Phượng Nghịch Thiên Hạ

Đầy trời đầy sao.

Ánh sáng ngọc chiếu rọi khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, trong con ngươi màu lam lạnh phản chiếu một chút ánh sáng, giống như bảo thạch rơi vào nhân gian.

Gối lên cánh tay mình, thảnh thơi nằm trên bãi cỏ xanh trên sườn núi, gió đêm lướt qua, mang theo từng khí băng tuyết thấm lạnh.

Đầu mùa xuân, lại một năm nữa qua.

Suốt bảy năm ở thế giới này, nàng đã hoàn toàn vẫy tay từ biệt thế giới ban đầu.

Mọi chuyện xảy ra trong bảy năm còn phong phú hơn so với cuộc sống quá khứ vài chục năm kinh nghiệm.

Các loại vui buồn, sinh ly tử biệt, toàn bộ cũng nếm thử.

Không còn bài xích nơi này lúc mới tới cùng tưởng niệm thế giới trước kia, nàng hiện tại đã hoàn toàn quen thuộc thế giới này.

Nàng Hoàng Bắc Nguyệt, đã không thuộc về cái thời đại kia.

Hồi tưởng đủ loại phát sinh trong bảy năm, cảm giác thời gian trôi thật mau.


"Nhân sinh trong thiên địa, chợt như khách vãng lai." Nàng thì thào, hơi buồn vô cớ cùng thổn thức.

"Tuổi còn nhỏ, như vậy phiền muộn làm chi?" Lôi Vương đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thân ảnh cao lớn đứng bên người nàng, hai tay chống thắt lưng, nhìn phương xa, âm thanh như chuông đồng, "Lúc bổn vương bằng tuổi ngươi đã oai phong lẫm liệt xông xáo thế giới, không sợ trời không sợ đất! không hề biết ưu sầu!"

Nguyệt Dạ mỉm cười, lúc nàng còn trẻ cũng hết sức lông bông, không biết trời cao đất rộng a!

"Người to con ngươi biết cái gì?" Phía sau truyền đến tiếng nói thanh thúy của Nến Đỏ,"Chủ nhân ta trước đây cảnh tượng huy hoàng, ngươi chưa thấy đâu!"

Lôi Nộ quay đầu lại, nhìn nha đầu nho nhỏ, cười nói:"Cảnh tượng như thế nào?"

Nến Đỏ khoanh tay, kiêu ngạo mà nói: "Một mình làm suy sụp Điện Quang Diệu, đảo loạn Thành Tu La, ngươi có thể tưởng tượng được chứ?".

"A?" Lôi Nộ cẩn thận nhớ lại, chợt hiểu vỗ tay một cái, "Hóa ra là cô ta, Không giống! Thật không giống!"

Tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Nguyệt Dạ, dưới ánh sao, đúng là một khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp, khác xa ấn tượng với Bắc Nguyệt quận chúa tinh sảo tú lệ.

Tuy nhiên vẫn cảm giác mặt mày Bắc Nguyệt quận chúa thiếu khuyết một loại đại khí tôn quý, mà hiện tại, ở mặt mày thiếu nữ mặc đồ đen này lại có.

Thuộc về cường giả bình thản, sơ cuồng, khí phách, tự tin.

"Tên Lộc Nhai kia thật không đáng để ngươi chạy!" Lôi Nộ đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.

Nguyệt Dạ ngước mắt nhìn hắn,"Lộc Nhai là người mà ngày Mặc Liên thi triển Thuật chiêu hồn thì xuất hiện bóng đen?"

Lôi Nộ gật đầu, nói: "Không sai, hắn là Đại Tế Ti của Tư U Cảnh, chiêu hồn ngày đó bổn vương ra tay, nhưng tạm thời có chút chuyện...".

Nghe trong lời nói của hắn có chút ngượng ngùng, Nguyệt Dạ thừa hiểu hắn phạm lỗi, nhưng không dám thừa nhận, bởi vậy cùng người tên là Lộc Nhai giấu diếm.

Hồi tưởng ngày đó, mình ở trong cơ thể tiểu hồ ly mở to mắt, lần đầu tiên có ý thức nhìn thấy bóng đen người tên là Lộc Nhai.

Hắn mặc dù phát hiện nàng, nhưng lại không mang nàng đi, ngược lại để lại, điểm này nàng cũng tự hỏi, không rõ Lộc Nhai có dụng ý gì.

"Hắn giúp ta, sau này thật muốn cảm tạ hắn." Nguyệt Dạ thản nhiên rời ánh mắt, tiếp tục nhìn ánh sao trên đầu.

Lôi Nộ liếc nàng một cái, sau đó cười hắc hắc liền rời khỏi sườn núi.


Nến Đỏ nhìn hắn rời đi liền nghi hoặc, chậm rãi đi tới bên người Nguyệt Dạ ngồi xuống, nói: "Chủ nhân, Lôi Nộ có thể tin tưởng không?"

"Không phải tộc của ta tất có ý nghĩ khác. Mặc kệ thế nào vẫn nên dè chừng hắn." Nguyệt Dạ suy tư về Lôi Nộ trước khi đi cười hắc hắc, hình như có thâm ý khác, chỉ là hắn không nói rõ.

Nến Đỏ gật đầu, lập tức hai mắt tỏa sáng nói: "Chủ nhân, có phải ngươi..."

"Phải"

Nến Đỏ muốn nói lại thôi, còn chưa thốt ra khỏi miệng mà Nguyệt Dạ đã biết nàng muốn hỏi cái gì, hơn nữa còn khẳng định đáp án.

Trong lòng Nến Đỏ nóng lên, hốc mắt cũng đau xót, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ đi lên sườn núi, liền quay đầu đi vội vàng lau mắt.

Không muốn mất thể diện.

Nguyệt Dạ mỉm cười, lập tức ngón tay vừa động, từ nạp giới lấy ra đoạn rễ Cây Bất tử, đặt ở trước mắt.

Rễ cây nhìn như bình thường, quả thật sức mạnh lại không giống bình thường.

Hiên Viên Cẩn lấy rễ cây làm thuốc, quả nhiên có đạo lý của cô ta.

Từ lúc tiếp xúc đoạn rễ cây này, trí nhớ trong đầu bị bụi phủ như tro tàn lại bốc cháy bình thường.

Nàng nhớ lại trước kia, về thế kỷ hai mươi mốt, cùng với mọi chuyện xảy ra bảy năm ở đây.


Không có bất cứ báo hiệu gì, những trí nhớ tựa như thủy triều, thoáng cái xông đến, tới đột nhiên, nàng tiếp nhận không ngoài ý muốn.

Những thứ vốn thuộc về nàng, có điều mất đi mà có lại mà thôi.

Có hai dược liệu quan trọng nhất là rễ cây Bất tử, mai rùa ngàn năm Huyền Tử Linh quy, còn lại ba vị thuốc, Phong Liên Dực sẽ nghĩ cách.

Chờ lấy được Dạ Vương huyết, có thể bắt đầu chế thuốc.

Nàng chưa bao giờ thấy Phong Liên Dực chế thuốc, tuy nhiên bảy năm trước, hắn luyện chế hai viên Tẩy Tủy đan, tạo ra cải tạo cực lớn cho Lạc Lạc cùng Đông Lăng, từ một người bình thường trở thành cường giả ngoài Thất Tinh, bởi vậy có thể thấy thuật luyện dược của hắn tuyệt đối không tầm thường.

Có hắn trợ giúp, tin tưởng Thất Phá Đan cũng không khó luyện thành, cuộc sống dựng lại linh thể tựa hồ cũng không xa.

Tiểu Hổ lặng lẽ tới bên người nàng ngồi xuống, Chi Chi đứng ở đỉnh đầu nó, Băng Linh Huyễn Điểu bay đến trên một khối tảng đá cạnh bọn họ, cánh chim phát sáng, giao hòa ánh sao, bên người trôi qua ánh sáng huyễn hoặc.

Dưới sườn núi, đám người Cát Khắc vây quanh đống lửa, nướng thịt uống rượu, giọng nói cười đùa vang vọng khắp trời.

Đồng bạn đã lâu mới gặp lại.

****** Bắc Nguyệt hoàng triều *******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui