Tôn trọng kiếm trong tay… Lạc Lạc nghe được có chút si mê, đối vị cao thủ thần bí này lại càng bội phục sát đất.
“Hí Thiên đại nhân, ngươi…” Lạc Lạc do dự mà mở miệng, trên mặt chậm rãi hiện lên một chút đỏ ửng lại không nói tiếp.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, ánh mắt ở dưới áo choàng có chút mang theo ý cười: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Không…” Lạc Lạc có chút chán nản ngồi xuống trên nóc nhà, khẽ cắn nhẹ môi, “Hôm nay ta tỉ thí ở Linh Ương Học Viện, thua….”
“Thắng thua là chuyện thường trong đời, thản nhiên tiếp nhận là được.”
Lạc Lạc bội phục tính rộng rãi của nàng, nhưng mà, chỉ có cao thủ mới có thể suy nghĩ như vậy, nếu như hắn mà cứ rộng rãi như vậy thì sẽ bị xem là không có tiền đồ!
“Hí Thiên đại nhân đã nghe nói qua Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa chưa?” Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn lên nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, biết cũng không phải Lạc Lạc nhận ra mình, chỉ là nghe được người khác nhắc tới thân phận khác của mình khó tránh khỏi vẫn có chút mất tự nhiên.
“Nghe nói qua, ” Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới ý đồ đến đây của chính mình vào hôm nay, liền nói tiếp: “Trưởng công chúa Huệ Văn là ân nhân của ta, ta đến Nam Dực quốc, hơn phân nửa cũng là vì báo ân.”
Lần đầu tiên Lạc Lạc nghe được Hí Thiên tâm sự với hắn, thoáng cái đã cảm thấy khoảng cách kéo gần lại vài phần, sự sợ hãi trong lòng cũng vì phần mừng rỡ này mà biến mất. Nàng nói với hắn chuyện riêng này chính là tin tưởng hắn sao? Nàng tính cách lạnh lùng như vậy chắc chắn sẽ không nói chuyện này với nhiều người.
Lạc Lạc mừng rỡ vô cùng, thoáng cái đã quên chuyện thua tỷ thí của chính mình hôm nay, hỏi: “Vậy, ngươi nghĩ báo ân như thế nào đây? Trưởng công chúa Huệ Văn đi về cõi tiên nhiều năm, sợ rằng ngươi cũng chỉ có thể báo đáp ở trên người Bắc Nguyệt quận chúa.”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng vô cùng thoải mái. Cùng người vô cùng đơn thuần không có tâm cơ như Lạc Lạc nói chuyện nàng không cần phải quanh co lòng vòng, hắn tự nhiên sẽ nói hết tất cả những gì mình muốn.
“Nghe nói trong phủ trưởng công chúa không được yên ổn lắm, ta nghĩ, đại khái có thể giúp nàng dọn dẹp sạch một chút.”
Khuôn mặt thanh tú của Lạc Lạc đột nhiên có chút nghiêm túc lên, giống như cùng nàng có chung mối thù vậy.
“Những người Tiêu gia đó, ta cũng không thích! Bắc Nguyệt quận chúa thường xuyên bị bọn họ ức hiếp, ta, nếu ta có năng lực, cũng sẽ xử lý hết tất cả bọn chúng!”
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên: “Nếu như đánh người mà nói, ta có thể ra tay hỗ trợ, chỉ tiếc là đánh người cũng không giải quyết được vấn đề này”
“Đúng, chỉ đánh thôi thì quá dễ dàng cho bọn người đó rồi!” Lạc Lạc gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, đứng bật dậy kề gần gương mặt tuấn tú lại nói: “Ngươi biết không, người của phủ Trưởng công chúa cũng len lén đem tài sản tới chỗ chúng ta đổi thành kim tệ đó.”
Hoàng Bắc Nguyệt có chút kinh hãi lắp bắp, không nghĩ tới Lạc Lạc tự nhiên chủ động lên tiếng nói cho nàng nững chuyện này.
Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Như thế nào mà ngươi lại biết chuyện này?”
“Ta thấy qua nhiều lần, mấy di nương của Tiêu gia kia đến ngân hàng tư nhân của gia tộc Bố Cát Nhĩ chúng ta, tiểu nhị ngân hàng tư nhân đều nói bọn họ là khách hàng lớn. Ta lúc ấy cũng không rõ, muốn làm khách hàng lớn của ngân hàng tư nhân chúng ta tài sản ít nhất cũng phải mười triệu trở lên. Một di nương bình thường trong phủ làm sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?”
Lạc Lạc nói chi tiết, hắn đối với Hí Thiên một chút cũng không giấu diếm, trong lòng cũng hiểu không cần phải dấu diếm làm gì. Mặc dù đây là bí mật của ngân hàng tư nhân nhưng hắn cảm thấy Hí Thiên xem hắn như bằng hữu hắn không có cách nào không giúp nàng. Hơn nữa nếu nói ra việc này còn có thể giúp cho Hoàng Bắc Nguyệt nữa nên hắn rất vui vẻ mà nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...