Phượng Nghịch Cửu Thiên


“Gia chủ Lịch gia bị giết, vũ khí trấn môn là phụ cốt châm bị trộm.” Minh Dạ nhìn lướt qua thư do Lê Xuyên ném tới.
“Tin tức ngày mùng bảy tháng tư.” Lê Xuyên lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt tập trung trên đảo băng sau lưng Minh Dạ, hắn nhớ ở hải vực này không thể xuất hiện băng đảo.
Minh Dạ vừa nghe Lê Xuyên nói vừa vuốt thư trong tay, ánh cười lạnh chợt lóe lên trong mắt.
Mạc Tinh vốn không để ý tới Minh Dạ mà chỉ đi về hướng đội thuyền của hắn, nhưng khi nghe xong lời ấy thì bước chân chợt dừng lại, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười lạnh như băng, hay cho một Hàn Chiêu Vương, chiêu này còn đẹp hơn Minh Dạ.
Minh Dạ dùng Hải thần tượng dẫn dụ tứ hải đến nỗi tất cả ánh mắt của Tam đại lục đều bị hấp dẫn, kể cả Hàn chiêu Vương, mà Hàn chiêu Vương lại thừa cơ nhúng tay vào, có lẽ là có người báo trước rồi trộm phụ cốt châm của Lịch gia để tạo ra kịch vui này, mùng bảy tháng tư, nắm rõ tin tức thật là nhanh, xem ra trong thế lực hỗn tạp của hải tặc thì Hàn chiêu Vương cũng có một chân rồi, Mạc Tinh càng suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng lạnh như băng.
“Đừng có hả hê, ta sống không tốt thì nàng cũng sẽ sống không dễ chịu đâu.” Minh Dạ vung tay áo lên, tự nhiên nhưng vẫn run run ôm eo Mạc Tinh.
Một ánh sang chợt lóe, thân hình Minh Dạ lập tức xoay chuyển hai bước, chỉ thấy một nhúm tóc bạc chậm rãi rơi xuống, rơi xuống mặt đất, nếu như vừa rồi hắn chậm một chút thì chắc chắn đã chết.
Mạc Tinh không buồn nhìn mà chỉ đi lên phía trước, Minh Dạ cũng không tức giận, chỉ cười lắc đầu lầm bầm lầu bầu: “Giết người mà.”

Lê Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng giật giật, đại ca mà hắn kết bái không phải là một người có thể nén giận, chuyện này…
“Muốn cắn ngược lại Đông Hải ta à, sao ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được, Hàn Chiêu Vương, chúng ta xem ngươi sẽ trở lại Đông Hải ta, hay là ta sẽ cắn chết Hàn Chiêu ngươi đây.” Giọng nói lười biếng vang lên, tay khẽ dùng lực khiến bức thư hóa thành bụi bay tán loạn trong không khí, theo gió mà bay.
“Đồng bọn của ta, đi thôi, ta tự mình trải đường đi cho nàng.” Nhẹ nhàng cười, Minh Dạ nhìn Mạc Tinh đang đi về phía thuyền mà không thèm quan tâm đến hắn, vẻ mặt tươi cười nói, lúc này tâm tình của hắn rất tốt.
Thân hình Mạc Tinh hơi dừng lại, cũng không phản đối lời Minh Dạ mà lạnh lùng xoay người đi lên thuyền, Hàn Chiêu đại lục, toàn bộ gốc rễ của Băng gia nàng đều ở đó.
Gió mùa hạ lướt nhẹ qua, sóng biển lăn tăn, mấy chiếc chiến thuyền di chuyển thành hình thoi rời khỏi băng đảo, đi về phía Hàn chiêu đại lục.
Mà chiếc thuyền chứa u lam bích thảo vẫn di chuyển như cũ, sau một đột nhiên biến mất tại một phương hướng khác.
Từ băng đảo đi tới Hàn chiêu đại lục không lâu lắm, nhưng có đệ nhất cao thủ hàng hải (người giỏi đi biển) Đông Hải Lê Xuyên ở đây thì chỉ cần đi hai mươi ngày, trên đường dẹp loạn không biết bao nhiêu con kiến. (ý là hải tặc)
Mà trong hai mươi ngày này, bất kể là thuyền truy kích của Tam hải hay là thế lực hải tặc của Hàn Chiêu đại lục trực tiếp tấn công thì sau một phen truy đuổi thuyền của bọn họ cơ hồ đã đến Hàn Chiêu đại lục.

Nhất thời gió nổi mây phun trong Hàn Chiêu đại lục, vô số thế lực hải tặc tụ tập ở ngoài vùng biển.
Hải tặc, chính là một công việc đánh giết cướp bóc, nói đúng ra là không có tiền vốn mua bán, nổi danh hung ác không nói lý, còn lần này thế lực hải tặc của tứ hải cơ bản đều đã đến rồi, khí thế hung hãn như thế, cho dù Hàn Chiêu Vương đã rải tin tức đi ra ngoài cũng bị kinh hãi không dám vọng động.
Phía đông vùng biển đều giới nghiêm toàn bộ, ngư dân sinh sống ở phụ cận đồng loạt ngừng rời bến, quan thuyền trên Hàn chiêu đại lục ngày đêm đối nghịch với Đông Hải cùng hơn một ngàn thế lực, Hàn Chiêu đại lục chưa từng phải trải qua chuyện gì đáng lo như vậy.
Mạc Tinh chờ đến lúc vào bến cảng, nhìn thấy tình cảnh như vậy, vô số thuyền hải tặc bập bềnh ở phụ cận vùng biển, hải quân ở bên trong nội cảng bận rộn đề phòng sâm nghiêm, nhưng trước mắt tất cả mọi người đều lo sợ cho an toàn của bản thân, nếu như có ai đó xung phong dẫn đầu thì hậu quả thật không thể dự đoán.
Thân thuyền đen bạc nổi bật trong một đống thuyền tạp nham dễ dàng được chú ý đến, vô số thuyền hải tặc vừa thấy cờ cá mập liền lập tức mở ra một con đường, chiến thuyền đen bạc một đường đi thẳng.
Mạc Tinh mặc nam trang đứng ở đầu thuyền, vô cảm nhìn tình thế trước mắt, bến cảng Hãn Vũ là bến cảng lớn nhất ở Hàn Chiêu, đây chính là Băng gia xây dựng lên vì Hàn chiêu, năm đó ngày đêm cực kỳ phồn hoa, vô số hàng hóa xuất phát hoặc là được nhập khẩu từ nơi này, bây giờ Băng gia đã không còn, nhưng bến cảng vẫn như ngày đó.
Khuôn mặt đeo mặt nạ da người nhìn không ra thần sắc, nhưng nắm đấm xiết thật chặt lại tiết lộ Mạc Tinh đang cực kỳ kích động và phẫn nộ.
Hàn Chiêu Vương, thật không ngờ có một ngày Băng Vũ Nguyệt nàng còn còn sống mà trở về.

“Ta nói rồi, thù này ta sẽ giúp nàng báo, nhất định.” Giong nói trầm thấp vang lên bên tai, Minh Dạ đã chậm rãi đi đến bên cạnh Mạc Tinh, chỉ thấy hắn một đầu tóc đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ da người, trông cực kỳ bình thường.
“Mối thù của ta, tự ta sẽ báo.” Mạc Tinh lạnh lùng nói rồi xoay người bỏ đi.
Minh Dạ nhìn bóng lưng Mạc Tinh, chậm rãi đi theo, khẽ lắc đầu tự nhủ: “Cứng rất dễ gãy, sao lại quật cường như vậy, nhưng ta đúng là càng ngày càng ưa thích tính tình quật cường này.” Nói xong, Minh Dạ đưa tay vuốt vuốt mi tâm, cười khổ một tiếng, sao mình càng ngày lại càng thích lắc đầu rồi.
Không có người cản trở chiến thuyền, trái lại Hàn Chiêu hải quân còn phái đội thuyền ra phía trước dẫn đường, cờ cá mập đen góc sau nạm vàng, đó là ký hiệu của Đông Hải tam vương Lê Xuyên, tương đương với Hàn Chiêu thân vương, há có thể nào không quan trọng.
Thuyền đi rất nhanh, nửa ngày đã vượt qua bến cảng đi vào đất liền, Minh Dạ và Mạc Tinh đều không ra mặt xã giao, tất cả giao do Lê Xuyên quản lý.
Đi vào đất liền lập tức có nội phủ quan viên hộ tống thay tàu hải quân.
Hai bên bờ sông ẩn ẩn màu xanh của núi, âm thanh tiếng chim hót, núi cao xa xa, xanh biếc khoan thai, trùng trùng điệp điệp, cảnh đẹp trên hải đảo sẽ không nhìn thấy được, ánh mặt trời màu vỏ quýt từ phía tây tỏa ra, ánh sáng nhè nhẹ xuyên thấu vào căn buồng nhỏ trên tàu, từng sợi tơ vàng di động, ấm áp mà lại tươi đẹp.
Trời chiều chậm rãi trầm xuống, bầu trời bắt đầu u ám, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng biến mất làm bóng đen của người đứng dưới cửa sổ kéo thật dài.
Dưới ánh nến, Minh Dạ ngồi trên ghế nằm vuốt vuốt chén ngọc trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạc Tinh vẫn đứng gần cửa sổ, nàng không hề nhúc nhích từ khi tiến vào Hàn chiêu đại lục nàng vẫn luôn đứng đó, cô đơn mà thê lương.

Khẽ chau mày, hắn bỏ mặc nàng yên lặng lâu như vậy đã đủ rồi.
Hắn tiện tay quăng chén ngọc trong tay ra, bóng người lóe lên một cái đã xuất hiện bên người Mạc Tinh, một tay kéo mặt Mạc Tinh qua rồi hôn mạnh lên đôi môi nàng.
Mạc Tinh đang yên tĩnh suy nghĩ lập tức sững sờ, lửa giận trong mắt điên cuồng xuất hiện, nàng đánh một đấm vào Minh Dạ
Bịch, vậy mà lại đánh trúng, một giọt máu tươi chảy xuống từ khóe miệng Minh Dạ.
Mạc Tinh nhíu mày, rõ ràng là Minh Dạ không né, nàng giận dữ thu hồi nắm đấm, hai mắt Mạc Tinh bốc hỏa, giọng hung ác nói: “Dám động tay động chân với ta, ta…”
“Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mèo con vẫn là đẹp mắt nhất.” Minh Dạ cười nhẹ một tiếng, dùng ngón tay cái tùy ý lau vết máu ở khóe miệng đi.
Mạc Tinh nghe thế thì nghiến răng ken két, ném tay áo tức giận hừ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
“Người nào?” Lúc này trên bong thuyền vang lên một tiếng, yên tĩnh như hiện tại có thể nghe hết sức rõ ràng, Minh Dạ giương lông mày lên, có người dám tìm tới tận cửa rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui