Phượng Nghịch Thiên Hạ
Hoàng Bắc Nguyệt ôm ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ vào lòng. Nó còn chưa mở mắt trên người lông tơ màu vàng kim nhạt bao bọc quanh thân thể nhỏ nhắn, nó còn chưa mở mắt nằm ngủ say sưa, bộ dạng ngủ say trông như cún con rất đáng yêu.
“Lần này chúng ta vào đây muốn tìm vài thứ dược liệu, không biết ngươi có thể giúp ta không?”
“Dược liệu gì, ngươi nói đi.”
“Thổ thuộc tính Địa Linh Mẫu, còn có lôi thuộc tính Ngưu Giác Thạch.”
“Địa Linh Mẫu.” Kim Mao Hổ vừa nói, móng vuốt ở trên dây leo nhẹ nhàng quét qua, vậy mà một đám dây rậm rạp biến mất lộ ra một mảnh đất màu xanh thẫm, trên mặt đất có một tầng nước dinh dính của nước miếng linh thú.
Ở phía dưới tầng nước miếng trong suốt có thể thấy được hào quang màu xanh lục của như ẩn như hiện của dược liệu thổ thuộc tính Địa Linh Mẫu!
Thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi tìm thấy rồi chẳng mất tí sức nào!
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này nhảy xuống, dùng băng vũ quét qua đem nước miếng cùng cây cỏ dẹp ra một bên, sau đó lấy Địa Linh Mẫu.
“Ngưu Giác Thạch lôi thuộc tính, các ngươi đi về hướng đông sẽ nhìn thấy một bãi đá lộn xộn, nơi đó sẽ có.”
“Đa tạ.” Lấy được những thứ mình muốn, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Kim Mao Hổ cáo biệt, sau đó ôm ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ, đi ra bên ngoài gặp lại Phong Liên Dực.
Nhìn thấy nàng ôm ấu thú đi ra, Phong Liên Dực thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn qua chỗ của Kim Mao Hổ, chỉ thấy ở bên kia vốn là cây dây xanh biếc đang héo rũ trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Địa Linh Mẫu đã có, đi về hướng đông là có thể tìm được Ngưu Giác Thạch.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái mặt không chút đổi sắc nói xong liền hướng về hướng đông đi.
Phong Liên Dực theo kịp nói: “Ấu thú này bây giờ ngươi định làm thế nào?”
“Nuôi!”
“Ngươi định nuôi một con thần thú?” Phong Liên Dực lạnh nhạt cười nói: “Ngươi ôm nó đi ra ngoài, không ai hoài nghi lai lịch của nó sao? Hơn nữa ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, có được một con thần thú ấu thú, là việc vô cùng nguy hiểm đó.”
“Ta đây tự nhiên biết, chỉ cần nghĩ cách để nó che giấu đi bản chất thần thú là được thôi!” Nàng từng xem trong Bách Luyện Kinh của Độc Cô Dược Thánh thấy qua một loại đan dươc sau khi ăn xong có thể tạm thể thay đổi dung mạo.
Cái này đối loài người hữu dụng, đối linh thú hẳn là cũng hữu dụng, đan dược này luyện chế cũng không khó chỉ là dược liệu hơi trân quý mà thôi. Nàng đã sớm muốn thử bởi vậy mấy hôm trước đã sai Đông Lăng đi mua dược liệu sau đó tìm một chỗ lặng lẽ luyện chế một lúc lâu mới được.
Phong Liên Dực nghe nàng nói tự tin như thế, biết nàng chắc chắn có biện pháp, không khỏi đối nàng càng thêm tò mò, đến cùng là có chuyện gì có thể làm khó được nàng?
Quả nhiên hướng phía đông đi không lâu, liền nhìn thấy một bãi đá lộn xộn, nơi này Phù Quang tụ tập tương đối nhiều, mọi thứ trên bãi đá cũng được chiếu sáng thấy rõ hết.
Trên bãi đá này ngẫu nhiên có chỗ nhìn thấy lôi quang chắc là nơi cất giấu Ngưu Giác Thạch.
“Ngưu Giác Thạch ta đến tìm, ngươi đi nghĩ biện pháp đem bản chất thần thú này che giấu đi xong rồi chúng ta trở về.” Phong Liên Dực rộng lượng nói.
Mặc dù có được Hoàng Kim Thánh Hổ, Phong Liên Dực cũng có chút công lao. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn một chút cũng không có biểu hiện ra bộ dạng thèm thuồng gì Hoàng Kim Thánh Hổ, nhìn về phía thần thú mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có chút bội phục hắn.
“Như vậy khổ cực ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói xong liền ôm Hoàng Kim Thánh Hổ đi vào một bên rừng cây bên cạnh bãi đá.
Phong Liên Dực nhìn bóng lưng nàng rời đi thản nhiên cười. Tiểu nha đầu, cuối cùng đối hắn cũng có chút lễ phép.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...