Phòng đấu giá Bố Cát Nhĩ.
Vừa rồi tiến hành đấu giá trên trời, Bắc Cương tuyết vực vận chuyển tới một khối Thất khiếu lả lướt băng phách bị bán đi hai tỷ kim tệ. Một người thần bí duy nhất ra giá vừa mở miệng đã gấp mười mấy lần giá gốc khiến người phía sau cũng không dám mở miệng.
Đùa chứ, thất khiếu lả lướt băng phách mặc dù trân quý, nhưng vật ấy có thể nói vô bổ, mặc dù trân quý nhưng sử dụng không có bao nhiêu kinh hỉ, chỉ có thể bổ sung nguyên khí thuộc tính băng cho triệu hồi sư mà thôi.
Nguyên khí chỉ cần chăm chỉ thì có thể tu luyện, triệu hồi sư nào sẽ ném hai tỷ kim tệ đi mua một khối thất khiếu lả lướt băng phách?
Không thông qua tu luyện mà đạt được nguyên khí, xương cốt thân thể cũng không được rèn luyện, nguyên khí quá mạnh mẽ sẽ không chịu nổi, kinh mạch bị chấn nát, cho nên công hiệu của thất khiếu lả lướt băng phách trong mắt rất nhiều triệu hồi sư không có lực hấp dẫn gì.
Ngẫu nhiên có một số luyện dược sư sẽ dùng tiền mua, chờ lúc chế thuốc nguyên khí hao hết thì có thể dùng thất khiếu lả lướt băng phách bổ sung.
Nhưng ném hai tỷ kim tệ đi mua, quả thực chính là đốt tiền a!
Có mấy người nhàn rỗi mà đốt tiền a.
"Ta đoán tám phần là đại quý tộc của quốc gia nào đó, nhàn rỗi không có việc gì thường xuyên xuất hiện tại phòng đấu giá, chuyên mua một ít trân quý nhưng vô dụng về chơi!"
"Chà chà, thế cũng quá rộng rãi! Hai tỷ a! Đủ quân phí cho quân đội trong hai năm a! Nhà ai nuôi một bại gia nhi tử thế nhỉ?"
"Các ngươi ghen ghét gì, ở trong phòng đấu giá cũng thấy quen việc vung tiền rồi? Năm đó một cây lông vũ Băng Linh Huyễn Điểu cũng bán với giá trên trời còn gì!"
"Đó là Băng Linh Huyễn Điểu, có thể so sánh sao?"
"Thất khiếu lả lướt băng phách mua về chỉ bài biện mà thôi, chỗ nào giá trị hai tỷ a!"
Hội đấu giá chấm dứt, một số người đi ra ngoài không nhịn được nghị luận cử chỉ hào phóng vừa rồi ném đi hai tỷ, trong lòng đủ loại cảm xúc.
Ra khỏi vách tường bên cạnh, Vũ Văn Địch thân hình cao lớn uy vũ khoanh tay, nghe những người này nghị luận, không nhịn được nhíu mi.
mấy chữ "Bại gia nhi tử" lọt vào tai suýt khiến hắn muốn đi giết người!
Rất làm càn!
Người ngoài đã đi hết, hắn mới đi tiến vào phía sau phòng đấu giá. Sau khi kết thúc đấu giá, người trúng thầu đều ở trong phòng khách quý phía sau lấy bảo bối của mình, thuận tiện trả tiền.
Giờ phút này trong phòng khách quý, đấu giá sư Lôi Lỵ Tơ cấp cao của Bố Cát Nhĩ ân cần nâng một cái khay, lắc lắc thân thể thướt tha mềm mại từng bước đi tới chỗ một nam nhân trẻ tuổi đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt.
Trên người nàng mặc áo da màu đỏ bó sát, lộ ra eo nhỏ nhắn không đủ một nắm, trước ngực mềm mại sinh động, vóc người nóng bỏng bất cứ nam nhân nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được sinh ra vài phần mộng tưởng.
Hơn nữa khuôn mặt nàng xinh đẹp mê người, cơ hồ đúng là chiêu bài sống trong phòng đấu giá của Bố Cát Nhĩ.
Có rất ít nam nhân có thể ngăn cản nàng chủ động hấp dẫn, nhưng nam tử mang mặt nạ này lại chỉ nhìn vào thứ trên khay nàng mang đến.
Đợi nàng đến gần thì hắn liền duỗi tay lấy hộp gấm trên khay, căn bản không liếc nàng một cái.
Lôi Lỵ Tơ trong lòng có chút mất mát cùng bất mãn, khiêu khích nhấc tay ra, tiếng nói mềm mỏng: "Thất khiếu lả lướt băng phách tuy trân quý, nhưng trong tay nhiều người lại không phát huy được hiệu dụng, ta biết một bí phương, có thể phát huy đại uy lực của băng phách này, không biết công tử có hứng thú không?"
Ở Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, hết thảy công pháp cùng cách sử dụng bảo khí dược liệu đều thu hút cường giả, không ai có thể chống cự hấp dẫn như vậy.
Cho dù ngồi ở đây là một gã luyện dược sư cao cấp nghe được lời của nàng tất nhiên sẽ động tâm!
Lôi Lỵ Tơ rất có tự tin về bản hân, nàng điều hành đấu giá nhiều năm ở Bố Cát Nhĩ, gặp đủ loại người, tự nhận sự xinh đẹp cùng thông minh của chính mình, không ai không thể chinh phục.
Con ngươi quyến rũ của nàng nhìn hắn, rõ ràng dụ dỗ, người mù cũng có thể nhìn ra.
Nhưng nam tử này không hề dao động, con ngươi tối tăm cố chấp nhìn hộp gấm trong mâm.
"Ta muốn khối băng phách chỉ có một mục đích sử dụng mà thôi, công dụng còn lại cho dù có thể nghịch thiên, ta cũng không cảm thấy hứng thú."
Vừa nói, hắn đã đứng lên, trong trường bào màu đen lộ ra lãnh khốc khó gần, cùng với uy nghiêm khiến người ta e ngại.
Lôi Lỵ Tơ lui về phía sau từng bước, lại nhìn hộp gấm trong mâm, phát hiện vậy hộp gấm đã biến mất.
Mà ngón tay thon dài của nam tử kia nhón lấy hộp gấm bỏ vào nạp giới, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến triệu hồi sư như Lôi Lỵ Tơ không hề phát hiện.
Tiểu mỹ nhân tuyệt thế lần đầu tiên trong đời bị coi thường như vậy, nhất thời cảm giác bị nhục nhã, trong lòng phẫn nộ, nhân tiện nói: "Các hạ thật lớn mật. Tựa hồ không hề để gia tộc Bố Cát Nhĩ vào mắt!"
Nàng mang gia tộc Bố Cát Nhĩ ra chính là muốn hắn cố kỵ, mặc dù không thể chứng minh cái gì, nhưng tốt xấu lấy lại chút mặt mũi cho mình.
Ai ngờ người này nghe được gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng không hề có động tĩnh, bước chân như mây bay gió thoảng đi ra ngoài.
"Ngươi đứng lại!" Lôi Lỵ Tơ quát lên, mặt xinh đẹp cũng đỏ lên.
Lúc này, cửa phòng khách quý đột nhiên bị đẩy ra, nam tử tuổi trẻ tuấn lãng tôn quý bước vào, có bộ dáng sốt ruột.
Lôi Lỵ Tơ vừa thấy hắn lập tức vui mừng, tưởng rằng rốt cuộc tìm được người lấy mặt mũi cho mình.
"Lạc Lạc thiếu gia!" Lôi Lỵ Tơ thướt tha nghênh đón, ném mị nhãn mềm mại nói: "Người này...".
"Lôi Lỵ Tơ, ngươi ra ngoài trước đi." Lạc Lạc chân thật đáng tin mở miệng, nhiều năm rèn luyện, hắn đã sớm không phải thiếu niên năm đó thẹn thùng nhu nhược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...