Phượng Nghịch Thiên Hạ

"Nếu đúng ngươi thì bổn vương cũng thuận tiện thu, bớt phiền toái sau này!" Lôi Nộ vung ống tay áo, lần nữa hướng về phía Nguyệt Dạ.

Nguyệt Dạ khoanh tay, thản nhiên nhìn hắn, Lôi Nộ nói: "Khế ước quy định bổn vương không thể đả thương ngươi, nhưng không có nghĩa là không thể phong ấn ngươi."

"Không sai." Nguyệt Dạ gật đầu, vẻ tươi cười xuất hiện trên khóe môi.

"coi như ngươi biết điều." trong tay Lôi Nộ chợt lóe sáng, một lệnh bài màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, phong ấn một hồn phách nho nhỏ này chẳng tốn công sức.

Nguyệt Dạ mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nói:"Các hạ không động thủ, vậy tại hạ đắc tội!"

Trên mặt một cơn gió xẹt qua, bóng người màu đen đã đến gần, Lôi Nộ ngẩn ra, trong tay lệnh bài phong ấn màu vàng đã bị Nguyệt Dạ đoạt đi.

Làm sao có thể?

Tốc độ nhanh như gió!

Ngay cả hắn cũng khó lòng phòng bị!

Lôi Nộ chấn động, khuôn mặt chính trực hiện đầy rung động cùng khó tin.

Cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay trống rỗng run nhè nhẹ, từ lúc chào đời tới nay, đầu tiên hắn gặp phải kẻ địch mạnh như vậy!

Chỉ là một hồn phách lại có thực lực cường đại như vậy sao?

Lôi Nộ mặc dù tục tằng hào sảng, ngày thường tác phong cũng hào phóng không kềm chế được, tựa hồ không quan tâm gì hết, bộ dáng sơ ý khinh thường.

Nhưng tốt xấu hắn cũng không ngốc, trong đầu xoay chuyển nghĩ đến thời gian vừa rồi, hắn lập tức nghĩ đến nha đầu kia cho hắn thoa mùi tanh hôi lên người!

"Xú nha đầu, ngươi dám hạ độc bổn vương!" Lôi Nộ điên cuồng hét lên một tiếng, giống như sư tử rít gào.

Nguyệt Dạ cầm lệnh phong ấn, nghiêng người nhìn hắn, mỉm cười: "Không hổ là Lôi Vương, nhanh như vậy đã phát hiện, tiếc là đã muộn."


"Ngươi thật to gan!" Lôi Nộ mở ra tay ra, ánh chớp màu lam sẫm ngưng tụ, bên bờ ánh chớp có màu vàng kim nhạt bao quanh, hồ quang bén nhọn từ hồ không gì không xuyên thủng được.

Hai tay hắn nắm thành nắm tay, lớn tiếng rít gào, cuồng bạo tức giận khiến hắn đã quên hết thảy, một lòng phẫn nộ nghĩ: Hắn khó mà tín nhiệm một tiểu nha đầu, không ngờ bị lừa gạt!

Nguyệt Dạ nhìn ánh sáng hắn nắm trong tay, trong lòng trầm xuống, Tuyết Ảnh Chiến Đao lập tức nắm trong tay!

Lôi Vương này quả thật rất cường đại, nàng hạ dược nặng như vậy mà hắn vẫn bạo lộ được nguyên khí mạnh mẽ!

Nàng luôn luôn không phải người thiện lương, nếu gài bẫy Lôi Nộ, thì từ đầu đến đuôi đều tính toán không bỏ sót.

Nhìn thì giống có lòng tốt cho hắn chất lỏng tước tia thảo, nhưng nàng đưa cho đúng là bỏ thêm vài thứ.

Nàng nhắc nhở hắn có thể ném xuống, nhưng hắn quá tự phụ, quá tin vào trực giác của mình.

Độc dược trong nạp giới Hoàng Bắc Nguyệt há là vật bình thường?

Lôi Nộ đứng tại chỗ, một quyền chém ra, ánh chớp rời tay bay ra, bay đến một nửa liền phình lớn vô số lần, hung hăng đập bể hướng Nguyệt Dạ!

Nàng nhấn mũi chân bay vọt dựng lên, nhưng ánh chớp như có mắt, thay đổi phương hướng thẳng tiến sau lưng nàng!

Hung hăng cắn răng một cái, Nguyệt Dạ dứt khoát dừng lại, hai tay mở ra, nguyên khí màu đen từ đầu ngón tay dũng mãnh tiến ra, ánh chớp xông đến, thoáng cái vọt vào trong nguyên khí màu đen!

Lôi Nộ đột nhiên cảm giác chật vật, khẽ cau mày, ánh chớp hòa vào hắc khí liền một đi không trở lại, gian nan quấy đảo, không thể xâm nhập cũng không có thể rời khỏi.

Nguyên khí của hắn như bị một bàn tay vô hình bắt được, dùng sức kéo vào hắc khí!

Không tốt!

Hắc khí kia rất quỷ dị!


Lôi Nộ không dám khinh thường, lập tức chặt đứt liên lạc với ánh chớp, thu hồi tay, lui ra phía sau vài bước, trừng mắt Nguyệt Dạ.

"Nha đầu, ngươi rốt cục là ai?" Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp có cao thủ bậc này, hắn không thể không biết.

Cao thủ bình thường trong người đều có khế ước, không thể thoát được cặp mắt của Tư U Cảnh, chẳng lẽ nàng là lính đánh thuê hắc ám?

Một chiêu của Lôi Nộ cũng không tầm thường, lấy sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương ngăn cản cũng khiến nàng cố hết sức.

Tuy nhiên nàng biểu hiện ra vẫn tự nhiên gió thoảng mây trôi, mỉm cười: "Ta là ai, có cơ hội tự nhiên ngươi sẽ biết."

Trong tay nàng lưu chuyển nguyên khí màu đen quỷ dị khiến Lôi Nộ có chút kiêng kỵ, liếc nhìn Chi Chi bị A Lệ Nhã ôm vào trong ngực đang xem cuộc chiến, Lôi Nộ đành phải đè xuống lòng tràn đầy tức giận.

Những người này hắn chưa chắc để vào mắt, kể cả cái nha đầu gọi Hí Thiên này, mặc dù quỷ dị, nhưng hắn thật sự hạ sát thủ cũng không phải không giải quyết được nàng.

Nhưng trước có khế ước cùng nàng, vương tử điện hạ lại là con tin ở trong tay bọn họ, bởi vậy Lôi Nộ mới phải đè xuống tức giận, ngược lại bàn điều kiện với nàng.

"Nha đầu, ngươi đưa ra ba điều kiện cũng có thể thương lượng!"

"Thật không?" Nguyệt Dạ chậm rãi giơ tay, thu hồi hắc khí, ngón tay thon dài uể oải gõ vào cánh tay, nàng cười lạnh, "Đáng tiếc ta hiện tại không muốn đàm điều kiện, Lôi Nộ các hạ mời trở về đi."

"Ngươi nha đầu kia! Sao có thể lật lọng?!" Lôi Nộ giận dữ.

Nguyệt Dạ cười lạnh: "Lật lọng không chỉ có ta!"

Lôi Nộ nét mặt già nua đỏ lên, nghĩ đến chính mình lật lọng trước liền ẩn nhẫn, nói:"Tuy bổn vương có sai! Nhưng nha đầu ngươi cũng lừa ta, tính huề nhau đi!"

"Lời ta đã nói rõ, con người của ta không thích nói lần thứ hai." Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn hắn, vung ống tay áo, liền đi tới trước mặt A Lệ Nhã, tiếp nhận Chi Chi, trực tiếp đi tới đống lửa ngồi xuống.

Đám người Cát Khắc nhìn Lôi Nộ liếc mắt một cái, cũng học Nguyệt Dạ bình tĩnh trở về ngồi xuống, đang làm gì thì làm tiếp cái đó, hoàn toàn không để hắn vào mắt.


Sắc mặt Lôi Nộ xanh mét, đi tới đi lui bên ngoài doanh địa, gãi gãi đầu, sờ sờ râu mép, cuối cùng măt dày đi tới.

"Nha đầu! Ngươi nói một câu như thế nào mới bằng lòng bàn điều kiện?"

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng vuốt ve đầu Chi Chi, như không phát hiện hắn, chỉ bình tĩnh uống trà.

Chi Chi ôm ngón tay nàng, thân mật cọ cọ, một bộ dáng không tiền đồ.

Lôi Nộ nhìn hai mắt cũng đỏ, mấy lần muốn nói lại thôi, nhẫn nại nhịn.

Loại người nóng nảy như hắn có thể ẩn nhẫn như vậy, đã rất hiếm thấy, ngay cả Ô Lạp cũng ngạc nhiên không thôi.

Lôi Vương đại nhân vậy mà không tức giận, thật sự là kì tài!

Khóe mắt Nguyệt Dạ thoáng thấy hắn nhẫn nại đến cực hạn, khóe mắt đều co rút, da mặt chuyển thành màu tím, tiếp tục trêu chọc hắn sợ rằng làm con sư tử này nổi giận.

"Quý vương tử ở bên cạnh ta nhiều năm, giúp không ít việc, nể mặt Chi Chi, tạm thời cho các hạ một cơ hội vậy." thiếu nữ mặc đồ đen ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt vô hại tươi cười.

Nếu không cẩn thận bị nụ cười này mê hoặc, tưởng rằng nàng thiện lương, tiếp xúc mới biết, dưới nụ cười vô hại kia cất giấu ám tiến cỡ nào âm lãnh giảo hoạt!

Lôi Nộ xem như đã lĩnh giáo rồi, bởi vậy cũng không dám kiêu ngạo, tưởng rằng nàng thật sự đơn thuần vô hại.

Nghe được rốt cuộc có thể đàm điều kiện, hắn liền nghiêm mặt nói: "Nha đầu ngươi cứ nói! Muốn bổn vương làm gì bây giờ?"

Nguyệt Dạ khúc lấy tay nhẹ nhàng chống đỡ gương mặt, thân thể lười biếng dựa vào một tảng đá lớn, tay kia thờ ơ vuốt đầu Chi Chi.

Tại nơi dã ngoại hoang vu, rừng sâu rậm rạm, nhưng trên người phát ra khí tức tôn quý khiến nàng như vương giả trong cung điện, lộ ra sức mạnh khiến người ta thần phục.

Nha đầu kia quả thật không phải người phàm, sợ rằng tương lai sẽ là đại địch của Tư U Cảnh, nhất định phải cẩn thận đối đãi mới đúng.

Lôi Nộ trong lòng âm thầm nghĩ, đồng thời cũng tập trung tinh thần chờ Nguyệt Dạ mở miệng.

"Tại hạ chỉ là một hồn phách, tuy nhiên trong lòng muốn dựng lại linh thể, quá trình này hung hiểm, sợ gặp bất trắc, cho nên hy vọng người có địa vị cao như các hạ nhân nhượng người có địa vị thấp, bảo toàn tại hạ một thời gian, đợi ta dựng lại linh thể thành công, tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, bàn tiếp điều kiện với các hạ."

Lôi Nộ ngẩn ra, lập tức nói:"Dựng lại linh thể không thể đùa được, nha đầu ngươi......"


Nguyệt Dạ đưa tay, ngăn lại hắn tiếp tục nói, khẩu khí kiên quyết: "Tâm ý của ta đã quyết, các hạ không nên nhiều lời, chỉ nói có đáp ứng hay không."

"Ngại gì đáp ứng ngươi?" Lôi Nộ bất đắc dĩ nhìn tay của mình, lúc cùng nàng ký khế ước thì hắn đã thua.

Vừa rồi ra tay với nàng, khế ước có hiệu lực, hắn nhất định phải làm người hầu của nàng, kỳ thật chuyện này cũng không tính là gì.

Nha đầu kia coi như có phúc.

Có khế ước, sẽ không sợ Lôi Nộ đổi ý, hoặc lúc nàng dựng lại linh thể xuống tay, Nguyệt Dạ luôn luôn cẩn thận, ngay từ đầu xếp đặt liền dự liệu vô số biến cố về sau, quyết định để Lôi Vương không có đường trốn.

So với tính kế, ai có thể so với nàng?

Trong mắt hiện lên giảo hoạt, Nguyệt Dạ mỉm cười nói: "Nếu các hạ đáp ứng, vậy ba điều kiện có thể nói chuyện. Điều thứ nhất, máu của Dạ Vương ba ngày sau cho người đưa đến trong tay tại hạ đúng hẹn."

"Bổn vương sẽ tự mình đi lấy." Lôi Nộ nói.

"Không." Nguyệt Dạ lắc đầu, "Các hạ phải bảo vệ ta, việc nhỏ này để thùng cơm kia đi là được rồi."

Tiện tay chỉ Ô Lạp bị trói chéo tay.

Lôi Nộ cau mày nói:"máu của bệ hạ không phải việc nhỏ, hắn sợ rằng..."

"Dạ Vương huyết cùng tính mạng của quý vương tử cái nào trọng yếu hơn?" Nguyệt Dạ nghiêng đầu hỏi.

Lôi Nộ liếc nhìn Chi Chi, liền không nhiều lời nữa, đi nhanh tới trước mặt Ô Lạp, ngồi xổm xuống thấp giọng dặn dò hắn vài câu.

Vẻ mặt Ô Lạp hoảng sợ, không ngừng lắc đầu: "Lôi Vương đại nhân, tiểu nhân chết cũng không dám a!"

"Không dám lập tức cho ngươi chết!" Lôi Nộ chụp một cái tát trên đầu hắn, phẫn nộ quát: "Lần này còn làm hỏng chuyện, bổn vương quyết không tha ngươi!"

Vừa nói, đầu ngón tay hiện lên ánh chớp, dễ dàng cởi bỏ dây trói trên người Ô Lạp, xách hắn đứng lên, dùng sức quăng ra bên ngoài.

Trong tiếng hét thảm, Ô Lạp biến thành một chấm đen nhỏ biến mất trong rừng cây.

Nguyệt Dạ cúi đầu, bên khóe miệng lơ đãng lướt qua nụ cười đắc thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui