Phượng Nghịch Cửu Thiên


Nhìn 3 vị đại chưởng tòa trước mắt đang kích động, vui đến phát khóc lại mang vẻ đau lòng, trong lòng Mạc Tinh tê rần, đôi mắt ửng hồng, thế nhưng ánh mắt bi thống kia chỉ thoáng qua, nháy mắt đã phục hồi vẻ máu lạnh vô tình, còn hơn nữa là vẻ lạnh lùng sắc bén của Thiếu đương gia Băng gia, Băng Vũ Nguyệt.
Chậm rãi đảo mắt qua 3 vị đại chưởng tòa, hai mắt Mạc Tinh lạnh lùng, quát: “Thu hồi hết nước mắt trên mặt, người của Băng gia đổ máu không đổ lệ.”
“Vâng.” Bi thương xen lẫn vui mừng, ba người lập tức ngay ngắn gầm nhẹ một tiếng, vội lau đi nước mắt trên mặt, kỉ luật nghiêm minh.
Mạc Tinh thấy vậy thì chậm rãi nhẹ gật đầu, ánh mắt nhu hòa, nói khẽ: “Tất cả đứng lên.” Dứt lời bèn tự mình nâng ba người đứng lên.
“Sao thế này được ạ, chúng tôi không dám nhận.”
“Đừng, Thiếu đương gia, người đừng làm chúng tôi tổn thọ…” 3 vị đại chưởng tòa lập tức hoảng loạn lên, bọn họ là cấp dưới Băng gia làm sao dám để cho Thiếu đương gia đích thân nâng họ lên.
Mạc Tinh phất tay, cắt đứt sự bối rối của ba người họ, thấp giọng nói: “Lúc Băng gia nguy vong, 3 vị đại chưởng tòa tề tụ tại đây lại vì Băng gia, Vũ Nguyệt nếu không rõ tâm ý các vị đối với Băng gia thì có tư cách gì làm Thiếu đương gia, ba vị thúc bá hãy để Vũ Nguyệt đỡ 3 người.’’
Lời vừa nói ra, 3 vị đại chưởng tòa hơi sững sờ, lập tức đỏ mắt, đứng ngay ngắn kích động nói: “Đây là việc chúng tôi nên làm, chúng tôi sinh là người Băng gia, chết là quỷ Băng gia, đây đều là việc chúng tôi nên làm, nên làm.”

Nhìn 3 vị đại chưởng tòa kích động, Mạc Tinh ôn hòa nhìn ba người cười cười, ra hiệu ba người ngồi xuống, 3 vị đại chưởng tòa thấy vậy lại kích động. Ở Băng gia, bọn họ không có tư cách ngồi trước mặt Thiếu chủ, mà bây giờ Thiếu chủ lại cho bọn họ vinh quang và khoan dung này.
“Băng gia ta gặp đại kiếp nạn, chúng ta không cần nhiều lời vô ích, nhắc lại khiến người thân của ta đau lòng mà kẻ thù lại vui sướng, ta muốn về sau vương đình Hàn Chiêu sẽ bị diệt, vương thất Hàn Chiêu chẳng dư lại một tên, vương thất cả ba đại lục hoàn toàn bị hủy diệt.” Mắt lạnh như băng chậm rãi đảo qua 3 vị đại chưởng tòa, Mạc Tinh thấp giọng nói: “Hết thảy còn cần nhờ ba vị thúc bá giúp đỡ Vũ Nguyệt nhiều.”
Lời đại nghịch bất đạo thốt ra từ miệng Mạc Tinh, đến trước mặt 3 vị đại chưởng tòa lại không lấy làm kinh ngạc, cho đến bây giờ Băng gia đều là anh kính tôi một thước tôi kính lại anh một trượng, cừu hận ngập trời này nhấy định nợ máu phải trả bằng máu.
Ba người liếc nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu, chưởng tòa Báo đường Liễu Lô nghiêm mặt, tiến lên một bước nghiêm túc nói: “Theo Báo đường điều tra, Băng gia tại Hàn Chiêu chỉ còn lại mười vạn quân Bác Địa phủ. Hai mươi ba ám điểm, chỉ có thể cơ bản bảo trì tin tức vãng lai, các thế lực khác không phải là bị đoạt lại thì là bị tiêu diệt, mà ở hai đại lục Hắc Lịch, Hoa Phong cũng chỉ còn lại một phần ba lực lượng Hàn Chiêu.”
Báo đường chấp chưởng tin tức ngầm, chính là một trong những công thần của Băng gia.
“Quặng sắt, mỏ vàng, tất cả những tài nguyên khoáng sản sở hữu đều bị tịch thu, trước mắt, chúng ta chỉ còn lại ba mỏ quặng sắt bí mật, cùng năm ám kho chứa năm vạn vũ khí, Hắc Lịch, Hoa Phong chỉ có hai vạn vũ khí.” Chưởng tòa Hổ đường Lục Thành chấp chưởng chiến sự nói tiếp.
“Tàng bảo khố còn lại hai chỗ, chỉ còn lại ba mươi vạn lượng hoàng kim, Hắc Lịch, Hoa Phong có tất cả mười vạn lượng hoàng kim.” Chưởng tòa Ưng đường Từng Phong chấp chưởng tài lộ trầm giọng nói.
Nghe ba người báo cáo, trên mặt Mạc Tinh cũng không có nhiều chấn động. không lệch với suy nghĩ của nàng là bao, nhiều năm như vậy, Hàn Chiêu trăm phương ngàn kế phát động công kích chỉ vì muốn động tới bên ngoài bọn họ.
“Người không có thì có thể chiêu, tiền bạc không có, có thể kiếm lại, thế lực không có, có thể tạo lại, Băng gia năm đó đi lên như thế nào, bây giờ ta cũng có thể gây dựng lại, chỉ cần huyết mạch Băng gia vẫn còn, mọi người vẫn còn, Băng gia ta tuyệt đối có ngày ngất trời.” Tiếng nói lạnh như băng quyết liệt nổ ầm lên, khí phách vô cùng.

Ba đại đường chủ nhìn nhau, trong mắt lại lần nữa dấy lên ngọn lửa hừng hực, đúng, chỉ cần bọn họ vẫn còn, có gì mà không thể Đông Sơn tái khởi đây. Huống chi bây giờ Thiếu đương gia của bọn họ đã trở về, bọn họ lại tụ họp lại cùng một chỗ không phải là mang hy vọng và mong đợi, cuối cùng cũng chờ đến hôm nay, như vậy bọn họ còn chần chờ cái gì.
Không có tuyên thệ chém như đinh chặt sắt, không có giọng hô vang hữu lực hòa cùng, chỉ có im lặng quyết thề chết cùng nhau.
Ngừng lại một chút, Mạc Tinh liếc nhìn vẻ mặt kiên quyết của ba người, trầm giọng nói: “Ta không đợi được vài chục năm mới thấy Hàn Chiêu bị diệt, ta chỉ muốn một câu, ta cho ba người ba ngàn vạn lượng hoàng kim, châu báu, mọi người mất bao nhiêu thời gian có thể nắm giữ toàn bộ kinh tế Hàn Chiêu và Cửu Địa phủ quân?”
Một câu không nặng không nhẹ lại làm cho ba người đồng thời chấn động, hào quang trong mắt tỏa ra, ba ngàn vạn lượng hoàng kim châu báu, đây là bốn năm thu nhập quốc khố Hàn Chiêu. Mọi người liếc nhau, Ưng đường chưởng tòa Từng Phong tâm bừng bừng mà nói: “Ba năm, chỉ cần ba năm.”
Lấy toàn bộ thế lực Băng gia, ba năm, chỉ cần ba năm.
“Tốt, vậy ba năm.” Quyết đĩnh dứt khoát, Mạc Tinh nắm chặt nắm đấm.
“Về sau Ám Chủ sẽ liên hệ với mọi người, mọi người nghe theo mệnh lệnh hắn mà làm việc.” Mạc Tinh phất tay đứng lên.
Ba đại đường chủ nghe Ám Chủ đã ở đây, thần sắc trên mặt càng hưng phấn, bọn họ lại có thêm một phần thắng. Một tiếng: “Vâng.” Ba người trăm miệng một lời, trả lời không một chút dây dưa dài dòng.

Mạc Tinh khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn phía Tây ở xa xa, trầm giọng nói: “Đồ của Băng Phủ lúc này ở nơi nào?” Băng phủ, đó từng là chỗ nàng ở, Băng gia đại bản doanh, trong đó cái gì cũng có, chỉ cần trong thiên hạ có, Băng phủ nàng cũng có.
“Băng phủ bị niêm phong, tất cả các đồ vật sở hữu đều bị tịch thu trong kho Hàn Chiêu hoàng cung.” Báo đường đường chủ lập tức lên tiếng đáp lời.
Ừ một tiếng, Mạc Tinh trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Mười ngày sau ở chi thành chờ ta, trong thời gian này tra cho ta một việc, thế lực nhiều lần tiếp xúc chiến thuyền Đông Hải là ai?”
“Vâng.” Ba đại đường chủ lập tức khom người đáp, chi thành, đã từng là chủ kho Băng gia, xem ra ngân lượng chắc chắn là ở đó.
Không có tiếng trả lời, ba người đứng thẳng, trước mắt đã không còn bóng dáng Mạc Tinh, ba người liếc nhau, bước nhanh ra khỏi phòng, Băng gia muốn mở rộng tứ chi một lần nữa, chỉ có điều lúc này, diệt Hàn Chiêu là điều kiện tiên quyết.
Bóng đêm như nước, gió nóng mùa hè khẽ thổi qua, thổi tan đi không khí nóng bức ban ngày, tản ra một chút mát lạnh.
Trạm dịch yên tĩnh, coi như chấn động đầu hôm hoàn toàn không tồn tại, lá phong nhẹ nhàng xào xạc trong gió, đẹp và cực kì tịnh mịch.
Cửa sau trạm dịch.
“Ta đi xem đô thành.” Mạc Tinh mặc đồ đen ẩn trong đêm tối, thấp giọng nói với Băng Vũ Kiếm.
“Ta cũng đi.”

“Không.” Lời nhàn nhạt còn chưa dứt, nhưng Băng Vũ Kiếm đã hiểu rõ ý Mạc Tinh, Băng gia chỉ còn lại hắn và nàng là dòng dõi chính, trong bọn họ nhất định phải có một người an toàn ở đây.
“Huynh biết rõ ta đi lấy cái gì? Huynh biết dùng ư?” Không có phản bác, chỉ có hai câu hỏi nhàn nhạt.
Băng Vũ Kiếm lập tức á khẩu không trả lời được, có nhiều thứ cho dù hắn thân là Ám Chủ, hắn cũng là không biết, những cái kia chỉ có Gia chủ biết rõ, chỉ có Thiếu đương gia biết rõ. Tuy hắn biết rõ Mạc Tinh đi bảo khố Hàn Chiêu hoàng cung lấy chìa khóa bị tịch thu, nhưng hắn không biết hình dáng ra sao, càng không biết phương thức mở.
“Chuyện nơi này huynh toàn quyền sắp xếp, đến lúc đó ta sẽ tìm huynh.” Vừa nghiêng đầu, Mạc Tinh cũng không quay lại liền hòa vào bóng đêm.
Bóng tối phủ kín, dáng người thẳng tắp.
Ngoại ô Phong Thành, một bóng đen như điện lẻ loi một mình hướng chạy tới đô thành Hàn Chiêu.
“Hý…” Một tiếng ngựa hý đột nhiên vang lên, đột ngột phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Mạc Tinh đang chạy gấp lập tức dừng lại, nhíu mày nhìn đường núi trước mắt cản trở ngựa.
“Nửa đêm chuồn êm, đây thật không phải là hành vi tốt.” Âm thanh lười biếng vang lên trong rừng cây bên trái đường núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui