“Vật ấy đến cùng là thật hay là giả?” Sau khi cuồng hỉ và hưng phấn, đột nhiên có tiếng người nào đó phá vỡ hoàn toàn sự yên tĩnh. Ánh mắt huyết hồng lập tức yên tĩnh trở lại, hơn một ngàn thế lực đang ngồi, ngay ngắn ngửa đầu nhìn sắc mặt bất động của Minh Dạ, đúng vậy, Tượng hải thần này là thật hay giả? Ám Hoàng Minh Dạ lại lấy ra, sao lại hào phóng như vậy, nếu là đồ giả, lại để cho bọn họ tranh giành tới đầu rơi máu chảy, chẳng phải là chuyện tốt đối với hắn hay sao, trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều hiện lên nghi vấn.
Minh Dạ thấy vậy liền chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên vung tay lên nói: “Có thể mời ba người các vị nguyện ý tin tưởng đi lên xem xét.”
Tiếng nói vừa ra, hơn một ngàn thế lực lập tức như một nồi nước sôi bình thường bốc lên, t nhất thời ai cũng muốn đi lên xem xét.
Nhưng Tượng hải thần này ai cũng chưa từng thấy qua, ai cũng không biết vốn là dạng gì, nếu như không cẩn thận đem cỏ rác làm châu ngọc, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Nhiều lần trầm mặc, cuối cùng sứ thần của hải vương Tây Nam Bắc được đề cử đi lên, dù sao ba người này đều là bộ hạ đắc lực của bá chủ một phương, ánh mắt cao hơn nhiều so với bọn họ, huống chi nếu như thế lực của Tam đại hải vương đều nhận định là đồ thật thì bọn họ còn có cái gì không thể tin được nữa.
Lập tức, ba sứ thần của tam đại hải vương cũng không chối từ, lên đài xem xét Tượng hải thần trước mắt bao người.
Nhiều lần xem xét, cẩn thận quan sát, sau một nén nhang, ba người kia suy nghĩ rồi cùng nhau nhẹ gật đầu, lớn tiếng nói: “Vật này là thật.”
Thật? Mạc Tinh nghe như vậy, giữa lông mày khẽ động, Minh Dạ lại có thể lấy cái thật ra? Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nàng quan tâm chính là chuyện kế tiếp.
Bốn chữ ngắn ngủn, tất cả mọi người đều lộ vẻ không sợ hãi, kì thực chính họ mới biết trái tim của mình phập phồng đến cỡ nào, ba đại thế lực hải vương đều nói như thế, vật kia tất nhiên tuyệt đối không thể là giả được, ngay tức khắc, trong mắt toàn bộ hải tặc đều hiện lên một tia tình thế bắt buộc.
Minh Dạ thấy vậy liền dựa vào lưng ghế dựa, nói từng chữ một: “Các vị còn có nghi hoặc gì không?”
Phía dưới mọi người liếc nhau, ngay ngắn cao giọng nói: “Không còn nữa.”
“Ám Hoàng, ngươi nhanh tuyên bố quy củ, làm sao để cho mọi người tâm phục khẩu phục.”
“Đúng, nhanh lên một chút…”
“Tuyên bố quy củ, tuyên bố quy củ…”
Tiếng hô liên tiếp truyền đến, Minh Dạ thấy mọi người phía dưới kiềm chế không được, đáy mắt hiện vẻ tươi cười ngạo mạn, nghiêng đầu.
Lâm Sơn sau lưng thấy vậy lập tức tiến lên một bước, mặt không biểu tình cao giọng nói: “Nếu là tứ hải chi bảo, tất nhiên phải là tứ hải cùng đồng ý, từ xưa văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*, nói cái gì mà người có đức ắt sẽ được phù hộ, chỉ là một câu nói nhảm, nắm tay ai mạnh, thế lực ai cường, đó mới là trọng điểm.”
(*hàm ý chỉ con nhà võ luôn độc tôn xưng hùng, không chịu ai dù kẻ ấy đứng hàng thứ hai sau mình)
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trầm trồ khen ngợi, hải tặc, hải tặc, đúng là dựa vào đánh giết đánh cướp, ai có thực lực cường hãn người đó sẽ là lão đại, cái gì là người có đức chứ, chó má, cho tới bây giờ, bọn họ đều thờ phụng vũ lực, lời này mới nói ra đã đánh trúng vào tâm khảm bọn họ.
Lâm Sơn thấy vậy tiếp tục nói: “Chúng ta đã nhiều lần thương nghị ở Đông Hải, bởi vì vật này là Đông Hải ta đoạt được, mà trước mắt các vị cũng đang ở tại thế lực của Đông Hải chúng ta, để tránh phát sinh thị phi, nói Đông Hải ta mượn cơ hội sinh sự, dấu diếm bất công, Vương ta nói, nếu để võ công quyết định thắng thua, như vậy tất cả thế lực các phái đang ngồi ở đây tuyển ra một người mà các ngươi cho rằng mạnh nhất, chúng ta đồng thời tỷ thí, ai có thể chiến thắng đến cuối cùng, Tượng hải thần sẽ thuộc về người đó, mà Đông Hải chúng ta bởi vì dâng ra bảo vật này nên cho phép lên sàn đấu hai người, mọi người có ý kiến không?”
Giọng nói lắng xuóng, hội trường hơn ngàn người lập tức lặng ngắt như tờ.
Một thế lực phái ra một người mạnh nhất, ở đây là hơn một ngàn người, đồng thời động thủ, ý như vậy là ngàn người cùng lúc thi đấu, cái này nếu như thắng tất nhiên có thể phục chúng, phương thức đánh giết như vậy, chúng đầu lĩnh hải tặc cho dù ở trên biển đánh giết cướp bóc đã quen nhưng cho tới bây giờ chưa từng có đối mặt quy tắc đẫm máu như thế, trong nháy mắt không khỏi sắc mặt đều hiện lên tia sợ hãi.
Không có thời gian hạn chế, không có hạn chế sinh tử, cái này là liều mạng, Mạc Tinh nghe Lâm Sơn bên cạnh nói vậy…nắm tay nắm lại chặt chẽ.
“Cùng động thủ, một người định thắng thua, đã không có tổn thất, toàn bộ các thế lực đều đầy đủ, cũng không có bất kỳ sự mờ ám nào, Nam Hải không ý kiến.” Trong tĩnh lặng, sứ giả Nam Hải nhẹ gật đầu cao giọng đáp.
Quy tắc này tuy đẫm máu nhưng lại không mất sự công bằng, xem ra Minh Dạ lần này thực sự không dám một mình chiếm lấy cho nên dứt khoát hào phóng một phen.
“Bắc Hải không ý kiến.”
“Tây Hải cũng không ý kiến.”
Kèm theo sự đồng ý của sứ giả Nam Hải, Bắc Hải và Tây Hải cũng không có ai phản đối, trong lúc này, tốt xấu tự nhiên đều nhận ra đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu.
“Tốt, liều mạng…”
“Không có ý kiến, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ…”
Thấy tam đại thế lực hải vương đều đã đồng ý, những đầu lĩnh hải tặc kia lập tức kêu gào lên, mỗi một người đều là một vẻ đánh bạc cược sinh mệnh của mình.
Minh Dạ thấy vậy, khóe miệng cong lên, cả người không cười nhưng quanh thân lại tràn đầy một hương vị tà mị nói không nên lời, dường như thiên hạ đều nắm ở trong tay.
“Người đại diện Đông Hải thứ nhất, Lâm Sơn.” Thân là thiếp thân thị vệ của Minh Dạ, kỳ thật cũng là đệ nhất thủ hạ Hải Tương, Lâm Sơn tiến lên một bước, mặt mũi lạnh lùng lớn tiếng nói.
“Người đại diện Đông Hải thứ hai, Mạc Tinh.” Lâm Sơn vừa dứt lời, Mạc Tinh một mực lẳng lặng đứng thẳng bất động đột nhiên tiến lên trước một bước trầm giọng nói.
Hành động này liền bức lui một người sau lưng Minh Dạ vốn muốn lên sàn tỷ thí.
Lại khiến cho đáy mắt Minh Dạ đang nghiêng người dựa vào ghế dựa lớn phát lạnh, một vẻ lạnh lùng cực kì sắc bén, thoáng bắn lên người Mạc Tinh.
Mà phía dưới, tứ phương đang tự hỏi muốn phái ai đi lên, đám hải tặc đang do dự, một chút sững sờ sau đó ầm ầm khen hay.
Vốn bởi vì mọi người đều nghĩ Minh Dạ sẽ đích thân lên nhưng lại để hai người kia lên sàn, Lâm Sơn, một thân võ công gần với Minh Dạ, là một nhân vật lợi hại không cần phải nói nữa, thế nhưng một nữ đầy tớ cũng đi lên, đây chẳng phải là cho bọn họ một cơ hội tốt hay sao, nhất thời đám hải tặc vốn có chút e ngại Minh Dạ lên sàn đấu đều hưng phấn.
“Vương.” Lâm Sơn chau mày, nhìn thoáng qua Mạc Tinh, quay đầu lại thấp giọng kêu một tiếng, trường hợp như vậy, câu nói đầu tiên là đại sự làm trọng, muốn nói ra nhưng lại rút về, Mạc Tinh này lại muốn làm gì.
Minh Dạ không để ý đến Lâm Sơn, khuôn mặt vẫn lười biếng như trước, chỉ là ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Tinh, lại tản ra lạnh lùng.
Mạc Tinh quay đầu nhìn Minh Dạ, cũng không nói gì mà trực tiếp đi đến trước người Minh Dạ đứng nghiêm nhìn hắn.
“Nàng muốn chết như vậy?” Trong tai truyền đến tiếng Minh Dạ bao hàm giận dỗi, lúc này dùng một người đối với một ngàn, không phải cửu tử nhất sinh mà là sẽ chết không nghi ngờ, trong trường hợp còn bị thương chưa hồi phục như nàng thì chỉ có một con đường chết.
Mạc Tinh không nhúc nhích như trước, cứ nhìn Minh Dạ như vậy, trong mắt đồng thời lóe lên vẻ bén nhọn, không thành công cũng thành nhân, đây là một cơ hội, một cơ hội nàng phải tranh thủ, quản chi nàng đối mặt là Địa Ngục Sát Lục, nhưng nếu như nàng thành công thì chính là thời điểm nàng Phượng Phi Cửu Thiên. (Phượng bay lên trời… )
Một tay nắm lấy tay Mạc Tinh, sức mạnh kia dường như muốn bóp nát xương tay Mạc Tinh, ánh mắt Minh Dạ tràn đầy bình tĩnh, là dấu hiệu trước bão táp.
Làm rối loạn kế hoạch của hắn không sao, Minh Dạ hắn có thể thay đổi kế hoạch, nhưng vừa nghĩ tới tâm tư của mèo con, đáy lòng của hắn không biết sao lại toát ra một ngọn lửa, lập tức cháy lan ra đồng cỏ, chơi đùa náo loạn với hắn thì không sao, hắn muốn thu thập thì có thể thu thập, nhưng mà trận này nhất định có đi không về, nàng lại dám làm như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...