Đám hải tặc đầu lĩnh xung quanh bọn họ vừa thấy biến cố bất thình lình, mãng xà rõ ràng xông lên khán đài nhắm ngay Ám Hoàng Minh Dạ liền không khỏi sững sờ, sau đó từng người một không có hảo ý điên cuồng hét lên, nét mặt bắt đầu hưng phấn.
Minh Dạ ngồi trên khán đài, mắt thấy mãng xà vọt tới chỗ hắn, ám nhãn lóe lên tia thị huyết, Mạc Tinh, hay lắm.
Khóe miệng nhàn nhạt cười, vân đạm phong khinh, xem như thứ xông lên trước mặt chính là một con thỏ nhỏ, không phải Cự Mãng, Minh Dạ vẫn không nhúc nhích, nghiêng người ngồi như trước.
Mãng xà nén giận nhanh như tia chớp, hút một hơi miệng lớn dính máu đã đối mặt với Minh Dạ, quay đầu táp tới Minh Dạ.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, miệng lớn nhuộm máu muốn nuốt trọn thân thể Minh Dạ, tay áo Minh Dạ đột nhiên vung lên, trở tay một chưởng đánh về Cự Mãng.
Mà ngay lúc này, Mạc Tinh nhảy đến sau lưng Minh Dạ, tay khẽ động, kiếm trong tay quét ngang, một kiếm đâm đến sau lưng Minh Dạ, vừa nhanh lại vừa hung ác, đâm thẳng đến góc chết sau lưng Minh Dạ.
Một kiếm này nếu đánh trúng, trên người Minh Dạ tất nhiên sẽ thừa ra một cái lỗ.
Khắp đại sảnh rộng lớn, tất cả mọi người bị mãng xà kia hấp dẫn ánh mắt, không có người nào trông thấy tay Mạc Tinh mãnh liệt chuyển động, kể cả Ngọc Kỳ Vương bên người Minh Dạ.
Nhưng không bao gồm cả Minh Dạ.
Ám nhãn lóe lên, một chưởng kia lập tức tăng lực, chỉ thấy một ngọn gió phật qua, mọi người đang ngồi dường như không phát hiện ra mánh khóe của Minh Dạ.
“Ầm.” Một tiếng vang lớn tại đại sảnh săn bắn, Cự Mãng uy dũng kia đưa đầu chống lại một chưởng phản kích của Minh Dạ, hai lực tương giao, âm thanh nháy mắt vang động tứ phương.
Mãng xà lệch đầu, cả người quay ngược lại, rõ ràng bị một chưởng của Minh Dạ đánh bay ra ngoài, văng tới phía trước khán đài ồn ào nhất.
Chỉ thấy một đầu Cự Mãng trên không bay đến, che khuất tất cả ánh lửa, rơi vào đám người, đầu bị Minh Dạ đánh ong ong, loạng choạng, điên cuồng, giữa không trung càng thêm dữ tợn.
Bên kia, trên khán đài, đám hải tặc đầu lĩnh lập tức kinh hãi, hưng phấn trên mặt đột nhiên chuyển thành kinh hãi, trong nháy mắt vặn vẹo cực kỳ cổ quái.
Mà đồng thời lúc tung một chưởng đánh bay Cự Mãng, khi ánh mắt mọi người bị Cự Mãng hấp dẫn, đáy mắt Minh Dạ lưu chuyển ám quang, cũng không nhìn trường kiếm đang lao đến sau lưng, thân như tia chớp không đánh ra trước, ngược lại lùi về phía sau, nghênh đón trường kiếm Mạc Tinh.
Kiếm kia lập tức muốn đâm vào cơ thể, thân hình Minh Dạ đột nhiên lóe lên, một thân mềm dẻo uốn éo quỷ mị, khoảng cách gần lập tức kéo giãn, Mạc Tinh quyết không bỏ cuộc, trường kiếm vung sát qua.
Một tia máu bay ra từ lưỡi kiếm.
Mạc Tinh thấy vậy, tay liền khẽ động, phản kiếm ngược lại phía Minh Dạ.
Nàng nhanh, nhưng Minh Dạ nhanh hơn.
Tóc bạc bay bay, hai tay tung hoàng giữa không trung, nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh hay tay lóe lên, đầu ngón tay đã kẹp lấy mũi trường kiếm của Mạc Tinh.
Theo thế kiếm, hai ngón tay Minh Dạ như một cái kìm, ngược theo kiếm hướng đến chuôi kiếm, ngón tay lướt qua thân kiếm, tựa như thiết khí đối lại tinh thiết, ma sát khiến lửa văng khắp nơi.
Tay kia để không, tay nhẹ xuất lực, điểm vào đại huyệt trên người Mạc Tinh.
Mạc Tinh lạnh mặt, thoát ra định né tránh, nhưng nội lực không bằng Minh Dạ, không khỏi có chút khựng người.
Cứ như vậy, Minh Dạ trở tay điểm hai cái, một ngón tay điểm trúng đại huyệt trên tay Mạc Tinh, một tay giữ trên mạch môn Mạc Tinh.
*mạch môn: là mạch máu ngay cổ tay, đứt là chết!
Kiếm đã rơi vào tay Minh Dạ.
Người đã rơi vào ngực Minh Dạ.
“A”
“Chết tiệt…”
Một đám hoảng sợ kêu to, mãng xà bị đánh bay kia đập vào khán đài, Cự Mãng lập tức đỏ mắt hoành hành, khán đài lập tức đại loạn.
Ám sát, đoạt kiếm, mãng xà rơi, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Nhanh đến người chung quanh đều không thấy rõ ràng, Mạc Tinh đã bị Minh Dạ ôm vào trong lòng, thật giống ái nô bị dọa sợ, trốn sau lưng Minh Dạ, còn hắn một chưởng đánh bay mãnh xà, lập tức dịu dàng xoay người nhận lấy trường kiếm trong tay Mạc Tinh, ôm nàng vào ngực an ủi.
Gương mặt cực kỳ ấm áp, cực kỳ nhu tình.
Trở tay chế trụ một Mạc Tinh trong ngực, Minh Dạ không để cho Mạc Tinh kịp phản ứng, hai ngón tay điểm lên hai huyệt Đàn Trung Bách Hối.
Mạc Tinh chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, tất cả nội lực đang tan rã, nàng, lại bị Minh Dạ phong bế võ công lần nữa.
Nàng nghiến chặc răng, mắt lạnh như băng.
“Không tệ, không tệ, móng vuốt mèo con của ta quả nhiên rất sắc, đêm nay trở về, bổn vương sẽ mài móng cho nàng, xem nàng còn có thể quậy phá nữa không.” Giọng nói đầy khinh bạc và tà ngạo vang lên bên tai, hơi thở ấm áp nhưng lời lại đầy băng giá.
Mạc Tinh nghe xong, sát khí trong mắt tràn ra, thân thể bị quản chế không thể nhúc nhích, một bụng ác khí lại không thể nhịn, nghiêng đầu táp cổ Minh Dạ.
Minh Dạ thấy vậy nhướng mày, cổ giương lên, cúi đầu liền nghênh đón miệng anh đào của Mạc Tinh.
Nháy mắt, mắt giao mắt, môi chạm môi, kịch liệt va chạm giữa không trung.
Miệng lớn bao lấy miệng nhỏ, cái miệng nhỏ răng ngà chắc chắn, gặp vật mạnh mẽ đâm tới liền cắn lấy, miệng lớn hút lấy không nhượng bộ, hung dữ quấn lấy miệng nhỏ anh đào kia.
Ngươi tới ta lùi, tơ máu cũng xuất hiện.
Nói đây là một nụ hôn, không bằng nói là hai dã thú cắn xé.
Mà lúc này, bên kia khán đài đang đại loạn.
Đám đầu lĩnh hải tặc hung ác thật, nhưng kia là cự mãng bị đâm mắt, bị mù lại bị đánh tơi tả càng hung ác hơn, đầu rắn quất loạn, gặp người liền cắn, gặp vật liền xé.
Những hải tặc nay gặp phải đối thủ, không khỏi gào khóc thảm thiết, cong mông chạy té lên té xuống.
Chạy chậm bị Cự Mãng đớp một cái, ai mà lỡ ngã liền bị đuôi rắn kia cuốn lấy, lắc một cái… nát xương.
Một ít hải tặc thông minh vừa thấy như thế cũng không động thủ, vô thanh vô tức thối lui ra ngoài vòng chiến, tuyệt không có ý ló mặt xem cuộc vui, có thể để Cự Mãng diệt địch thủ, đây không phải là tốt nhất sao.
Một vài người lỗ mãng, hoảng sợ đấm đá lung tung, vốn liên thủ liền có thể chế ngự Cự Mãng, trong phúc chốc bất kể liều lĩnh hay khôn lỏi đều như bị vòi rồng quét qua, cuồng sát tứ phương.
Đại sảnh săn bắn loạn thành một đống.
Ngọc Kỳ Vương thấy vậy nhíu lông mày, quay đầu nhìn về phía Minh Dạ nói: “Ám…” Một chữ nói ra còn kẹt tại cổ họng.
Trước mặt, Ám Hoàng Minh Dạ đang kịch liệt hôn hít cùng Mạc Tinh, bên kia mãng xà đại loạn, bên này triền miên cùng một chỗ, khóe miệng Ngọc Kỳ Vương có chút co lại, nhiều người Minh Dạ mời đến đều lâm vào nguy hiểm, tuy nhiên bên trong có thể có nhiều nội gián của địch nhân nhưng đây đều là đám người coi trời bằng vung…
Trong đầu nghĩ còn chưa ra cách, Minh Dạ đột nhiên ôm Mạc Tinh nhảy lên, xoay người một cái trên không trung, một cước hung dữ dẫm nát đầu Cự Mãng đang tàn sát bừa bãi.
Thân như hành vân lưu thủy, người như định hải thần châm.
*hành vân lưu thủy: mây bay nước chảy, ở đây có nghĩa là: lưu loát sinh động.
*định hải thần châm: là cậy gậy như ý của đại thánh, ở đây ý nói: người vững vàng bình tĩnh
Tay giữa thân thể Mạc Tinh, môi chặt chẽ dán, trường bào đỏ thẫm quấn lấy y phục bó sát rực lửa, Minh Dạ ôm Mạc Tinh đứng trên đỉnh đầu mãng xà, ánh lửa kinh diễm tứ phương.
Đám hải tặc nhao nhác chạy thục mạng vừa thấy thế lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người cao cao tại thượng trên đầu cự mãng.
Mắt híp lại vừa gian tà vừa ẩn hiện vui vẻ, trong mắt Minh Dạ chợt lóe sáng, chân hạ một bước, đầu rắn đang vươn giữa không trung như đang chịu sức ép của một tảng đá lớn, bị áp xuống sát đất.
Chỉ nghe phịch một tiếng, khói bụi văng khắp nơi, Cự Mãng cứ thế mà bị Minh Dạ đạp một cước từ giữa không trung thẳng xuống đất, mặt trực tiếp hôn mặt đất, chết không kịp ngáp, ghế bay tán loạn, trên đất đầy mảnh vụn.
Sau khi toàn trường yên tĩnh, lập tức âm thanh vổ tay tán thưởng kích động vang trời nổi lên từ bốn phía.
Sau khi hôn Mạc Tinh đến trời đất quay cuồng, Minh Dạ mỉm cười ngẩng đầu lên, đồng thời một ngón tay điểm vào á huyệt của Mạc Tinh.
*Á huyệt: huyệt câm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...