Cái tên thanh lạnh, khí phách, sơ cuồng......
"Hí Thiên, ồ, tên rất hay!" Lôi Nộ nhìn nha đầu lãnh ngạo thanh lệ này, cười hắc hắc, "Nha đầu xứng với tên này!"
Nguyệt Dạ hoàn toàn không để ý tới lời của hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: "Nếu ta mang ngươi tìm được những người đó thì được cái gì?"
"Ha ha! Không ngờ ngươi giảo hoạt như vậy!"
"Ta là lính đánh thuê, tự nhiên sẽ làm việc không công."
"Đương nhiên, đương nhiên!" Lôi Nộ ngẩng đầu suy nghĩ một chút, "Ngươi có thể đi tới nơi này, vậy nhất định không phải lính đánh thuê bình thường, bảo vật tầm thường ngươi cũng chướng mắt đi, chỗ này của ta...... Ồ......"
Nhìn Lôi Nộ go gõ tay trên nạp giới, ánh sáng nhạt hiện lên, hắn cẩn thận nâng một hạt châu bích lục ra, nhìn Nguyệt Dạ cười hắc hắc.
Nguyệt Dạ cau mày, hạt châu kia phát ra ánh sáng màu xanh biếc, tựa hồ có sức mạnh nào đó, làm linh hồn nàng đột nhiên cảm giác rất an bình.
Tâm tư động đậy, đồ vật trong Tư U Cảnh nhất định liên quan tới linh hồn.
Lập tức nàng bất động thanh sắc hỏi: "Đây là vật gì?"
Trong khẩu khí có chút không quá tò mò.
Lôi Nộ vừa nghe liền thần bí cười nói: "Nha đầu, ngươi không nhìn được bảo vật, cái này gọi là "Định hồn châu", một trong ba bảo vật trong bảo khố của bổn vương!"
Nếu không phải vì vương tử điện hạ, hắn cũng không nỡ lấy ra.
Nghe được ba chữ "Định hồn châu", trong lòng bàn tay Nguyệt Dạ chảy ra mồ hôi, một tia cảm xúc hưng phấn từ đáy lòng dâng lên.
Tuy nhiên nàng giả bộ không có hứng thú hỏi: "Thứ này có tác dụng gì? Ta thấy rất bình thường!"
"Hắc hắc, nha đầu, nếu ngươi chết, hồn phách bị đánh tản mát, nhưng có định hồn châu thì có có thể lại ngưng tụ hồn phách về." Lôi Nộ hiến vật quý tự giải đáp.
"Người đã chết thì giữ hồn phách có tác dụng gì?"
Lôi Nộ sửng sốt, lập tức nhìn bốn phía, hạ giọng chỉ một mình nàng nghe được nói: "Chỉ cần có hồn phách, linh thể không xấu thì vẫn có thể sống lại."
"Hoàn hồn?" Nguyệt Dạ lạnh lùng hỏi.
"Không sai!" Lôi Nộ vui vẻ nói, "Thế nào, thấy được bảo bối chứ!"
"Miễn cưỡng có thể đi, cũng không biết ta cần dùng không." Nguyệt Dạ chộp định hồn châu từ lòng bàn tay hắn về.
Vừa vào tay, cảm giác ấm áp lập tức theo linh hồn chạy, cảm giác mệt mỏi sau đại chiến Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương lập tức bị đẩy lùi, toàn thân thư giãn.
Đồ vật mà Lôi Vương lấy ra tự nhiên đều là bảo bối!
Thứ này tạm thời không cần, nhưng tương lai nếu có biến cố thì đây là bùa hộ mệnh.
"Ngươi cẩn thận một chút na!" Nhìn nàng tiện tay bắt lấy định hồn châu, Lôi Nộ cũng không khỏi đau lòng, sợ nàng không cẩn thận đánh nát,,"Định hồn châu chỉ có thể dùng một lần, sau đó vô dụng."
Nguyệt Dạ tùy ý gật đầu, bỏ định hồn châu vào nạp giới, sau đó ngẩng đầu, cười nhìn hắn: "Định hồn châu ta nhận trước, với thực lực của ngươi sẽ không sợ ta chạy chứ?"
"Đương nhiên sẽ không!" Lôi Nộ cười ha ha, hắn tự tin tiểu nha đầu trong tầm tay này.
Thấy hắn tin tưởng chính mình, Nguyệt Dạ cũng không khỏi nghi hoặc, tại sao Lôi Vương không nhìn ra nàng chỉ là một hồn phách chứ?
Lúc đầu Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây vừa thấy nàng đã biết là hồn phách, suýt để bọn họ phong ấn.
Lôi Vương bản lĩnh còn hơn Ô Lạp và Phương Pháp Tây, tại sao không hề có phản ứng, tựa hồ vẫn cảm giác nàng là một loài người bình thường?
Chẳng lẽ bởi vì......cây Bất tử?
Xem xét Cây Bất tử trong nạp giới một chút, một đoạn rễ cây không có gì đặc biệt.
Quên đi, không bị Lôi Vương phát hiện tự nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên nàng bản tính cẩn thận, muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
"Lôi Nộ các hạ, ở trên đại lục, lính đánh thuê vì cam đoan an toàn cùng ích lợi, bọn họ trực tiếp đi làm nhiệm vụ sẽ cùng chủ thuê lập khế ước." Nguyệt Dạ hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên mở miệng.
"Còn có khế ước?" Lôi Nộ không khỏi thở dài, thật sự là đủ phiền toái.
"Kỳ thật cũng rất đơn giản." Nguyệt Dạ mỉm cười, "Chỉ cần Lôi Nộ các hạ thề, sau khi ta giúp ngươi tìm được những người kia, ngươi không được công kích ta, thương tổn ta, hơn nữa lập tức thả ta đi."
"Cái này dễ!" Lôi Nộ không do dự giơ tay lên, vẽ ra một khế ước trận, dựa theo yêu cầu thề của nàng.
Thấy hắn sảng khoái như vậy, Nguyệt Dạ cũng đưa tay đặt trên khế ước, giảo hoạt cười, nói: "Nếu Lôi Nộ các hạ làm ngược lại khế ước, sẽ trở thành người hầu của ta, làm theo mọi mệnh lệnh của ta!"
Lôi Nộ ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Nha đầu giảo hoạt! Bổn Vương là người nói không giữ lời sao? ngươi quá cẩn thận rồi!".
"Không thể khác được, đi ra giang hồ luôn phải cẩn thận, Lôi Nộ các hạ đồng ý không?"
"Đồng ý đồng ý! Bổn vương tuyệt đối sẽ không lật lọng!" Lôi Nộ tay đặt tại khế ước trận, ánh sáng chợt lóe, khế ước hoàn thành.
Khế ước hoàn thành, Nguyệt Dạ an tâm.
Chờ sau lúc hội hợp với đám người A Tát Lôi, khó mà nói ngươi có lật lọng hay không. Nguyệt Dạ trong lòng yên lặng nói.
Nhìn nàng nói xạo với Lôi Vương của Tư U Cảnh, Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu cũng tỏ vẻ trầm mặc, nhưng trong lòng âm thầm bật cười.
Thật sự là quá âm hiểm!
Sau khi an bài hết mọi việc, Nguyệt Dạ cùng Lôi Nộ lên đường trước, để Nến Đỏ ở lại tiếp tục giúp Băng Linh Huyễn Điểu chữa thương.
Có khế ước của Lôi Vương nên không cần sợ hãi.
"Ngươi để hai đồng bạn lại không sao chứ?" Trên đường, Lôi Nộ được đồng hành với một tiểu mỹ nhân nên cao hứng không ngừng.
"Bọn họ quen thế rồi." Nguyệt Dạ ngắn gọn nói, cũng không muốn cùng hắn quá nhiều bắt chuyện,"Cố gắng thu liễm nguyên khí trên người, nếu không đánh động bọn họ chạy mất."
Lôi Nộ thu liễm khí tức cường đại lại, nhưng chung quanh rất nhiều Phù Quang tụ tập lại quá phiền, không chịu được.
"Sao bọn chúng không bu vào ngươi?" Nhìn Nguyệt Dạ không có một con Phù Quang nào tới gần, Lôi Nộ không khỏi chấn động.
Hắn nhiều năm trước từng tới Rừng rậm Phù Quang, Phù Quang cực kỳ mẫn cảm với nguyên khí, chỉ cần có nguyên khí dao động, bọn chúng sẽ tới gần, bởi vì số lượng nhiều nên một số cao thủ cũng không dám khinh thường.
Nguyệt Dạ chờ hắn bị quấy nhiễu đến phát bực mới tiện tay ném một túi vải dầu cho hắn.
Lôi Nộ tiếp nhận mở ra, một mùi tanh hôi thoáng đập vào mặt, khiến hắn hoa mắt chóng mặt, vội vàng nín thở nói: "Đây là thứ đó?"
"Không muốn bị quấy nhiễu thì thoa lên người, thấy thối thì cũng có thể ném xuống." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói, nửa mắt cũng không nhìn hắn.
Lôi Nộ ngẩn ra, chợt phát hiện lúc mở bao vải này ra, Phù Quang hình như cũng đều rời xa, giống như rất ghét mùi vị kia.
"Hắc! Nha đầu ngươi có thứ tốt thế này mà không lấy ra sớm!" Lôi Nộ vội vàng thoa chất lỏng màu vàng đất lên người, giơ ống tay áo ngửi ngửi, lập tức trong đầu nghiêng ngả.
Nguyệt Dạ chưa trả lời hắn, chỉ liếc mắt thấy hắn thoa chất lỏng trên người thì khóe miệng lặng lẽ lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Thoa xong chất lỏng, Lôi Nộ bước ba bước qua, ngửi bên người nàng nghi hoặc nói: "Nha đầu, vì sao trên người ngươi không có mùi thối này?".
"Mùi này rất nhanh sẽ tản đi, chỉ Phù Quang mới có thể ngửi thấy." Nguyệt Dạ vừa nói vừa cách xa hắn một chút, loại mùi tanh hôi này ngay cả nàng cũng không chịu được.
"Hóa ra là như vậy!" Lôi Nộ cao hứng nói,"bổn vương nhiều năm không ra, không ngờ ngay có phương pháp phá giải trong Rừng rậm Phù Quang, thế gian biến hóa thật nhanh."
"Tư U Cảnh của các ngươi là chỗ tách biệt." Nguyệt Dạ hơi châm chọc nói.
Lôi Nộ làm bộ không hiểu ngữ khí mỉa mai, ha ha cười, nói: "Nhiều năm trước, người của Tư U Cảnh thường lui tới đại lục, sau lại......"
Hắn ngữ khí từ từ nghiêm nghị, Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn hắn.
"Vạn Thú Vô Cương xuất hiện, người nghịch thế cũng sinh ra, nàng càng muốn khiêu chiến hơn một ngàn năm truyền thống của Tư U Cảnh, nàng cũng muốn khiêu chiến vô số hồn phách bảo vệ khế ước trận, quấy đến thiên hạ đại loạn, Dạ Vương bệ hạ cũng lao lực quá độ." Lôi Nộ vừa nói vừa thở dài.
Nguyệt Dạ ngước đôi mắt trong suốt lên nói: "Đáng tiếc nàng thất bại, thật đáng tiếc......"
"Hắc hắc, cũng không hoàn toàn là thất bại." Lôi Nộ bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, vẻ mặt râu ngắn tua tủa có vẻ ưu sầu,"Ít nhất nàng cũng quấy đến Tư U Cảnh không thể xuất hiện dưới ánh sáng nhân thế."
Nguyệt Dạ kinh ngạc nhìn về phía hắn, nhưng Lôi Nộ lại thở dài cười một tiếng, liền không còn nhiều lời, trong lời nói bất đắc dĩ cùng chua xót, ngoại nhân như nàng chắc là không biết rõ.
Biết khối hắc ngọc trong phong ấn trăm năm trước từng khơi dậy gió mưa, trong lòng Nguyệt Dạ cũng bất giác an ủi, ít nhất sau khi chết một lần, Vạn Thú Vô Cương vẫn trong tay nàng!
Trong doanh địa.
Bên đống lửa, Tiểu Hổ lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, Chi Chi dựa vào bụng hắn khò khò ngủ say, A Lệ Nhã cúi đầu cẩn thận khâu một bộ xiêm y.
Những người còn lại đều cảnh giới ở chung quanh, không dám lơ là.
Người lùn Ô Lạp bị trói ở một bên, trải qua mấy ngày giáo huấn, hắn cũng nhận rõ xu thế, giờ phút này vương tử điện hạ ở bên kia sẽ không giúp hắn, bởi vậy hắn chỉ câm miệng không dám nhiều lời.
"Cát Khắc đại ca, vương đã đi hai ngày không một tin tức, chúng ta có có nên phái người đi tìm hiểu hay không?"
Bên đống lửa, A Tát Lôi cùng Cát Khắc sóng vai đi tới, A Lệ Nhã thấy vậy vội vàng bưng nước trà qua cho bọn hắn uống.
Cát Khắc ngồi xuống, bưng một chén nước trà, hai mắt liếc quần áo may vá trong tay A Lệ Nhã, không khỏi cười với nàng.
A Lệ Nhã cúi đầu, mặt cười ửng đỏ, buông nước trà bỏ chạy.
A Tát Lôi giật mình, vuốt đầu hắc hắc cười rộ lên.
Cát Khắc ho nhẹ một tiếng, nói: "Vương dặn ở đây chờ, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng đi lâu qua rồi." A Tát Lôi không nhịn được lẩm bẩm một câu, hai mắt liếc về phía người lùn Ô Lạp như tên trộm nhỏ nói:"Vương lúc gần đi nói người của Tư U Cảnh tùy lúc sẽ đến, chúng ta phải cẩn thận đề phòng."
"Bốn phía đều là người của chúng ta, hơn nữa bên người Chi Chi có Tiểu Hổ, không dễ dàng để bọn họ thực hiện được." Cát Khắc rất yên tâm, vương nói mặc kệ thế nào, Chi Chi chính là vương bài!
Vương bài nơi tay còn lo lắng gì sao?
Hai người vừa uống nửa chén trà bên đống lửa, đột nhiên phía trước có người hô: "Cát Khắc đại ca! Có người hướng về bên này!"
Bọn họ lập tức buông chén nước nhảy dựng lên đuổi qua.
Một đám Phù Quang bay đến bên này, hình như thấy bọn chúng không thích mùi, bay đến nơi này lại phát hiện cũng có mùi tước tia thảo liền quay đầu bay sang một hướng khác.
Cát Khắc cùng A Tát Lôi lập tức nhìn nhau một cái, trao đổi nhanh ánh mắt.
Nếu không nói khoa trương thì trong Rừng rậm Phù Quang biết dùng mùi tước tia thảo xua tan Phù Quang thì chỉ có người của Hách Na Lạp tộc!
Cho nên, hiện tại hướng về bên này không chừng là người của chính mình?
Chẳng lẽ người trong tộc tới đây săn bắn?
Vậy cũng không thể, mặc dù có tước tia thảo, tuy nhiên trong Rừng rậm Phù Quang khắp nơi hung hiểm, chẳng những có Phù Quang, còn có các loại linh thú, thần thú, cùng với một ít thực vật tính công kích rất mạnh.
Cho nên người của Hách Na Lạp tộc đi săn bắn đều có một nhóm, mùi tước tia thảo đặc khiến Phù Quang đều không tránh kịp, không thể nào không hề có động tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ là vương đã trở về?
Trên mặt A Tát Lôi lộ ra tia sợ hãi lẫn vui mừng, hiển nhiên có cùng suy nghĩ với hắn.
Thật tốt quá! Hắn tốc độ bay nhanh, đang muốn nghênh đón, Cát Khắc lại vươn tay ngăn cản.
"Đừng vội!" Cát Khắc nghiêm túc nói, "Nếu đúng là vương trở về, hẳn sẽ truyền tin tức trước cho chúng ta, không thể không một tiếng động tới gần."
A Tát Lôi thoáng cái tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, những người còn lại cũng rất đồng ý.
"Nói rất đúng! Vương là người cẩn thận, làm việc gì đều có dụng ý."
"Cát Khắc đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Cát Khắc suy nghĩ một chút, nói: "Lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, không ai được kinh ngạc, hành sự tùy theo hoàn cảnh!".
Đi theo bên người Hoàng Bắc Nguyệt nhiều năm, hiểu sự quỷ dị hay thay đổi, tính cách mạo hiểm nên đã quen phối hợp với nàng.
Bởi vậy tất cả mọi người gật đầu, nói: "Không thành vấn đề!"
Không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy một lớn một nhỏ, hai bóng người một xanh một đen từ rừng cây bên kia bay xẹt đến.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, rất nhiều người không thấy rõ bộ dáng người đến, hai bóng dáng liền trước sau tới gần bọn họ.
"Tới rồi." giọng nói nữ tử sơ lạnh, giống như trong sương lạnh toát ra, hàn ý nhè nhẹ vào tận xương.
Chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt đám người Cát Khắc, đối phương mười mấy người, cũng rất ăn ý bất động nhìn nàng.
Cùng hợp tác chặt chẽ, hoàn toàn tín nhiệm.
Lôi Nộ tự nhiên không nhìn ra sơ hở gì, chỉ chậm rãi bước thong thả tới trước mặt Cát Khắc, vóc người cao lớn có thể tùy ý bao quát mọi người.
"Chính là bọn hắn sao?" Lôi Nộ xoa tay nói, "Hí Thiên các hạ, ngươi quả nhiên không gạt ta, vậy định hồn châu là của ngươi."
Nguyệt Dạ nói: "Lừa ngươi làm gì? Chức Mộng Thú ở bên trong, ngươi có thể đi xác nhận một chút."
"Nói rất đúng!" Lôi Nộ không nhìn đám người Cát Khắc, ở trong mắt của hắn, những tiểu nhân vật không đủ để hắn ra tay, bởi vậy hắn tiện tay đẩy Cát Khắc cùng A Tát Lôi ra, sau đó bước vào.
Nguyệt Dạ ở phía sau hắn, ánh mắt hiện lên một tia lạnh ý, gật đầu với Cát Khắc.
Những người này cũng không hỏi tại sao, trong lòng tự nhiên hiểu.
A Tát Lôi đuổi theo đi quát to: "Đứng lại, ngươi là ai?"
"Bổn vương là ai, ngươi không xứng hỏi!" Lôi Nộ cuồng ngạo nói, "Vương tử điện hạ ở đâu?"
"Hừ! hóa ra hướng về phía Chi Chi mà tới." Cát Khắc cười lạnh, nói: "Trước có người tên là Phương Pháp Tây tên đã đáp ứng trở về bẩm báo Dạ Vương các ngươi, có thể thỏa mãn điều kiện chúng ta, tự nhiên sẽ thả quý vương tử đi."
Lôi Nộ khinh thường hừ lạnh: "Điều kiện? Chỉ bằng các ngươi cũng giỡn mặt, cũng xứng đàm điều kiện với Dạ Vương bệ hạ?"
"Ý các hạ là Dạ Vương không chịu đáp ứng điều kiện chúng ta?" Cát Khắc ôm hai tay, ra hiệu ánh mắt, hơn mười dũng sĩ Hách Na Lạp tộc liền bao vây Lôi Nộ.
Lôi Nộ lông mi dựng đứng, liếc mấy người này căn bản không bận tâm, cho dù gấp mười lần hắn cũng không để vào mắt, mấy người này thì làm được gì?
"Biết điều mau giao vương tử điện hạ ra đây, hôm nay bổn vương tâm tình tốt, không muốn đại khai sát giới!"
"Chưa đáp ứng điều kiện chúng ta, quý vương tử cũng chỉ tạm sống nhờ ở chỗ chúng ta." Cát Khắc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Trên người tên này khí tức thật sự quá cường đại, tựa như đỉnh Thái Sơn khiến mọi người trong lòng cũng bất an.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Lôi Nộ cũng không muốn lãng phí thời gian, bước ra, hai tay nắm thành quyền, cao giọng nói: "Nha đầu, ngươi lui ra phía sau một chút, để tránh trong chốc lát không cẩn thận bị thương!"
Hắn không quên khế ước kia, không muốn không công làm người hầu người khác.
"Ha ha......" Phía sau truyền đến tiếng cười như chuông bạc, "Lôi Nộ các hạ, cân nhắc trên hết a."
Lôi Nộ ngẩn ra, quay đầu lại liếc nàng một cái, chỉ thấy cô gái băng lãnh vừa rồi cùng một đoạn đường với hắn, giờ phút này lại nghiêng người dựa vào một cây khô, vẻ mặt nghiêm nghị biến mất, nụ cười có vài phần lười biếng cùng giảo hoạt, giống như hồ ly.
Trong lòng Lôi Nộ lập tức hiện lên dự cảm không tốt, nhớ mọi chuyện vừa rồi, hô to không xong!
Hồi lâu không gặp cô nương xinh đẹp, vậy mà trong lòng phòng bị cũng yếu bớt.
Nhưng hắn vẫn không tin, dù sao nha đầu kia thực sự đưa hắn tới chỗ đám người này.
"Nha đầu Hí Thiên, ngươi có ý gì?"
Nguyệt Dạ miễn cưỡng ngước mắt nhìn hắn, cười nói:"May là không ôm quá nhiều kỳ vọng vào người của Tư U Cảnh, nếu không thiệt lớn."
Nàng chậm rãi đứng lên, đi tới bên người Lôi Nộ, ôm hai tay mỉm cười với hắn.
"Ngươi..." Hắn không thể nói hết câu, Lôi Nộ sao còn không nhận ra bản thân quả thật bị tính kế! "Nha đầu giảo hoạt!"
Giơ tay lên theo thói quen chụp xuống đầu Nguyệt Dạ.
"Vương!"
"Cẩn thận!"
Đám người Cát Khắc kinh hãi kêu to lên.
Mà Nguyệt Dạ vẫn ôm hai tay, đứng tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt, mặt không đổi sắc như núi Thái Sơn băng lãnh, khí phách cùng can đảm như thế không phải ai cũng có.
Mà Lôi Nộ trong lúc phẫn nộ cũng hiện lên một tia sáng tỏ, rùng mình, bàn tay chỉ còn cách một khoảng ngắn tới đầu nàng cũng vội vàng lùi về.
"Hừ!" Hắn nặng nề hừ một tiếng, quả nhiên đã dự mưu hết thảy trước, nha đầu kia rất gian trá!
Nguyệt Dạ nhìn hắn, "Xem ra, Dạ Vương thật sự không định cùng ta đàm điều kiện, nói như vậy..."
A Lệ Nhã ôm Chi Chi tới, Tiểu Hổ bên cạnh đi theo vừa mới tỉnh ngủ, hình thái hung mãnh.
"Vương tử điện hạ!" Lôi Nộ vừa nhìn thấy Chi Chi, quả nhiên kinh hô một tiếng.
Không sai! Phương Pháp Tây báo cáo, quả nhiên không sai! Đây là vương tử điện hạ mất tích nhiều năm của Tư U Cảnh bọn họ!
Chi Chi cũng vừa tỉnh ngủ, không biết gì hết, xoa mắt ngái ngủ nhìn hắn, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Lôi Vương đại nhân! Lôi Vương đại nhân!" Nhìn thấy Chi Chi bị ôm đi, Ô Lạp cảm nhận được hơi thở cường đại của Lôi Vương, trong lòng vui vẻ, lập tức thượng bắt đầu hô to.
Người phụ trách trông giữ hắn đạp hắn một cái, nói: "Kêu la cái gì?"
Ô Lạp nức nở một tiếng, nhảy dựng lên cao, liền nhìn thấy Lôi Vương, còn có hồn phách Nguyệt Dạ!
Lôi Nộ cũng ngẩng đầu liếc mắt một cái, không ngoài ý muốn, bị bắt được nhất định là Ô Lạp.
"Nha đầu kia!" Ô Lạp lớn tiếng nói, "Nha đầu kia là hồn phách ngày đó Lôi Vương đại nhân để chạy thoát!"
Nói nhiều!
Nguyệt Dạ lạnh lùng ngước măt, ánh mắt phát lạnh, người phụ trách trông coi Ô Lạp lập tức bịt miệng hắn, khiến hắn không nói được nửa lời!
Ánh mắt Lôi Vương lại có thâm ý nheo lại, nhìn Nguyệt Dạ từ trên xuống dưới, khồng ngờ nha đầu này lại là hồn phách! Tại sao hắn không hề nhận thấy được hơi thở chứ đây?
Lúc đầu để hồn phách chạy mặc dù không phải hắn, nhưng hắn cũng khó chối bỏ lỗi lầm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...