"Chiến Dã ca ca...." Nhẹ nghiêng đầu, Bắc Nguyệt quận chúa lại nhắm mắt, chậm rãi tràn ra một giọt nước mắt, ở trong mộng nức nở một tiếng, cuối cùng đúng là không tỉnh lại.
Hóa ra chỉ nói là nói mơ, hù chết nàng.
Nguyệt Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dùng móng vuốt tiểu hồ ly nhẹ nhàng ôm lấy nạp giới trên ngón tay Bắc Nguyệt quận chúa.
Trên ngón tay tinh tế, nạp giới gỡ xuống rất dễ dàng.
Nguyệt Dạ lập tức xoay người muốn chạy, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại, thấp giọng nói với Bắc Nguyệt quận chúa đang ngủ say:"Ngươi tốt như vậy, làm sao có người chán ghét ngươi được?"
Nói xong, nàng ngậm chiếc nhẫn, nhảy khỏi giường, chuyển qua bình phong thì đột nhiên đâm đầu vào một vật như củ khoai tây chạy như điên vào, không thèm nhìn đường, chỉ hào hứng nhìn vật gì đó cầm trong tay.
Nguyệt Dạ căn bản không kịp né tránh, liền cùng khoai tây đập vào nhau!
Nàng lập tức trượt từ nền nhà ra ngoài, mà khoai tây nhi trực tiếp lăn tròn ra ngoài cửa, hai mắt ánh sao tỏa ra mãnh liệt, chỉ ngây ngốc ngồi xuống, xoa mặt không biết chuyện gì xảy ra.
Thật là một đồ đần!
Nguyệt Dạ lập tức đứng lên, may là nạp giới ngậm trong miệng không có mất, nàng liền nhanh lên chạy ra.
Đi ngang qua khoai tây nhi vừa ngốc lại vừa ngu kia, Nguyệt Dạ dùng cái đuôi phe phẩy trên mặt nó vài cái, sau đó cười chạy đi.
Khoai tây kia bị nàng đảo qua như vậy, đứng lên, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trên người rơi rất đau, nhưng lại rất không cam lòng bị khi dễ như vậy.
Vì vậy nó cũng rất mất thể diện oa oa khóc lớn đuổi theo Nguyệt Dạ ra ngoài.
Vừa há miệng khóc lớn, vừa bước chân ngắn ngủn điên cuồng đuổi theo. Chức Mộng Thú ngay tại lúc này lại quên nghề cũ của chính mình.
Nếu nó dùng ảo thuật vây khốn Nguyệt Dạ, nàng khẳng định không bỏ chạy được!
Nhìn thấy khoai tây nhi đuổi theo, Nguyệt Dạ trong lòng mắng to: Thối khoai tây nhi! Dám phá hỏng chuyện tốt của nàng!
Bị hắn điên cuồng đuổi theo, nào có cơ hội lấy Chuông Tỏa Hồn ra chứ?
Quên đi, cầm cả nạp giới chạy đã!
Nạp giới vừa nhìn đã biết thuộc loại cao cấp, không gian bên trong có thể chứa cả một tòa thành trì. Không biết Chuông Tỏa Hồn thả ở đâu? Nếu có thể xem bên trong một chút thì tốt rồi.
Nạp giới tốt như vậy, bên trong nhất định đều là bảo bối.
Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên ý thức trong phong ấn bị kéo một chút, trước mắt tối sầm lại, lúc mở to mắt thấy trong ý thức xuất hiện một đại không gian không nhìn thấy điểm cuối!
Từng ngăn tủ đứng ở hai bên, ngăn tủ phía trên bày đủ loại vũ khí, dược liệu, kinh quyển...
Nàng từ lúc có ý thức tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều trân châu dị bảo như vậy!
Trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, đây chẳng lẽ là không gian bên trong nạp giới?
Làm sao có thể? Bất cứ một nạp giới nào, sau khi mua sẽ ký kết khế ước với bản thể hồn phách, chỉ có linh hồn của chính mình mới có thể mở ra.
Cái này rõ ràng là nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa, sao nàng có thể thấy được bên trong?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn thử ý niệm trong đầu một lần, yên lặng nghĩ Chuông Tỏa Hồn, quả nhiên trước mắt vừa chuyển, một cái chuông thật lớn xuất hiện trước mắt.
Thân chuông màu xanh xám, phong cách hoa văn cổ xưa miêu tả một loại cảm giác long trọng trang nghiêm.
Lấy sức mạnh linh hồn cảm nhận Chuông Tỏa Hồn, lực hấp dẫn rất khó tin.
Nguyệt Dạ vui mừng khôn xiết, thật sự đi mòn giầy không tìm được, đến lúc gặp được lại chẳng tốn công phu.
"Nó ra rồi!" mấy người A Lệ Nhã đã sớm coi chứng xung quanh Lưu Vân Các, nhìn thấy tiểu hồ ly đi ra liền tiến lên.
Chuyện nạp giới của Vương rất trọng đại, bọn họ cũng không quá yên tâm vào một con tiểu hồ ly.
"Chi Chi, ngươi ra làm loạn gì?" Nhìn thấy Chi Chi oa oa khóc lớn theo đuôi tiểu hồ ly, A Tát Lôi nhướng mày.
Cũng may mấy người của tộc Hách Na Lạp đều bị kêu tới, giờ phút này bao vây tiểu hồ ly cùng Chi Chi vào giữa.
Chi Chi nhìn thấy người một nhà liền chỉ vào tiểu hồ ly "Chi nha chi nha" nói với A Tát Lôi, nói cái gì đại khái chỉ nó mới hiểu được.
Nhìn nó há miệng khóc thương tâm như vậy, A Tát Lôi cùng A Lệ Nhã nhìn nhau, chỉ có thể nói: "Đi tìm Tiểu Hổ chơi đi, chúng ta còn bận chính sự!"
Bị ngó lơ nên Chi Chi méo miệng, lớn mật nhéo cái đuôi to của tiểu hồ ly, cầm không buông tay.
Những người khác cũng không thể tránh được.
Nguyệt Dạ trong lòng nghiến răng nghiến lợi với khoai tây nhi. Nếu không phải nó khóc lớn đuổi theo, dẫn A Lệ Nhã lại thì nàng đã sớm mang nạp giới rời đi rồi!
Thối khoai tây nhi! Sau này cắt ngươi thành sợi khoai tây!
Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Chi Chi, nghĩ thầm nạp giới có thể đưa cho bọn hắn, nhưng nàng muốn lấy Chuông Tỏa Hồn đi!
Trước lấy Chuông Tỏa Hồn ra đã!
Trong lòng chỉ vừa nghĩ như vậy, nàng đang ngấm ngầm tính toán dùng cách gì len lén cất giấu Chuông Tỏa Hồn lớn như vậy thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ thấy trên nạp giới lóe lên ánh sáng nhỏ, sau đó một cái chuông phong cách cổ xưa đột nhiên xuất hiện bên cạnh tiểu hồ ly!
Nguyệt Dạ hoảng sợ, Chi Chi lại càng sợ "Chi nha" một tiếng, ôm đầu chạy trốn vào lòng A Lệ Nhã.
Mà mọi người trong tộc Hách Na Lạp đang vây xung quanh ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng.
Trên trán Nguyệt Dạ toát ra một giọt mồ hôi, yên lặng liếc nhìn Chuông Tỏa Hồn dáng vóc thật lớn, làm sao để thần không biết quỷ không hay mang đi đây?
"Ca..." A Lệ Nhã ngơ ngác mở miệng,"Đây là...... Chuông Tỏa Hồn của Vương?"
A Tát Lôi nói:"Cái này từ đâu xuất hiện vậy?"
Một đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó ánh mắt cùng chuyển hướng tiểu hồ ly, miệng nàng ngậm nạp giới, giờ phút này giương đôi mắt xanh lam lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Cát Khắc trầm giọng nói: "Ở đây nhiều người! Không đánh rắn động cỏ, mang nó đi đã".
Nói xong bước qua ôm lấy tiểu hồ ly, những người khác nâng Chuông Tỏa Hồn, một đám triệu hồi sư lợi hại trong nháy mắt liền biến mất khỏi hậu viện trong phủ Trưởng công chúa.
phía nam Thành Lâm Hoài có một tòa biệt viện, năm đó Hoàng Bắc Nguyệt quét sạch Tiêu gia rồi thu mua biệt viện này, chưa bao giờ đến ở, chỉ mời một đôi vợ chồng già quét dọn.
Sau trận chiến với Thành Tu La, khi thi triển Thuật chiêu hồn thì Hoàng Bắc Nguyệt biến mất, còn lại Bắc Nguyệt quận chúa trở về, đối với chuyện ngày trước một mực không biết, rất xa lạ đám người A Tát Lôi và Cát Khắc, mặc dù để bọn họ ở lại phủ Trưởng công chúa, nhưng đối đãi khách khí như khách nhân.
Đám thanh niên này tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng chứa hoài bão thiên hạ, tự nhiên không quen cuộc sống an nhàn sung sướng, bởi vậy liền cầm chìa khóa mà Hoàng Bắc Nguyệt trước cho bọn hắn đến chỗ này sinh sống.
Biệt viện này hết sức tinh sảo, bởi vì hậu viện có một tiểu lâu bốn tầng, xây dựng rất cao, leo lên lầu cao, từ nóc nhà mở ra, dùng tinh thạch màu trắng bịt kín một cái lỗ hổng có thể thấy trăng sáng treo cao.
Trước đây chủ nhân hết sức phong nhã, vì lầu cao hậu viện phong cảnh đặc thù nên gọi là "Tỏa Nguyệt Lâu".
Từ lúc đám người A Tát Lôi đến sinh sống, một đám người thô mãng, tự nhiên không có phong nhã như vậy, lão phu thê cũng chỉ hỗ trợ quét dọn nấu cơm, bọn họ phải đi thị trường lính đánh thuê làm nhiệm vụ kiếm tiền, như vậy không cần dựa vào phủ Trưởng công chúa tiếp tế.
Có điều, mỗi ngày phái người luân phiên đi phủ Trưởng công chúa, bảo vệ Bắc Nguyệt quận chúa.
Trên Tỏa Nguyệt Lâu, cửa sổ đóng lại, cửa ra vào phái hai người canh gác, những người còn lại xếp thành một vòng tròn, lặng im không tiếng động nhìn tiểu hồ ly ngồi trên đệm mềm bị vây xung qanh.
Trừ tiếng thút thít của Chi Chi, trong gian phòng im ắng không có ai mở miệng nói chuyện.
"Những người này muốn làm gì?" Nguyệt Dạ trong lòng yên lặng nghĩ, mười mấy ánh mắt nhìn như muốn khoan mấy cái lỗ trên người nàng vậy.
Nạp giới cùng Chuông Tỏa Hồn của Bắc Nguyệt quận chúa đang ở trước mặt nàng.
Nghiêm túc nhìn đủ một canh giờ, A Tát Lôi hiếu động rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Cát Khắc đại ca, đây là linh thú cấp một sao?"
Cát Khắc hồi lâu mới gật đầu, nghiêm túc nói:"Không sai!"
"Vậy vừa rồi......" A Tát Lôi đưa tay ôm gáy cười ha ha,"Là ta hoa mắt sao? ha ha ha."
"Ta cũng nhìn thấy." A Lệ Nhã ôm Chi Chi, thấp giọng lẩm bẩm một câu,"Nạp giới có ánh sáng..."
"Ta cũng nhìn thấy!"
"Còn có ta! Ta cũng nhìn thấy! Đúng là ánh sáng!"
"Còn có ta!".
"Còn có ta!".
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng vài người đều mở miệng nói chuyện.
Cát Khắc vuốt nạp giới trên ngón tay, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ý niệm vừa động, trên nạp giới của mình cũng hiện lên tia sáng, một đó một cái búa xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy cử động của hắn, mọi người cũng đều lấy đồ từ chính nạp giới của mình ra.
Mặc dù lấy ra vật phẩm khác nhau, song lúc dùng ý niệm mở nạp giới ra, trên đó đều có tia sáng vô cùng bắt mắt lóe lên.
"Ánh sáng này chính là bản thể linh hồn tác động vào khế ước trong nạp giới, cho nên mới có thể mở ra, đây là quy định chung của mỗi chiếc nạp giới." A Tát Lôi vừa nói vừa vuốt ve nạp giới của mình.
"Nói cách khác, nếu không phải linh hồn bản thể thì không thể nhận thức khế ước." A Lệ Nhã tiếp lời.
Cát Khắc quét mắt mọi người xung quanh, cuối cùng nói: "Tất cả mọi người đều chứng kiến con hồ ly này mở nạp giới của vương ra phải không?"
Sau đó, mười mấy ánh mắt lại nhất loạt nhìn về phía tiểu hồ ly.
Nguyệt Dạ buồn bực. Nàng quả thật thấy hình ảnh bên trong nạp giới, cũng lấy ra Chuông Tỏa Hồn, tuy nhiên, điều này chẳng chứng minh được gì, mỗi một loại vật sau khi được phát minh đều có thể có sơ hở mà.
Loại nạp giới này có sơ hở cũng là chuyện bình thường!
"Ca, huynh cảm giác hồ ly này có điểm tương tự với vương không?" A Lệ Nhã nhìn tiểu hồ ly, si ngốc nói.
"Vương không có gương mặt hồ ly đâu!" A Tát Lôi nói.
A Lệ Nhã trề cái miệng nhỏ nhắn, nói:"Muội không nói giống khuôn mặt, huynh xem ánh mắt của nó! Cái loại ánh mắt lạnh lùng kìa."
Mọi người thèo lời của nàng cũng nhìn cặp mắt của tiểu hồ ly, nhưng cuối cùng chỉ phát hiện có lẽ con hồ ly này trời sinh lạnh lùng mà thôi.
A Lệ Nhã hút hút cái mũi, nức nở như Chi Chi "Nếu nó đúng là vương, không thể không nhận ra chúng ta, u u ô......"
Nghe nàng khóc, giống như tìm được đồng loại, Chi Chi cũng há mồm oa oa khóc lớn lên.
"Hai người các ngươi bớt phiền phức đi?" A Tát Lôi trừng mắt, khoanh tay tức giận ngồi xuống.
Cát Khắc nói: "Không biết có thể xuất hiện hai hồn phách tương tự hay không, chuyện này có chút phức tạp."
"Hồn phách tương tự? Cát Khắc đại ca, loại chuyện này ngẫm lại cũng không thể! Nếu linh thể giống nhau còn có thể giải thích, linh hồn làm sao có thể giống nhau đây?" A Tát Lôi lắc đầu nói.
Cát Khắc vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, nói:"Ta muốn đi tìm Mạnh Kỳ Thiên các hạ hỏi một chút, các ngươi trông coi con hồ ly này."
"Ta với ngươi cùng đi!" A Tát Lôi cũng đứng lên, những người khác ở lại Tỏa Nguyệt Lâu. Con hồ ly chỉ là cấp một, không cần lo lắng nhiều.
Cát Khắc gật đầu, hai người cùng đi.
Những người còn lại đều đi ra ngoài coi chừng các nơi. Tâm tình mỗi người đều có chút phức tạp, trầm trọng, nhưng lại mang theo một chút nhảy nhót.
Nếu đúng là hồn phách vương trở về, như vậy thật tốt quá!
A Lệ Nhã cùng Chi Chi khóc trong chốc lát, Chi Chi lấy khăn tay từ túi bọc nhỏ ra xoa nước mắt cùng mũi, bò lên trên bả vai A Lệ Nhã giúp nàng chà xát nước mắt.
Cử động này làm tiểu hồ ly cười nhạo, bộ dáng khoai tây nhi đích thực là ngu!
Bị nàng cười nhạo, Chi Chi hừ một tiếng, giận dỗi quay đầu đi, trong bụng réo vang vì đói.
Nó nhớ vừa rồi cầm một khối hạt sen ngọt đi vào phòng Bắc Nguyệt quận chúa, tránh Tiểu Hổ ăn vụng một mình, kết quả......
Va vào Nguyệt Dạ, hạt sen không biết bắn đi đâu.
"Đói bụng hả, ngươi ở đây nhìn tiểu hồ ly, nếu chạy loạn thì dùng ảo thuật hù dọa nó, ta đi làm điểm tâm cho ngươi ăn." A Lệ Nhã đặt Chi Chi trên nền nhà, đứng lên đi ra ngoài.
Biết rất nhanh thì có ăn, Chi Chi liền vui vẻ, vui vẻ cười ha ha trên đệm mềm, trong đầu ảo tưởng A Lệ Nhã làm đủ loại điểm tâm mỹ vị, suýt chảy cả nước miếng.
Nó không chú ý giờ phút này ánh trăng chậm rãi lên cao, thẩm thấu vào tinh thạch trong suốt trên nóc nhà, vừa lúc chiếu lên người tiểu hồ ly.
Đôi mắt xanh lam nheo lại, ngẩng đầu liếc nhìn tinh thạch trong suốt, đây đúng là nguyên liệu đặc thù, có thể mang ánh trăng thuần khiết không có cực nhỏ tạp chất nào.
Quả thực là ánh trăng tinh hoa.
Mọi người Thủ vệ ở bên ngoài, nàng lặng lẽ hướng móng vuốt vào nạp giới, lấy ra một bộ trường bào màu đen quen thuộc ra, sau đó, dưới ánh trăng, thân ảnh cô gái chậm rãi xuất hiện.
Trong ảo tưởng Chi Chi không phát hiện ra bất cứ dị thường gì, chờ hắn đột nhiên cảm giác ánh trăng trên đỉnh đầu hoàn toàn bị chặn lại mới trố mắt khôi phục, song, sớm bị Nguyệt Dạ tay mắt lanh lẹ che miệng lại, khiến hắn không phát ra bất cứ tiếng động gì.
"Hắc hắc." Nguyệt Dạ cười lạnh một tiếng,"Lọt vào trong tay ta, trước lột da ngươi, làm thịt kho tàu!"
Chi Chi sợ hãi, lập tức nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, đáng thương nhìn nàng.
Bộ dáng đáng thương khiến người ta mềm lòng, Nguyệt Dạ nhéo cọng hành xanh biếc trên đầu hắn nói:"Ngươi là Chức Mộng Thú, ta biết năng lực của ngươi, đừng giở trò!"
Chi Chi vội vàng gật đầu, Nguyệt Dạ lúc này mới buông miệng hắn ra.
Xung quanh Tỏa Nguyệt Lâu đều là thủ vệ, muốn chạy không dễ, Nguyệt Dạ suy nghĩ trong chốc lát liền cúi đầu nhìn Chi Chi: "Nghe nói Chức Mộng Thú có thể bện bất cứ ảo cảnh gì, chỉ cần trên đời từng xảy ra ngươi cũng có thể tái hiện nó?"
Ăn nhờ ở đậu nên đương nhiên Chi Chi không dám nói dối, thành thật gật đầu.
Tuy có thể tái hiện quá khứ, nhưng quá khứ của một hồn phách nó không nhìn được, bởi vì nàng không có linh thể, không thể lấy máu làm môi giới.
Mộng cảnh cao thâm phải lấy máu làm môi giới.
Nguyệt Dạ cũng không làm khó dễ nó, nhưng lại hỏi: "Bắc Nguyệt quận chúa trước đây là bộ dáng gì?"
Hai mắt Chi Chi vừa mới khóc, trong giây lát lại đỏ lên.
"Không được khóc! Triển khai ảo thuật để ta xem một chút!" Nguyệt Dạ quát.
Chi Chi lập tức câm miệng không dám khóc, giơ tay nhỏ bé lên chỉ chỉ lục hành trên đầu bị nàng tóm.
Nguyệt Dạ không sợ hắn tính kế, những người này nàng hiểu rõ, bọn họ sẽ không thương tổn nàng.
Bọn họ chỉ muốn biết rõ ràng một chuyện, mà vừa lúc nàng cũng có chút nghi hoặc muốn tháo gỡ.
Chi Chi cũng là tên thành thật, nàng buông tay ra cũng không dùng ảo thuật vây khốn nàng, mà đi hai bước, sau đó ngồi ở trên ghế mềm, lục hành trên đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Trong không khí truyền đến dao động, giống như sóng âm khuếch tán tới bên người Nguyệt Dạ.
Nàng ngẩn ra, đột nhiên như đi vào một gian phòng tràn ngập ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu, trước mắt là một thân hình gầy gò, nhưng cô gái bóng lưng lãnh ngạo, tóc màu đỏ rực đường hoàng trong gió, có cảm giác kinh tâm động phách không thể tả được!
"Hoàng Bắc Nguyệt......" Nàng thì thào mở miệng, cô gái kia đột nhiên xoay người lại, sợi tóc bay múa, chỉ nhìn thấy một mặt nạ dữ tợn quỷ dị.
Trong tay một thanh chiến đao tuyết trắng chậm rãi hình thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...