc quần áo. Quần áo mặc dù dính không ít máu nhưng một chút đồ giấu bên trong vẫn còn ăn được.
Nàng lội qua dòng sông, đem bọc quần áo đưa cho hắn.
“Cho ngươi, ăn đi.” Trong bao quần áo có thịt khô và lạc bính (Dạ: một loại bánh nướng thường dùng làm lương khô đi đường, mọi người hay thấy trong phim ấy), còn có một cái túi da trâu đựng đầy nước.
Nàng vừa đến gần, thiếu niên kia liền nhíu mày, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra thần sắc chán ghét.
“Cút.” Giọng nói lạnh như băng mang theo khẩu khí ra lệnh.
Tiêu Vận lập tức lui về phía sau, lui đến sát dòng sông nhỏ mới dám dừng lại, thấp thỏm bất an nhìn hắn.
Trên người nàng có mùi hôi thối, đây là do nàng ngây ngốc quá lâu trong đống thi thể mà ra, không cần nói ai khác, ngay cả chính nàng cũng tự cảm thấy mình vô cùng ghê tởm, chỉ là, nàng cũng không có biện pháp nào.
Trước đây, nàng là Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, ngày ngày tắm trong cánh hoa, dùng phấn hương cùng tinh dầu thượng hạng nhất, đi tới nơi nào thì nơi đó tràn ngập hương thơm, lúc đó, có biết bao nhiêu công tử ái mộ nàng.
Nhưng bây giờ…
Nàng ủy khuất ngậm miệng lui đến dòng sông nhỏ, thừa dịp thiếu niên kia cúi đầu nghiên cứu thức ăn trong bao quần áo, nàng nhanh chóng dùng nước tắm rửa một trận.
Nàng không dám cởi quần áo, chỉ có thể tùy tiện xối nước bên ngoài, cố gắng đem mùi xác chết trên người loại bỏ.
Lúc xoay người lại, nàng phát hiện thiếu niên kia không ăn thứ gì cả, thịt khô cùng lạc bích dính máu bị hắn ném qua một bên.
Hắn chỉ uống một chút xíu nước trong túi da trâu mà thôi.
“Ngươi không thích ăn những thứ này, ta sẽ tìm cho ngươi thứ khác.” Tiêu Vận lập tức nói, nàng sợ hắn không ăn thì sẽ không mang mình rời đi.
“Không ăn, đi.” Thiếu niên đứng lên, đem Huyễn Linh Thú thu hồi vào trong không gian Linh thú, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Vận từ trong nước đi lên, kéo một thân ướt sũng nước vội vàng theo sau hắn.
Thiếu niên cúi đầu, cô độc đi về phía trước, màu đen trên người hắn cơ hồ hòa làm một thể cùng với sương mù bên trong rừng rậm, mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo thấu xương.
Tiêu Vận nghe hắn lầm bầm cái gì đó nhưng lại không rõ hắn đang nói tới cái gì, vì muốn dẫn đường cho thật tốt, nàng đành phải đi tới trước mặt thiếu niên kia. Lúc này, nàng rốt cục cũng nghe được hắn nói.
“Tóc đỏ, tóc đỏ.”
Tiêu Vận rùng mình, hắn muốn tìm người có mái tóc đỏ sao? Tóc đỏ!
Theo nàng biết, người có mái tóc đỏ, cả Nam Dực Quốc này cũng chỉ có một người.
“Ngươi, ngươi có quan hệ gì với người có mái tóc đỏ?” Tiêu Vận nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, sắc mặt lãnh lệ, biểu tình kia giống như đang cảnh cáo nàng: “Bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi.”
Tiêu Vận sợ hết hồn, hung hăng nuốt vài ngụm nước bọt, nhưng đây là hy vọng báo thù của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha.
“Người có mái tóc đỏ, ta biết một người, người đó đang ở Nam Dực Quốc.” Nàng nhỏ giọng nói, hy vọng có thể mượn tay của tên thần bí này thay nàng báo thù.
Hí Thiên! Kẻ có mái tóc đỏ, đó chẳng phải là Hí Thiên sao.
Mà Hí Thiên lại chính Hoàng Bắc Nguyệt.
Sợ rằng không ai nghĩ tới, Hí Thiên lợi hại như vậy lại là Hoàng Bắc Nguyệt, một tên phế vật.
Hừ! Ngươi lợi hại thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ có một con Băng Linh Huyễn Điểu mà thôi. Băng Linh Huyễn Điểu dù cường đại thì vẫn chỉ là một con Linh thú, mà Triệu hoán thú của thiếu niên thần bí này lại là một con Thần thú cấp bốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...